Làn gió ấm đầu xuân đưa mùa xuân đến nhân gian, cũng quét đi khí lạnh ngày đông do gió bấc khắc nghiệt để lại.
Giả sử Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu không cam lòng hơn nữa, không tình nguyện hơn nữa. Hôn lễ của hai người cũng đã được ấn định dưới sự nhất trí của phụ huynh hai bên.
Hôn lễ đã được quyết định vào trung tuần tháng tư.
Hai nhà Diêu – Cố còn có thời gian hơn hai tháng nữa để chuẩn bị công việc hôn lễ.
,
Nhìn bề ngoài, Diêu Hữu Thiên phải rất bộn bề nhiều việc.
Sự thật lại không phải vậy. Nhà họ Cố đã từng gả một cô con gái, cực kỳ có kinh nghiệm.
Giao tất cả cho công ty tổ chức hôn lễ. Cô không cần bận tâm chút nào.
Chỉ là có một số việc lại cần chính cô đi làm.
,
Ví dụ như đến cục dân chính làm giấy chứng nhận kết hôn. Còn có chụp hình cưới.
Ngày làm giấy chứng nhận kết hôn là ngày nhà họ Cố chọn. Ngày mười bốn tháng hai.
Kiều Tâm Uyển nghĩ rất tốt đẹp. Hai một bốn, yêu một đời.
Trong lòng bà hiểu rõ, con trai rất không tình nguyện với cuộc hôn nhân này. Nhưng bà lại rất vui vẻ.
,
Dẫu sao con trai lấy Diêu Hữu Thiên còn tốt hơn lấy Bạch Yên Nhiên kia nhiều.
Bởi vì chuyện hôn lễ giữa hai nhà, bà đã gặp Diêu Hữu Thiên hai lần.
Đây thật sự gọi là càng nhìn thấy càng hài lòng.
Không chỉ Uông Tú Nga thích Diêu Hữu Thiên, bà cũng thích.
,
Diêu Hữu Thiên mặc dù nhà có tiền nhưng lại không khoe khoang. Vừa cá tính lại ôn hòa, khiêm tốn.
Kết hợp với đứa con trai có hơi huênh hoang của mình, vừa khéo.
Vậy nên bà tình nguyện lừa mình dối người, nghĩ rằng bây giờ Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên chỉ là chưa phát hiện ra điểm tốt của đối phương. Ngay sau khi Cố Thừa Diệu kết hôn, sẽ chịu ảnh hưởng của Diêu Hữu Thiên, dần dần trở nên trưởng thành chững chạc hơn.
Hơn nữa, có lẽ sống chung với nhau rồi thì có thể khiến hai đứa phát hiện ra ưu điểm của đối phương, yêu đối phương cũng không chừng?
Kiều Tâm Uyển có ý nghĩ này, lại không biết tưởng tượng rất tốt đẹp, nhưng hiện thực thì không hẳn là như vậy.
,
Ít nhất Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên của giai đoạn hiện giờ, tuyệt đối là nhìn thấy nhau thì cùng thấy ghét.
Lần nào bàn bạc về hôn lễ Cố Thừa Diệu cũng không có mặt. Chuyện gì cũng không quan tâm, đẩy hết mọi việc cho ba mẹ và cả công ty tổ chức hôn lễ.
Mà Diêu Hữu Thiên biết thái độ của Cố Thừa Diệu có vấn đề, mấy lần muốn tìm Cố Thừa Diệu để trao đổi.
Nhưng ngay cả người khác cũng không nhìn thấy. Kiều Tâm Uyển thường dùng lý do Cố Thừa Diệu rất bận để giải thích.
,
Diêu Hữu Thiên chỉ cười cười, không nói gì.
Có bận hay không, cô biết rất rõ. Đối với cuộc hôn nhân này, cô đã không ôm bất kỳ trông đợi gì rồi.
Bây giờ chỉ hy vọng Cố Thừa Diệu có thể cho cô sự tôn trọng tối thiểu nhất.
Nếu không, cô thật sự không chắc chắn được mình có phản kháng mạnh mẽ hay không. Bất chấp tất cả mà bỏ đi.
,
Hôm nay là ngày mười bốn tháng hai.
Diêu Hữu Thiên nhìn thời gian, Cố Thừa Diệu đã đến muộn ít nhất nửa giờ rồi.
Cô có số điện thoại của anh, từ lần bàn bạc hôn sự đầu tiên, Kiều Tâm Uyển đã nói cho cô.
Nhưng cô không muốn gọi. Cô muốn biết. Cố Thừa Diệu có thể đùa giỡn được bao lâu.
,
Thời gian từ chín giờ thoáng cái đến mười giờ. Lại thoáng cái đến mười rưỡi.
Trước đó Kiều Tâm Uyển đã mời người xem xong giờ lành.
Diêu Hữu Thiên nắm chặt túi xách trong tay. Lấy điện thoại di động bên trong ra. Nếu như Cố Thừa Diệu thật sự không muốn đến như vậy, vậy thì cô không ngại đơn phương tuyên bố hủy bỏ hôn lễ.
,
Lúc kim giờ chỉ về phía số 11. Ước chừng Cố Thừa Diệu đã đến trễ hai giờ.
Cuối cùng khoan thai đi đến. Thấy Diêu Hữu Thiên, anh không hề nói một câu xin lỗi.
Vẻ giễu cợt trong mắt lại càng rõ ràng hơn.
Người phụ nữ này thật sự vẫn giữ nguyên vẻ bình thản. Anh đã bỏ mặc cô hai giờ, vậy mà cô cũng không rời đi?
,
Diêu Hữu Thiên càng như vậy, Cố Thừa Diệu lại càng chán ghét cô.
Ngoan ngoãn như vậy là có ý gì? Muốn làm anh áy náy? Khó chịu?
Thật là nực cười.
,
Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng biết mình đuối lý.
Trong lòng đã chuẩn bị tốt để Diêu Hữu Thiên trách mắng. Chỉ cần cô dám nói anh đến trễ, anh lập tức có cách chặn đứng cô nói không ra lời.
Đâu biết được, lúc Diêu Hữu Thiên nhìn thấy anh vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh.
Không nói câu nào, chỉ lấy ra giấy chứng nhận của mình trong túi xách.
“Anh đã tới rồi. Vậy thì vào thôi.”
,
Diêu Hữu Thiên nói xong khiến Cố Thừa Diệu kinh ngạc trong nháy mắt.
Tạm thời anh không hiểu được, người phụ nữ này đang toan tính những gì.
Nghĩ lại, lại hiểu ra. Dù sao bọn họ vẫn chưa kết hôn thật sự. Cho dù cô ta muốn nổi giận, cũng phải cân nhắc một chút, bây giờ cô ta danh không chính, ngôn không thuận.
Chứ đừng nói anh vốn không hề muốn cưới cô.
,
Đúng là một người phụ nữ có tâm cơ.
Nội tâm càng không thích Diêu Hữu Thiên hơn, khiến cho từ lúc bắt đầu bước vào cục dân chính, từ đầu tới cuối Cố Thừa Diệu đều lạnh mặt, cho dù là chụp hình hay ký tên, sương lạnh trên người khiến người ở ngoài ba thước cũng cảm nhận được.
,
Người không biết sẽ không nghĩ hai người này đến để làm giấy chứng nhận kết hôn, ngược lại giống như Diêu Hữu Thiên nợ tiền của anh vậy.
Nhân viên làm việc đặt hai quyển sổ nhỏ màu đỏ khác nhau lên tay Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên.
“Chúc mừng hai vị. Chúc hai vị đầu bạc răng long, gắn bó trọn đời.”
Nói chúc phúc theo thông lệ, lại khiến khóe môi Cố Thừa Diệu nhếch lên chút ý cười châm chọc.
,
Không phải Diêu Hữu Thiên không thấy sắc mặt của Cố Thừa Diệu, song thái độ của cô lại cực kỳ tốt, cúi người với nhân viên làm việc.
“Cảm ơn.”
Ra khỏi cục dân chính, Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu một cái, có một số việc, cả đời chỉ có một lần, có lẽ người đàn ông trước mặt không phải chồng của cô.
Nhưng nếu như ngay cả giấy chứng nhận kết hôn hai người đều đã nhận rồi. Có một số việc, có lẽ có thể trao đổi thật tốt với anh ta một chút.
,
“Người của công ty tổ chức hôn lễ đã đưa tới mục lục của mấy tiệm áo cưới, nếu như bây giờ anh có thời gian thì cùng tôi đi chọn một chút đi.”
Cô cũng không ôm mong đợi gì với cuộc hôn nhân này, có điều mặc lụa trắng lên, kết hôn trong tiếng chúc phúc của người nhà.
Có lẽ cả đời người phụ nữ cũng chỉ có một lần này. Cô vẫn hi vọng Cố Thừa Diệu có thể phối hợp tốt một chút.
Bước chân của Cố Thừa Diệu đã đi về phía bãi đỗ xe. Nghe thấy lời Diêu Hữu Thiên, anh đột nhiên quay người lại, ánh mắt lạnh lùng sắc bén quét lên người Diêu Hữu Thiên.
,
Trên người cô mặc một chiếc áo khoác lửng bằng vải nỉ màu đỏ, phía dưới là một chiếc quần màu trắng.
Mái tóc dài bị gió lạnh thổi bay lên, sợi tóc không nghe lời tung bay sau đầu. Mà khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đang bình tĩnh nhìn mình.
“Không có thời gian.” Cố Thừa Diệu ném thẳng ra ba chữ*: “Cô muốn cái gì, muốn làm gì thì tự đi làm hết đi. Tôi không có thời gian theo hầu.”
*Nguyên tác: “没时间.”
Ném lại câu này, Cố Thừa Diệu không nhìn phản ứng của Diêu Hữu Thiên nữa, xoay người định rời đi, lại nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn trên tay mình.
Màu đỏ thắm kia lọt vào trong mắt anh, nhìn cực kỳ chướng mắt.
,
Không chút nghĩ ngợt vứt quyển sổ nho nhỏ màu đỏ kia vào trong lòng Diêu Hữu Thiên.
Động tác nhanh đến mức giống như vứt đi củ khoai lang nóng bỏng tay, vứt xong rồi, tựa như buồn bực trong lòng đã được giải quyết. Sải bước rời đi.
Để lại Diêu Hữu Thiên nhìn hai quyển sổ màu đỏ trên tay mình, lại nhìn bóng dáng Cố Thừa Diệu đã đi xa.
Đôi mắt trong trẻo hơi nheo lại, ánh sáng trong mắt chuyển động càng phức tạp hơn.
,
Mở giấy chứng nhận kết hôn ra. Trên tấm hình chụp chung của hai người. Gương mặt Cố Thừa Diệu lạnh lùng, không hề muốn dựa sát vào cô.
Tấm hình này không giống hình chụp chung mà lại giống hình ghép.
Ngón tay mơn trớn bức hình trên giấy chứng nhận kết hôn.