Anh chưa mặc lại âu phục, chỉ mặc áo sơ mi. Cúc áo trên áo sơ mi chưa cài, thậm chí vạt dưới của áo sơ mi tùy tiện nhét vào cạp quần.
Thắt lưng đeo có chút lỏng lẻo, nhìn ra được, quần áo của anh là vì không có thời gian mà mặc lên.
“Cảm ơn.” Diêu Hữu Thiên tránh được số phận bị ngã xuống, ổn định thân thể của mình, nói lời cảm ơn với người đàn ông trước mặt.
Cố Thừa Diệu nhìn cô gái trước mặt, cũng không để ở trong lòng. Chờ cô đứng ổn định liền muốn rời đi, nhưng lúc đang cất bước chân lên thì lại xoay người lại.
Nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên, ánh mắt quét lên cô từ đầu đến chân: “Là cô?”
“Thiên Thiên ——” Bên kia Triệu Nhân Uyên còn muốn tiếp tục cầu xin Diêu Hữu Thiên tha thứ, nhưng câu tiếp theo của Cố Thừa Diệu làm cho cằm của anh ta thiếu chút nữa thì rơi xuống.
“Ban nãy là cô đưa cho tôi hai hộp Durex kia phải không?”
Durex? Triệu Nhân Uyên trợn to hai mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên, có ý gì đây? Đúng rồi, sao Diêu Hữu Thiên lại đến khách sạn? Lẽ nào cô và người đàn ông này cũng đến thuê phòng?
Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên, trong mắt có vài phần tức giận.
Hôm nay, là sinh nhật của Bạch Yên Nhiên. Sáng sớm anh đã bảo khách sạn chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến.
Mà trên đường đến, trước tiên anh đi mua hai hộp Durex. Khách sạn cũng có chuẩn bị, có điều anh không thích dùng nhãn hiệu đó.
Vừa rồi không có thời gian, không nhìn kỹ. Chờ đến khi anh và Yên Nhiên định đi vào chủ đề chính, mới phát hiện hai hộp Durex kia là cỡ nhỏ nhất. Hoàn toàn không thể dùng.
.
Thật ra anh muốn làm trực tiếp, nhưng Bạch Yên Nhiên không chịu. Nói cái gì mà còn trẻ, không muốn sinh con sớm như vậy.
Anh lại không thể khiến cô ấy tủi thân.
Bất đắc dĩ, anh đành phải tự mình đi một chuyến nữa. Không ngờ gặp được Diêu Hữu Thiên ở chỗ này.
Bây giờ nhìn kỹ, mới phát hiện người phụ nữ này là cái người vừa mới đưa quần áo tới. Rốt cuộc người phụ nữ này làm nghề gì?
Vừa nghĩ đến chuyện tốt của anh bị cắt ngang, anh cũng có chút bực mình, đương nhiên giọng điệu cũng không được lịch sự lắm.
“Cô, người phụ này, có phải tai của cô có vấn đề hay không? Rõ ràng tôi bảo cô lấy hai hộp cỡ lớn nhất, vì sao cô đưa hai hộp cỡ nhỏ nhất cho tôi?”
Nhất, cỡ lớn nhất? Lời này vừa nói ra, Tuyết Nhi đứng ở trên hành lang đang muốn kéo Triệu Nhân Uyên cũng không khóc nữa, trước tiên mở lớn hai mắt. Theo bản năng ánh mắt lập tức quét về phía chỗ giữa hai chân Cố Thừa Diệu.
Triệu Nhân Uyên nghe thấy lời này, sao cứ nghe kỳ dị thế nào. Diêu Hữu Thiên đưa Durex cho người đàn ông này?
Quan hệ của bọn họ là thế nào?
“Thiên Thiên, anh ta là ai? Quan hệ của các người là thế nào?”
Giọng nói của hắn, tràn đầy vị chua, giống như một bà vợ bắt gặp người chồng đang nɠɵạı tình.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên vốn tức giận, vậy mà khi nghe thấy những lời này, lại biến mất không dấu vết, chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Thật sự rất buồn cười. Chính anh ta đến khách sạn đặt phòng với một người phụ nữ khác. Lại nắm lấy tay cô chất vấn cô?
“Triệu Nhân Uyên, anh buông tôi ra.”
Phẫn nộ trong lòng, khiến cho cô cũng không muốn nói nhiều thêm một câu. Chỉ muốn đi khỏi nơi này.
“Không buông.” Triệu Nhân Uyên nổi cáu, tự mình nɠɵạı tình là một chuyện, bị người khác cắm sừng là một chuyện khác: “Chẳng trách em đi vội thế. Không phải là em tính đi làm chuyện không để người khác biết với anh ta chứ? Em nói đi.”
Diêu Hữu Thiên nhìn vẻ giận dữ trên mặt Triệu Nhân Uyên. Bởi vì tức giận, mất đi vẻ phong độ tốt đẹp của một quân tử khiêm nhường thường ngày.
Điều cô từng yêu thích nhất chính là vẻ hào hoa phong nhã và dịu dàng nho nhã của anh ta, nhưng bây giờ thì không còn một chút nào nữa.
Không để người khác biết? Rốt cuộc là ai không để người khác biết?
Nhịp thở của Diêu Hữu Thiên cũng có chút không ổn định. Móng tay vùi sâu vào trong lòng bàn tay, không ngừng dùng sức.
Dùng sức hất tay của Triệu Nhân Uyên ra, Diêu Hữu Thiên xoay người rời đi, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Tuyết Nhi.