Cố Thừa Diệu uống say cộng thêm tác dụng của thuốc. Sau khi thả lỏng tâm tình, cơ thể rơi vào trạng thái mệt mỏi đến tột cùng.
Ngủ say một giấc. Buổi sáng lúc mở mắt, đầu đau nhức trong thoáng chốc.
Nhưng cơ thể lại tương đối sảng khoái, nhẹ nhàng vui vẻ đến mức vượt qua bất kỳ lần nào trước đây.
Tối hôm, lúc giao hòa với Bạch Yên Nhiên là lần tuyệt nhất từ trước đến nay.
,
Anh gần như không dừng được nhịp tiến của mình, thậm chí chưa bao giờ có sự phát tiết dễ chịu giống như lúc đó.
Cả người hệt như bồng bềnh trong mây, bay lên, bay lên không ngừng. Khoái lạc đạt được vừa nhiều vừa đầy ắp.
Từ cơ thể đến trái tim, tất cả đều thỏa mãn.
Cảm giác này trước đây chưa từng có. Nhắm mắt lại, anh có phần không muốn tỉnh lại.
,
Yên Nhiên, Yên Nhiên của anh...
Vươn tay ra kéo sát người nằm bên cạnh anh vào trong lòng, anh hôn lên môi đối phương theo bản năng.
Làn môi hơi lạnh kia có cảm giác khác với lúc bình thường, anh hơi kinh ngạc, mở mắt, khuôn mặt phía trước khiến anh buông lỏng tay ra trong phút chốc.
Cơ thể lùi ra phía sau một chút, cơn nhức đầu kịch liệt khiến ý thức của anh mơ hồ trong thoáng chốc.
Người phụ nữ trước mặt là ai?
Hôm qua, anh, anh không phải cùng với Yên Nhiên...
Không phải Yên Nhiên?
Mà tại sao người phụ nữ này lại ở trên giường anh?
Cố Thừa Diệu ngồi dậy, thế nào cũng không nhớ ra nổi mọi việc lúc trước.
Anh chỉ nhớ không nhìn thấy Bạch Yên Nhiên, sau đó anh tìm được cô ở trong phòng nghỉ, ôm bạch Yên Nhiên điên loan đảo phượng[2] cả một buổi tối.
Anh thoải mái rồi, thoản mãn rồi. Sau đó đi ngủ. Bây giờ mở mắt ra, lại phát hiện người không phải người kia?
Vươn tay muốn đẩy người phụ nữ trong lòng ra, cũng chính vào lúc đó, anh mới nhìn rõ người phụ nữ trên giường là ai?Là cô ta?
Người phụ nữ vắt óc tìm kế, bất chấp tất cả cũng phải tạo dựng quan hệ với mình?
Bắt đầu từ ngày cô xuất hiện. Bất kể là gặp ở trong cửa hàng tiện lợi, hay là giao quần áo ở khách sạn, bao gồm cả mỗi một lần gặp gỡ sau này.
Người phụ nữ này thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào ra.
Trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm, anh vươn tay ra không chút nghĩ ngợi, bóp lấy cổ của người phụ nữ trước mặt...
,
Diêu Hữu Thiên cảm thấy mình đang mơ một giấc mộng rất dài. Cô mơ thấy năm học đại học thứ nhất, cô leo núi cùng một đám bạn học.
Không cẩn thận trượt xuống chân núi, cơ thể ngã nhào, toàn bộ đều đau.
Cô đã không mơ thấy cảnh tượng kia rất lâu rồi. Mà hôm nay lại nằm mơ thấy.
Cơ thể bị treo ở trên cây, cô cảm thấy mình như bị treo ngược bên vách núi. Toàn thân không có chút sức lực nào. Đầu truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt.
Chớp chớp mắt, nhưng không sao đè nén cơn đau đó xuống được.
Vừa muốn ngồi dậy, nơi cổ họng lại cảm nhận được một cơn khó chịu ngạt thở.
Cảm giác không thở nổi đó khiến cô mở mắt ra, trước mặt là một gương mặt tuấn tú phóng đại.
,
Nhưng lúc này trên gương mặt anh tuấn đó tràn đầy vẻ phẫn nộ. Tròng mắt ửng đỏ, sắc mặt xanh mét. Tay người kia bóp thật chặt cổ mình.
Trong thoáng chốc, Cố Thừa Diệu thật sự muốn bóp chết người phụ nữ trước mặt.
Anh yêu Yên Nhiên như vậy, đã quyết định sẽ cưới cô. Nhưng nhìn xem người phụ nữ trước mặt đã làm ra chuyện tốt gì đây?
Cô ta lại tính kế mình, khiến anh xảy ra quan hệ với cô ta.
Không thể tha thứ, tuyệt đối không tha thứ.
,
Cổ Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu bóp rất đau, cô không thở nổi. Cảm giác mãnh liệt đến mức bản thân gần như hít thở không thông.
Bản năng sinh tồn khiến cô vươn tay, nhanh chóng muốn kéo tay Cố Thừa Diệu ra.
Nhưng sức lực của đối phương quá lớn, nhất thời hai người chỉ giằng co ở đó.
Người đàn ông mắt đỏ rực mặt tràn đầy vẻ chán ghét, ghê tởm, bất mãn, còn có cả căm hận.
Cảm xúc mãnh liệt như vậy khiến Diêu Hữu Thiên thậm chí quên mất việc vươn tay kéo đôi tay đang bóp chặt cổ cô ra.