Bạch Yên Nhiên đi ra từ toilet, đứng ở trước bồn rửa tay nhìn vẻ mặt tái nhợt của chính mình trong gương đến ngẩn người.
Cô biết vừa rồi cô có chút phản ứng quá khích, nhưng áp lực cực lớn trong lòng khiến cô cảm thấy không thở nổi.
Sự thật cô không mang thai đó khiến cô hoàn toàn không biết phải đối mặt với Cố Thừa Diệu ra sao.
Nói cho anh biết sự thật? Cô không có dũng khí.
Nhưng không nói cho anh, cô lại cảm thấy trong lòng tràn đầy dằn vặt.
Cô cảm thấy mình là một tên trộm. Đang đánh cắp hạnh phúc không thuộc về mình.
.
Nhưng mọi thứ của Cố Thừa Diệu lại quá tốt đẹp, khiến cho cô hoàn toàn không có khả năng đẩy ra.
Đi ra ngoài mà có chút mờ mịt bối rối, tâm tình phức tạp, đến nỗi cô không chú ý tới có người đi vào toilet.
Cái túi trên tay không cầm chắc, rơi xuống đất.
Vật gì đó trong túi rơi ra ngoài.
.
"Thật ngại quá." Một giọng nói thanh thanh đẹp đẽ vang lên lên, đối phương mang theo vài phần áy náy rõ ràng.
Vào lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã giúp cô nhặt túi xách lên.
"Cám ơn." Bạch Yên Nhiên có chút bối rối, muốn nhận lấy túi xách trên tay đối phương, nhưng sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương thì ngẩn người ra một chút.
Là người phụ nữ gặp ở bộ phận trang phục nữ của Bách hóa Kiều thị hôm đó.
.
Trên tay cô ấy, cầm túi xách của mình. Vẻ mặt của đối phương bình tĩnh, ôn hòa, giống như hoàn toàn không nhận ra cô.
"Cám ơn." Nhận lấy túi xách của mình, đối với người phụ nữ này, Bạch Yên Nhiên có một chút thù địch không tự chủ. Thù địch như vậy đến quá kỳ quái, quá khó hiểu.
"Đừng khách sáo." Diêu Hữu Thiên gần như liếc mắt một cái đã nhận ra người phụ nữ trước mặt là ai.
Nhìn thấy vật gì đó trên mặt đất khi cúi người xuống, nhặt lên một túi băng vệ sinh, đặt ở trên tay Bạch Yên Nhiên: "Cái này. Vừa rồi quên nhặt."
Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, giống như không cầm trên tay băng vệ sinh, mà là rót một ly trà .
.
". . . . . ." Bạch Yên Nhiên nhìn túi băng vệ sinh kia, trên mặt nóng hừng hực.
Không chỉ xấu hổ, còn có bối rối, hốt hoảng, mờ mịt luống cuống.
Túi băng vệ sinh kia nhắc nhở cô, cô không hề mang thai, cô là một kẻ lừa đảo. Kẻ lừa đảo.
Không. Cô không phải kẻ lừa đảo, cô chỉ quá mong muốn ở bên Cố Thừa Diệu. Như vậy mà thôi.
.
"Cô đừng đưa cho tôi, tôi không cần ——" Bạch Yên Nhiên đột nhiên giống như là bị gì đó: "Cái này không phải của tôi, không phải của tôi."
Nói xong, cô rời khỏi toilet mà đầu cũng không quay lại, để lại Diêu Hữu Thiên nhìn túi băng vệ sinh và bóng lưng của cô, có chút khó hiểu.
Đều là phụ nữ, đến tháng có gì mà xấu hổ? Da mặt mỏng thành ra như vậy sao?
Bạch Yên Nhiên vẻ mặt hốt hoảng, vòng tới vòng lui ở trong nhà hàng nửa ngày, thậm chí đi nhầm chỗ cũng không biết. dfienddn lieqiudoon Chờ đến khi cô nhìn thấy rõ phương hướng, muốn quay trở lại chỗ của mình, thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ngồi ở bên kia nhà hàng.
Cố Tĩnh Đình? Cô ấy cũng ở đây?
Cô đã từng ăn cơm vài lần với Cố Tĩnh Đình, cũng đã gặp nhiều lần. Đương nhiên biết rõ đối phương là chị gái của Cố Thừa Diệu.
Vừa mới muốn đi tới đánh tiếng chào hỏi với đối phương. Lại nhìn thấy người phụ nữ vừa mới gặp trong toilet ngồi xuống ở phía đối diện.
Mà câu nói tiếp theo của Cố Tĩnh Đình, truyền rõ ràng vào trong tai cô, khiến cho bước chân muốn tiến lên lúc đầu của cô, dừng ở đó bất động.
.
"Thiên Thiên, nếu như cô chưa có bạn trai, thì cân nhắc đến em trai tôi một chút. Em trai tôi thật sự rất ưu tú."
Bàn tay cầm túi xách của Bạch Yên Nhiên, đột nhiên siết chặt thành nắm đấm. Đầu ngón tay tái nhợt lộ ra sự mệt mỏi nặng nề.
Thì ra, cho dù trước đây Cố Tĩnh Đình vẫn luôn dịu dàng lễ độ với cô, hơn nữa vẫn vội thuyết phục ba mẹ nhà họ Cố, cũng chỉ là bề ngoài chấp nhận cô mà thôi.
Như vậy, có phải nói ra hay không, chuyện cô không mang thai, người nhà họ Cố đã biết rồi ư?
Bọn họ đều đã biết rồi sao?
.
Cho nên Cố Tĩnh Đình mới bắt đầu vội vã giới thiệu bạn gái cho Cố Thừa Diệu?
Ánh mắt lại rơi xuống người Diêu Hữu Thiên lần nữa, sự ung dung, lý trí, bình tĩnh còn có khí chất cao quý trên người đối phương, cô đều không có.
"Các người không phù hợp."
Lời của Kiều Tâm Uyển chợt hiện bên tai. Người phụ nữ giống như Diêu Hữu Thiên, mới phù hợp với Cố Thừa Diệu phải không?
Là như vậy sao?
Rốt cuộc cô không ở lại nổi nữa, chạy ra khỏi phòng ăn mà đầu không ngoảnh lại.