"Đúng rồi." Doanh Diễm Kiều nhìn Diêu Hữu Quốc ngồi ở trong góc phòng bao, đang bị Cố Thừa Diệu cưỡng ép lôi ra: "Tư Nhiễm vẫn chưa có tin tức sao?"
"Chưa có." Diêu Hữu Thiên lắc đầu. Nói đến chuyện này, cô cũng rất bất đắc dĩ: "Anh mình liên tục tìm kiếm, Thừa Diệu cũng cho người đi tìm rồi, nhưng không biết cậu ấy đã trốn đi đâu, vẫn chưa có tin tức."
,
Mấy người chị em tốt đều im lặng.
Lý Khả Nghi trừng Diêu Hữu Quốc một cái: "Ôi, rối một nùi."
Tư Nhiễm thật đáng thương.
"Không sao, mình tin tưởng nhất định sẽ tìm được." Diêu Hữu Thiên mím môi: "Được rồi, hôm nay không nói những chuyện này nữa. Chúng ta ra ngoài chơi mà. Mọi người vui vẻ một chút, cho dù không yêu đương với mấy người này, cũng có thể tiếp xúc một chút mà."
Diêu Hữu Thiên dùng cây tăm cắm vào một miếng xoài bỏ vào miệng: "Thật ra mặc kệ là cỏ gần hang hay không phải cỏ gần hang, nhìn hợp mắt là được rồi mà. Có cơ hội thì thử xem."
"Không có hứng thú." Doanh Diễm Kiều đầy vẻ cao ngạo lạnh lùng. Cô chỉ yêu vàng, không yêu đàn ông.
,
Lý Khả Nghi xua tay: "Mình ấy mà, là rễ cỏ, mình cảm thấy mình vẫn nên tìm một rễ cỏ thì phù hợp hơn."
Cô bé lọ lem có thể gả cho hoàng tử, là bởi vì người ta vốn dĩ chính là ŧıểυ thư, giấc mơ gả vào nhà giàu kia, thỉnh thoảng nằm mơ thì có thể, thật sự thực hiện thì thôi đi.
"Em cũng không có hứng thú." Mạc Dư Tiệp mặt đầy kháng cự: "Công việc của bác sĩ, mọi người cũng không phải không biết. Mỗi ngày ba ca. Ngoài tên gọi một bác sĩ dễ nghe, thực ra mệt như chó. Em nghĩ cả đời này có lẽ em cũng chỉ có thể học Norman Bethune* mà thôi."
Norman Bethune: là một bác sĩ người Canada, nhà đổi mới y tế và là người cộng sản lưu ý. Bethune trở nên nổi tiếng quốc tế trước tiên vì sự phục vụ của ông với tư cách là một bác sĩ phẫu thuật tiền tuyến ủng hộ chính phủ Cộng hòa được bầu cử dân chủ trong cuộc Nội chiến Tây Ban Nha.
"Thật là phục các cậu." Diêu Hữu Thiên chịu thua mấy người chị em này rồi, đang định ăn miếng xoài thứ hai, cổ họng của cô đột nhiên có chút khó chịu.
"Xin lỗi." Cô đứng lên: "Mình đi toilet một chút."
,
"Đi đi đi đi." Mạc Dư Tiệp đứng dậy theo: "Các cậu ai muốn hát, mình chọn bài cho các cậu."
Diêu Hữu Thiên xua tay, nơi cổ họng càng lúc càng khó chịu, cô đứng dậy xông vào trong toilet xây trong phòng bao.
Nôn hồi lâu, lại cảm thấy không nôn ra được gì. Vị xoài quay cuồng nơi cổ họng cô.
Trước đây cô thích ăn xoài nhất, nhưng bây giờ lại cảm thấy hương vị này khiến cô buồn nôn.
Tay chống lên bồn rửa tay, cô nhìn mình trong gương một cái.
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Từ khi bắt đầu đi nghỉ tuần trăng mật, hình như kinh nguyệt của cô chưa tới.
,
Cô nghĩ đến một tháng này bôn ba khắp nơi, chuyện này không chuẩn thì cũng có khả năng.
Nhưng ——
Cố Thừa Diệu nỗ lực cày cấy như vậy, khụ. Điều này có nghĩa là, còn có một khả năng khác.
Tay phủ lên bụng, Diêu Hữu Thiên nhất thời lại không biết nên phản ứng thế nào. .
Thật sao?
Là thật sao?
Cô, lại mang thai rồi?
,
Sau khi xúc miệng xong cô quay về vị trí ngồi xuống, Lý Khả Nghi rót đầy rượu vào chiếc ly trước mặt cô: "Nào, hôm nay không say không về."
"Không say không về." Hai người còn lại nhất trí.
Diêu Hữu Thiên lại cười, đưa tay ra cầm lấy nước trái cây đặt ở đó, rót cho mình một cốc: "Các cậu uống rượu, mình thì thôi."
"Tại sao?" Lý Khả Nghi không chịu: "Cậu bỏ lại tụi mình đi một tháng. Cậu sẽ không cho rằng một cốc nước trái cây là đã có thể đuổi tụi mình rồi chứ?"
Diêu Hữu Thiên lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu, không biết nếu như anh biết rồi, sẽ có tâm trạng thế nào đây?
"Hôm nay mình thật sự chỉ có thể uống nước trái cây." Thật ra cô có dự cảm, lần này cô thật sự mang thai rồi.
Dù sao cô vẫn chưa đi kiểm tra, chỉ là có cảm giác. Nhưng để bảo đảm, cô vẫn không uống rượu nữa.
,
Có điều nếu như là thật thì sao?
Tại sao cô lại có dự cảm mãnh liệt, cảm thấy mình thật sự có rồi: "Không chỉ hôm nay, khoảng thời gian tiếp theo, mình đều chỉ có thể uống nước trái cây."
"Tại sao? Cậu có rồi?" Doanh Diễm Kiều thuận miệng nói. Đối diện với ánh mắt mang nụ cười của Diêu Hữu Thiên thì trừng to mắt: "Không phải chứ? Thật hay giả vậy?"
Mạc Dư Tiệp và Lý Khả Nghi đều kêu lên, cùng nắm lấy tay Diêu Hữu Thiên.
"Trời ạ."
"Trời ạ." Lại thêm một tiếng, mấy cô gái này đã không biết nói chuyện nữa. Cúng không biết phải nói gì nữa.
,
"Các cậu có thể yên tĩnh một chút không?"
Tiếng kêu của các cô, đã thu hút ánh nhìn chăm chú của những đàn ông bên kia.
"Không thể." Doanh Diễm Kiều là một người tương đối bình tĩnh, nhưng lúc này cũng có phần mất bình tĩnh: "Cái cậu này, tốc độ thật là nhanh đấy."
"Đừng kêu nữa." Thật ra Diêu Hữu Thiên có chút ngượng ngùng: "Mình vẫn chưa đi kiểm tra. Cũng không biết có phải thật không."
"Không cần đi kiểm tra, đưa tay cho em, em xem thử giúp chị." Mạc Dư Tiệp là bác sĩ, túm lấy tay Diêu Hữu Thiên: "Mạch tượng mang thai, em vẫn nhìn ra được."
"Dư Tiệp." Giọng nói của cô ấy có thể nhỏ hơn một chút không? Ngộ nhỡ không phải thì sao?
Cô chuyên tâm nghe mạch, đều không chú ý đến mấy người đàn ông bên kia đã bị âm thanh của các cô làm cho kinh động, đều dừng động tác trên tay, cùng nhìn về phía bên này.
Doanh diễm Kiều và Lý Khả Nghi cũng im lặng, tay của Lý Khả Nghi thậm chí để ở tim, căng thẳng cứ giống như giây sau là có thể nhảy bật ra vậy.
Đám người bên phía Cố Thừa Diệu cũng đã sớm dừng lại hoạt động của từng người, cùng nhìn về phía Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên lại chăm chú nhìn Mạc Dư Tiệp, trong lòng lại nghĩ học y thật là tốt mà.
Chẳng trách năm xưa anh ba nói gì cũng phải đi học y, cũng vẫn là rất có lý.
,
Mạc Dư Tiệp bắt hết tay này lại đổi tay kia, sau khi đều bắt hai tay cô đã cười.
Vỗ tay, gương mặt xán lạn rực rỡ: "Chúc mừng chị, Thiên Thiên. Chị thật sự có thai rồi."
"Á?" Lý Khả Nghi thật sự không nhịn được nữa. Há to miệng hít thở không ngừng, làm dịu hưng phấn của mình: "Thật sao? Thật sao? Trời ạ, trời ạ."
"Lợi hại." Doanh Diều Kiều tính là tương đối bình tĩnh, có điều sự vui mừng trong mắt vẫn không che giấu được: "Chúc mừng rồi."
"Chúc mừng." Mạc Dư Tiệp vươn tay ra định ôm Diêu Hữu Thiên, kết quả một cái tay khác còn nhanh hơn động tác của cô.
Không biết từ lúc nào Cố Thừa Diệu đã qua đây, kéo lấy Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt căng thẳng: "Cô ấy nói gì? Em mang thai rồi? Em lại mang thai rồi?"
,
Diêu Hữu Thiên gật đầu thật mạnh, trên mặt đầy ắp ý cười.
"Đúng vậy, em mang thai rồi."
Cả người Cố Thừa Diệu đều ngây ngẩn, anh đột nhiên ôm Diêu Hữu Thiên lên, xoay một vòng ngay trong phòng bao. Lúc đặt cô xuống, ôm cô thật chặt.
"Em mang thai rồi."
Anh lặp lại Diêu Hữu Thiên giống hệt một người máy.
"Trời ạ, em lại mang thai rồi."
,
Rốt cuộc anh lại sắp làm ba rồi.
"Anh sắp làm ba rồi." Cố Thừa Diệu nói.
"Đúng, anh lại sắp làm ba rồi." Diêu Hữu Thiên cười, đột nhiên phát hiện phản ứng này của Cố Thừa Diệu rất ngốc.
"Đúng, anh lại sắp làm ba rồi." Lúc Cố Thừa Diệu nói, đột nhiên quay mặt sang nhìn đám ông lớn ngồi bên kia phòng bao: "Tôi lại sắp làm ba rồi."
"Ha ha, tôi lại sắp làm ba rồi." Ôm lấy Diêu Hữu Thiên lại xoay một vòng.
Anh không khỏi đắc ý khoe khoang: "Các cậu ngay cả bạn gái cũng không có. Ha ha."
,
Khóe miệng Cố Thừa Kỳ giật giật, Cố Thừa Lân đứng lên, xoa xoa tay, đi đến trước mặt Cố Thừa Diệu.
Dùng sức đánh anh một quyền: "Anh nói, chú đủ chưa đấy? Không nên gây thù hận như vậy chứ?"
"Ha. Anh cũng có thể đi tìm một người." Cố Thừa Diệu né tránh tấn công của anh, cúi đầu xuoogns, hôn thật mạnh lên mặt Diêu Hữu Thiên một cái: "Vợ à, anh yêu em."
"Dừng ——"
"Haizz ——"
Trong phòng đầy tiếng than thở. Thật ra mọi người đều rất vui mừng, cũng rất vui vẻ cho hai người Diêu Hữu Thiên.
Có điều Cố Thừa Diệu quá thiếu chỉnh lý rồi, ân ái huênh hoang, trắng trợn như vậy, khiến người ta rất muốn đánh anh mấy cái.
,
"Thói đời bất công mà." Tống Lãng thở dài.
"đa͙σ trời không công bằng mà." Hồ Tư Hiền xuýt xoa.
"Khiến người ta hận. Thiếu đánh." Cố Thừa Lân tổng kết.
,
"Tại sao rõ ràng là chuyện tốt, em lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?" Ánh mắt Kiều Thành Trạch nhìn Doanh Diễm Kiều một cái.
Đã quen biết lâu như vậy rồi, người ta đã có hai con rồi.
Thế nhưng anh ngay cả tiến một bước cũng khó khăn.
,
"Quả thực là rất khó chịu." Đỗ Thanh Hiên xoa cằm, ánh mắt nhìn về phía lão đại nhà họ Cố có quyền uy nhất, có quyền phát ngôn nhất của nhà họ Cố: "Lão đại, anh nói, chuyện này chấn chỉnh thế nào?"
Khuôn mặt luôn nghiêm túc của Cố Thừa Kỳ, lúc này mang theo ý cười thản nhiên: "Tối hôm nay để chú ấy mời khách đi."
"Nhất định rồi." Cái này còn phải nói sao. Đỗ Thanh Hiên vỗ bàn một cái: "Tôi lấy chai Louis XIII trân quý của tôi ra đây. Mọi người chúc mừng một chút."
,
Anh đứng dậy, nhìn Cố Thừa Diệu một cái: "Đương nhiên, tiền cậu trả."
"Oắt con cậu." Thật ra Cố Thừa Diệu cũng rất vui mừng. Vung tay: "Hôm nay chơi hết mình đi, toàn bộ, tính vào phần tôi."
"Như vậy sao đủ chứ?" Hồ Tư Hiền thổi phồng lên: "Cậu đã hai đứa rồi, chúng ta quay về nhất định sẽ bị ép hôn."
"Không sai." Tống Lãng gật đầu, thật ra từ sau khi Diêu Hữu Thiên quay về, trong nhà đã bắt đầu ép hôn rồi: "Nếu không thế này, cậu lại trả thêm phí tổn thất tinh thần cho chúng tôi."
,
"Còn có phí mệt mỏi đánh bom."
"Cộng thêm phí bị ép đi xem mắt chịu tội."
"Phí bị ép kết hôn đau khổ."
"Và cả phí đi xe."
"Hả? Vì sao có phí đi xe?"
"Cậu xem mắt không cần lái xe? Vậy thì không phải có phí đi xe?"
"Cũng đúng, vậy chẳng phải còn có chút phí tiệc xã giao? Xem mắt cũng có ăn tiệc mà."
"Còn có phí thăm nom."
"Còn có phí kết hôn."
"Còn có phí dưỡng thai."
"Tại sao lại có phí dưỡng thai?"
"Cậu ta hầu vợ dưỡng thai, chẳng phải chúng ta phải làm việc hơn rất nhiều? Không phải nên đưa tiên?"