Triệu Bách Xuyên không phải Diêu Hữu Thiên, anh cũng không phải.
Bọn họ chưa một lần nào trải qua sự khổ sở đó, cũng sẽ không hiểu nỗi khổ của cô.
Xoa mi tâm, anh chỉ cảm thấy tâm trạng rất loạn.
Tâm trạng tốt ban đầu vào lúc nhìn thấy những câu chữ này thì bắt đầu lên xuống.
Mà anh thậm chí còn có thể cảm nhận được tâm trạng của Triệu Bách Xuyên.
Lúc Diêu Hữu Thiên ở trạng thái tốt, nét chữ của anh ta rất ngay ngắn, cực kỳ lưu loát, nhưng mấy ngày phía sau, rõ ràng tương đối ẩu, nhìn ra được tâm trạng anh ta không tốt.
Những chuyện này, người bị quấy nhiễu và đau khổ, không chỉ cô, còn có anh ta.
,
Thật ra anh không rõ một người đàn ông có tâm thái thế nào để bảo vệ một người phụ nữ, cuối cùng còn giao người phụ nữ đó vào tay một người đàn ông khác.
Anh không phải Triệu Bách Xuyên, những câu hỏi này, không giải thích được.
Đương nhiên, có thể đáp án đang ở trong cuốn nhật ký cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại không định xem tiếp nữa.
Đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra để mình bình tĩnh một chút.
Gió lạnh đêm khuya ở London, khiến tâm trạng anh hồi phục không ít.
Không đóng cửa sổ lại ngay, bây giờ anh cần bình tĩnh. Đến khi gió lạnh thổi đến mức anh có chút không chịu được nữa.
Lòng vẫn có chút loạn, nhưng người đã bình tĩnh lại, xoay người một lần nữa nhặt cuốn nhật ký kia lên.
Không xem nữa, mà tìm ra một cái túi lớn màu đen gói lại. Quay về phòng của mình, đặt nhật ký ở dưới tầng dưới cùng của hành lý.
,
Trước tiên cứ như vậy đi, có một số chuyện không biết quá nhiều trong một lúc.
Thật ra có biết hay không cũng không liên quan, dù sao cuộc sống sau này, anh nhất định sẽ không phụ lòng Diêu Hữu Thiên nữa.
Có lẽ anh đã bỏ lỡ, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.
Cô thiếu thứ gì, anh sẽ cho cô thứ đó.
Anh sẽ trả lại những gì mắc nợ bốn năm nay, từng thứ một.
Người đã bị gió thổi cho lạnh, Cố Thừa Diệu không lên giường ngay, mà lại đi vào phòng tắm nước nóng một lần.
Chờ trên người đủ nhiệt rồi, lúc này mới một lần nữa lên giường, nằm xuống.
,
Bàn tay ôm cơ thể cô vào trong lòng mình.
Diêu Hữu Thiên đã sớm quen với vòng ôm của anh, độ ấm của anh. Cơ thể mảnh khảnh vừa vào lòng anh, đã vô thức, tực giác ôm eo anh.
Gương mặt nhỏ cọ hai cái lên lồng ngực anh, lúc này mới lại ngủ thật say.
Cố Thừa Diệu cong môi, nhìn mái tóc đẹp của cô tản ra trước ngực mình, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô nổi bật trên nước da màu lúa mạch của anh, nhìn hài hòa đến thế.
Những đau khổ đó, cô không nhắc tới, vậy anh cũng sẽ không nhắc tới.
,
Chuyện lúc trước, đều đã qua rồi, bây giờ anh phải dốc sức bảo vệ cô, và cả Phàm Phàm. Chăm sóc cô, cùng cô sống tốt từng ngày.
Tại đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
Dường như Diêu Hữu Thiên đang nằm mơ, khóe môi hơi cong lên, ôm chặt anh, điều anh có thể khẳng định là, mùa đông này, anh sẽ không lạnh nữa.
Cô cũng sẽ không.
Cuộc đời của cô về sau, mỗi một bước, cho dù là tốt hay xấu. Anh đều sẽ tham dự vào trong đó. Sẽ không để cô một mình nữa.
Đây là lời hứa của anh. Kiên định mà tự tin, mãi đến khi chết.
****************************
Được quay về hoàn cảnh quen thuộc của mình, một giấc này Diêu Hữu Thiên ngủ rất sâu.
Lúc mở mắt, đã quá chín giờ.
Rời giường, không nhìn thấy bóng dáng Cố Thừa Diệu, cô có chút khó hiểu.
Tùy ý khoác một chiếc áo khoác, rửa mặt xong, lúc này mới xuống lầu tìm Cố Thừa Diệu.
Anh đang ở trong phòng bếp, đi dép lê bước chân của cô khá nhẹ, Cố Thừa Diệu không nghe thấy âm thanh của cô.
Cô nhìn thấy anh mặt đầy nghiêm túc đứng ở trước bàn nguyên liệu, sắc mặt đó, là vẻ chăm chú đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy.
"Thừa Diệu?" Anh sao vậy? Nghe thấy giọng nói của cô Cố Thừa Diệu nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy cô đi ra, vẻ nghiêm túc trên mặt biến mất, gần như trong thoáng chốc đã trở nên rất dịu dàng: "Dậy rồi à? Qua đây ăn bữa sáng."
", , , , "
Tha thứ cho Diêu Hữu Thiên chưa bao giờ tin tưởng tài nghệ nấu ăn của Cố Thừa Diệu, cho nên nghe thấy anh nói câu này, phản ứng đầu tiên chính là: "Anh làm?"
,
Anh biết nấu cơm? Vậy phòng bếp vẫn còn thì thật sự là kỳ tích.
"Không phải." Cố Thừa Diệu đã hết hi vọng với thiên phú về phương diện nấu nướng của mình. Anh cũng không có ý định tiếp tục nỗ lực nữa.
Bưng sandwich đã mua trước đó ra, rót sữa tươi vào trong cốc: "Anh chỉ hâm nóng sữa một chút thôi."
Diêu Hữu Thiên gật đầu với vẻ sáng tỏ: "Thật ra anh có thể chờ em dậy, em làm là được."
"Không cần." Bây giờ Cố Thừa Diệu chỉ cảm thấy bưng cả thế giới đến trước mặt Diêu Hữu Thiên cũng không quá.
Kéo tay cô để cô ngồi xuống ghế dựa: "Để anh phục vụ em một lần."
Hôm nay anh hơi lạ.
,
Diêu Hữu Thiên không vội đi lấy dao nĩa, mà một tay chống cằm, nghĩ đến sắc mặt u ám vừa rồi của anh: "Có phải hôm nay anh không vui không?"
"Có sao?" Cố Thừa Diệu đặt sandwich đến trước mặt cô, cũng đưa sữa tươi đến tay cô: "Ngoan, nhiệt độ vừa phải, uống lúc còn nóng."
Không có chuyện gì mà ân cần, không phải là giết người thì cũng là trộm cắp.
Mặc dù không thể chụp câu này lên người Cố Thừa Diệu, có điều thái độ và vẻ mặt hôm nay của anh, rõ ràng quá khác thường.
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Hay là người này con sắp xếp niềm vui bất ngờ nào khác muốn dọa cô một chút?
,
"Thật sự không có gì." Cố Thừa Diệu cảm thấy mình hơi oan ức: "Anh chỉ là thấy em hôm qua mệt mỏi, muốn làm một bữa cơm cho em."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Hâm nóng sữa bày ra vẻ mặt này, cứ giống như người khác nợ anh mấy chục tỷ vậy, còn nói không có gì?
"Chỉ đơn giản như vậy." Cố Thừa Diệu giơ ngón tay lên: "Em không tin anh?"
Diêu Hữu Thiên mím môi, bưng sữa tươi lên uống một ngụm.
"Em tin anh."
"Vậy thì tốt." Cố Thừa Diệu vỗ ngực, ngồi xuống bên cạnh cô: "Thiên Thiên, em xem hôm nay không mưa nữa rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi. Anh còn muốn đến nơi em đi làm trước đây xem thử, những đồng nghiệp của em nhất định đều rất quan tâm em. Anh phải đi cảm ơn người ta một chút."
,
Anh nói rất nghiêm túc. Diêu Hữu Thiên lại đột nhiên thấy lạ.
Cố Thừa Diệu kỳ lạ, tuyệt đối có vấn đề.
Ngày hôm qua lúc cô nói muốn về công ty xem thử, Cố Thừa Diệu còn rất không vui, bởi vì anh nghe nói Taryn của AOS là một người đàn ông nɠɵạı quốc trẻ tuổi anh tuấn.
Sao hôm nay đã thay lời rồi?
Đặt tay lên trán Cố Thừa Diệu, không sốt.
"Thiên Thiên." Độ tín nhiệm của anh, chỉ có một chút đó?
,
Đối diện với ánh mắt ai oán của anh, Diêu Hữu Thiên buông tay xuống, tiếp tục ăn bữa sáng: "Không sao, không vội."
Không phải cô không tin Cố Thừa Diệu, mà là gần một tháng nay, bởi vì anh kéo mình ra ngoài hưởng tuần trăng mật, sợ cô không vui.
Vẫn luôn nghĩ cách dỗ cô vui, thậm chí không tiếc giả vờ đáng thương, giả ngốc.
Đã thấy nhiều bộ dạng đó của anh, lại nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh hiện giờ của anh, cô cảm thấy có chút không quen mà thôi.
"Tại sao em không tin tưởng anh như vậy?" Cố Thừa Diệu quả thực rất tổn thương: "Anh chỉ mua cho em bữa sáng một lần, em không thể dùng tâm lý đen tối như vậy để suy đoán anh."
Khụ, đen tối sao?
Diêu Hữu Thiên nghĩ đến lúc cô chưa vào phòng bếp, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc kia của Cố Thừa Diệu.
,
"Anh thật sự không phải không vui?"
Đây không phải là phong cách của anh.
Trên trán Cố Thừa Diệu hiện lên ba vạch đen, suy nghĩ một chút, anh gật đầu thật mạnh: "Thực ra không phải anh không vui, chỉ là có chút không thoải mái."
Xem đi, cô biết mà.
"Tại sao không thoải mái?"
Cố Thừa Diệu mím môi, dường như rất rối rắm nhìn Diêu Hữu Thiên: "Em bảo anh nói, nếu như anh thật sự nói ra, em phải bảo đảm không tức giận."
", , , , " Khóe miệng Diêu Hữu Thiên giật giật: "Em không thể bảo đảm, làm sao em biết được anh sẽ nói gì?"
"Trước tiên em bảo đảm sẽ không giận?"
,
"Em bảo đảm không giận." Anh làm gì, cô đều đã quen rồi: "Chờ một chút, anh sẽ không nói với em anh đã làm hỏng đồ gì ở phòng bếp chứ?"
Chỉ là hâm nóng sữa tươi, cũng không đến nỗi chứ?
"Diêu Hữu Thiên ——" Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, suy nghĩ một chút, anh nắm tay cô: "Đồ ở phòng bếp không hỏng, anh tức giận là vì hôm qua em lại đi ngủ trước."
, , , , Sau đó thì sao?
"Em lại không chờ anh ngủ cùng." Cố Thừa Diệu đầy vẻ chuyện đương nhiên: "Anh vốn định làm chút chuyện ân ái với em, nhưng em lại ngủ rồi. Hại anh chẳng làm được gì."
"Bộp" Tay của anh bị vỗ một cái thật mạnh. Đuôi lông mày của Diêu Hữu Thiên nhướn lên, mở to mắt: "Mới sáng dậy anh làm bộ mặt này chỉ là vì chuyện đó?"
,
"Đúng vậy." Cố Thừa Diệu gật đầu: "Hơn nữa em còn dậy muộn như vậy."
Lúc nói chuyện, anh tương đối vô sỉ kéo tay cô đặt vào giữa đùi mình: "Từ tối hôm qua người anh em của anh đã bắt đầu đói, sáng sớm hôm nay càng đói hơn. Em muốn đền anh như thế nào?"
"Bốp." Diêu Hữu Thiên vỗ thẳng một cái lên đùi anh, lại rút tay mình về: "Cố Thừa Diệu. Anh đủ rồi đấy."
Một tháng này bọn họ làm còn ít sao?
Anh anh anh, anh đang bị tinh trùng lên não sao?
"Không phải. Ngày hôm trước chúng mình không làm." Bởi vì phải lên máy bay. Cô nói sẽ mệt: "Chúng ta đã hai ngày không làm rồi đấy."
Diêu Hữu Thiên đã không muốn để ý đến anh nữa, bưng sữa tươi lên một mình uống sạch.
,
Cố Thừa Diệu còn cảm thấy chưa đủ, lại thêm một câu: "Một ngày không làm, như cách ba thu đó nha. Bây giờ tính toán, chúng ta đã ít nhất sáu thu chưa làm rồi."
"Phụt." Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự không nhịn được, cô bị sặc sữa tươi trong miệng, thậm chí sữa tươi trong cốc bắn ra không ít.
Cô ho không ngừng, Cố Thừa Diệu vỗ lưng cô: "Tại sao lại không cẩn thận như vậy?"
"Cố Thừa Diệu." Diêu Hữu Thiên cắn răng, đã không tìm được lời nào để nói nữa: "Bắt đầu từ hôm nay, một tuần không làm."
"Á? Không phải chứ?" Cố Thừa Diệu nhìn cô với vẻ mặt đáng thương.
Trong lòng lại thấy may mắn, cuối cùng cô không hỏi tâm trạng của anh nữa.
Những rối rắm, những cảm xúc kia của anh, anh sẽ xử lý tốt. Mà cô không cần phải biết.
Cô chỉ cần như vậy, thật là vui vẻ, ở bên cạnh anh là tốt rồi.