Màn đêm đã bắt đầu buông xuống, khiến bờ cát sạch sẽ mà thanh khiết nhìn thêm mấy phần mông lung.
Từng đốm sao nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu.
Diêu Hữu Thiên lật một mặt cá trên tay. Nhiệt độ bốc lên từ bếp nước thịt khiến trán cô rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.
Ngoài cá, trên bếp vẫn còn đang nướng thứ gì đó.
Mùi thơm kia khiến Cố Thừa Diệu đang trông ở bên cạnh cô,vẻ mặt đầy thèm thuồng: "Thơm quá. Thiên Thiên em thật lợi hại."
Ngay cả cái này cũng biết.
,
Diêu Hữu Thiên không nói gì, chuyên tâm nướng đồ ăn trên tay. Lật mặt, rồi lại lật mặt.
Mùi thơm của cá đã rất rõ ràng, lấy dao nhỏ bên cạnh ra vạch nhẹ lên thân cá một cái, nhìn thấy thịt bên trong đã chín rồi.
Cô dùng dĩa xiên cá lên, đặt ở trong chiếc đĩa trước mặt Cố Thừa Diệu: "Nếm thử đi."
"Cám ơn." Cố Thừa Diệu đã chờ rất lâu rồi, ngay cả việc có thể nóng cũng chẳng quan tâm, tùy tiện thổi hai cái, khẽ cắn.
Mở to mắt, vẻ mặt đầy khen ngợi: "Thơm quá. Hơn nữa rất mềm."
"Tại sao em biết cái này?"
Quá lợi hại rồi, anh thật sự muốn quỳ lạy cô.
,
"Thật ra chuyện này rất đơn giản." Diêu Hữu Thiên giống như nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười: "Lúc em còn nhỏ mặc dù có cơm ăn, nhưng vẫn cảm thấy đói, lúc đó, anh cả sẽ chạy vào ruộng của người khác đào khoai lang."
Lúc đó bọn họ ở trong nhà xưởng bỏ hoang, bên cạnh nhà xưởng đó chính là rất nhiều ruộng đất.
Hàng năm đến mùa vụ này. Thì sẽ có rất nhiều khoai lang.
Anh cả thường xuyên dẫn theo mấy anh trai và cả cô, lặng lẽ đi đào khoai lang, đào xong sợ bị mắng, cũng không dám nói với ba mẹ, phải đi ra bên ngoài tự mình nướng ăn.
Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của mấy anh em.
Cô thích nhất là ăn khoai lang nướng, đáng tiếc ở đây không có nguyên liệu.
Có điều nướng cái gì cũng giống nhau.
,
"Diêu Hữu Quốc đi đào khoai lang của người ta?" Trên trán Cố Thừa Diệu hiện lên ba vạch đen, làm thế nào cũng không tưởng tượng ra.
"Sao? Không tin à?" Diêu Hữu Thiên nghĩ đến anh cả, có chút buồn cười: "Tại sao anh cả đi làm lính, cũng là vì trong nhà ăn không đủ no."
Mặc dù có cơm ăn, cũng không thể xem là đói bụng thật sự.
Nhưng đối với mấy anh em đang tuổi ăn tuổi lớn mà nói, chỉ ăn cơm thì thật sự không hết đói.
Cho nên anh mới mười sáu tuổi, bảo mẹ tìm người sửa lại ngày sinh. Lúc đó không nghiêm ngặt như bây giờ, cộng thêm một người mẹ quen từ trước làm ở phòng hộ tịch, thấy vậy cũng đã đồng ý.
Vậy nên đã viết tuổi của Diêu Hữu Quốc lớn hơn hai tuổi, để anh đi làm lính.
Lúc anh cả đi mới 1,7 mét, hai năm sau từ bộ đội quay về, đã là 1,83 mét rồi.
,
"Không tưởng tượng được." Cố Thừa Diệu chưa từng có cuộc sống như thế.
Cho dù lúc còn nhỏ Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển thường xuyên lơ là với anh, có điều điều kiện của nhà họ Cố, nói là cẩm y ngọc thực cũng không quá.
Uông Tú Nga lại rất yêu thương anh, nhà họ Cố chuyên gia dinh dưỡng riêng , một ngày ba bữa, đều kết hợp tốt.
Cộng thêm quan hệ của ông nội Cố Chí Cương, ăn gì cũng được cung cấp đặc biệt.
"Thật ra khoai nướng ăn rất ngon." Lúc Diêu Hữu Thiên nói chuyện, lại nướng xong một cá, sau đó đặt trong đĩa trước mặt Cố Thừa Diệu: "Chờ em về Bắc Đô, nướng cho anh ăn."
,
"Được." Cố Thừa Diệu đầy mong chờ, nhìn cá trước mắt, đột nhiên đứng lên: "Em nướng trước đi, lát nữa anh ăn."
Diêu Hữu Thiên không biết anh muốn làm gì, rất nhanh, Cố Thừa Diệu đã đi ra. Trên tay cầm điện thoại.
Chụp hình cá nướng xong.
"Anh làm gì thế?" Diêu Hữu Thiên không hiểu lắm nhìn anh.
"Gửi lên Microblogging. Để những người đó biết một chút. Thế nào gọi là hưởng thụ."
Trong đám bạn thân, chỉ một mình anh đã kết hôn.
,
Vốn dĩ đã khiến người ta ghen tỵ. Sau khi Thiên Thiên quay về, ngày ngày phơi nắng hạnh phúc, ân ái nở hoa, đã khiến đám Tống Lãng rất cạn lời.
Kể từ khi Diêu Hữu Thiên lập một Microblogging ngày ngày đăng hình ŧıểυ Phàm Phàm, anh cũng đã đăng ký một cái.
Không cần nói đến người theo dõi, chính là đám bạn thân từ thuở nhỏ trong hội. Các anh em.
,
Động tác nướng thịt trên tay Diêu Hữu Thiên không ngừng. Nhìn Cố Thừa Diệu chụp ảnh đầy đắc ý, sau đó gửi lên.
Lú này cô mới nheo mắt, nhìn điện thoại trên tay Cố Thừa Diệu: "Không phải nói, không mang điện thoại di động sao?"
Á ——
Tay giơ điện thoại của Cố Thừa Diệu cứng đờ ở đó, quay người lại nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, biểu cảm đó.
Diêu Hữu Thiên bình tĩnh nướng xong con cá cuối cùng, đặt vào đĩa của Cố Thừa Diệu, lúc này mới đi đến trước mặt Cố Thừa Diệu, nhẹ nhàng bắt lấy điện thoại của Cố Thừa Diệu, lấy qua.
"Đây là cái gì?"
,
"Anh có thể giải thích." Cố Thừa Diệu giơ tay lên, không phải đi giành điện thoại, mà là ôm vai Diêu Hữu Thiên: "Anh thật sự có thể giải thích."
"Ừm hừm, anh giải thích đi, em nghe." Diêu Hữu Thiên cong khoe môi, biểu cảm chứa nụ cười. Có điều nụ cười đó, khiến trong lòng Cố Thừa Diệu dựng hết lông.
"Vợ à." Vươn tay kéo Diêu Hữu Thiên vào trong lòng mình: "Chuyện nhỏ không quan trọng thế này, không cần so đo đâu nhỉ?"
Ơ trên hòn đảo nhỏ này, anh cũng không sợ cô chạy mất.
Đối với anh mà nói, quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng: "Anh làm vậy không phải để em chuyên tâm ở bên anh sao?"
Diêu Hữu Thiên lạnh mặt, vẻ mặt nhìn không ra mừng giận.
Cố Thừa Diệu hắng giọng: "Không phải em muốn liên lạc với Phàm Phàm sao? Nếu không bây giờ anh gọi điện thoại cho con?"
,
Diêu Hữu Thiên không nói gì, chỉ nhìn anh. Cố Thừa Diệu sợ nhất là dáng vẻ này của cô: "Hay là gọi điện cho anh cả? Không phải rất lâu rồi em không liên lạc với anh ấy sao?"
Tiện thể hỏi xem anh ấy có tìm được Từ Tư Nhiễm không ——
"Hay là em muốn liên lạc với ba mẹ em?"
Diêu Hữu Thiên nhìn anh một cái thật sâu, ném điện thoại vào lòng anh: "Tha cho anh."
,
Cô đã sớm biết, anh không thể không mang theo phương tiện truyền tin, không nói những thứ khác, cho người đưa bổ sung đồ ăn cũng cần liên lạc điện thoại chứ?
"Thiên Thiên ——" Thật sự bỏ qua như vậy?
Tại sao anh cứ cảm thấy chuyện này có chút giống với cảm giác tính sổ một thể thế?
"Sao? Chê em tha thứ cho anh quá dễ dàng rồi?"
"Đâu có thể chứ?" Cố Thừa Diệu đi đến sau lưng cô rồi đứng lại: "Điều này chứng tỏ vợ của anh là tốt nhất. Anh yêu em. Vợ à."
"Đừng huyên thuyên." Diêu Hữu Thiên tiếp tục động tác nướng đồ ăn trước đó: "Mau ăn đi, nói nhảm nhiều thế."
Sau cơn mưa trời lại sáng, vợ yêu vạn tuế.
**************************************
Thời gian 10 ngày, thoáng cái đã qua.
Cuộc sống vứt bỏ tất cả, chỉ có hai người như thế này.
Diêu Hữu Thiên cho rằng mình sẽ cảm thấy nhàm chán.
Nhưng trên thực tế thật sự không phải.
Mỗi ngày cô và Cố Thừa Diệu ở bên nhau.
Buổi sáng đi nhặt vỏ sò bị sóng biển đánh lên bờ cát.
,
Buổi tối cùng Cố Thừa Diệu ngắm sao, nhìn biển.
Lúc nhàn rỗi thì trêu chọc Cố Thừa Diệu một chút, cũng rất thú vị.
Ngoài việc anh không biết làm việc nhà, ở những phương diện khác. Đều là một người giỏi.
Lướt sóng, lặn xuống nước, vận động có liên quan đến nướng, anh đều rất tinh thông.
,
Diêu Hữu Thiên chỉ cảm thấy thời gian vẫn quá là không đủ.
Thậm chí cô cảm thấy ở lại đây cả đời, cũng không tồi.
Sau khi hành trình 10 ngày kết thúc, bọn họ đã xuất phát đến địa điểm thứ hai.
Tahiti.
Thật ra đều là đến hải đảo chơi, ở trên đảo tư nhân và đảo công cũng không có gì khác biệt.
Có điều Tahiti vẫn là một nơi rất tuyệt.
Trời xanh biển rộng như nhau, còn có thể thưởng thức điệu múa Hula bản địa, nếm thử ẩm thực đặc sắc của dân bản xứ.
Sau khi ở lại Tahiti 5 ngày, Cố Thừa Diệu lại đưa Diêu Hữu Thiên đến nước Mỹ thăm Đường Diệc Thâm và Cố Tĩnh Đình.
,
Ở nước Mỹ, Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu đã nhận được chào đón nhiệt liệt của Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm.
Dĩ nhiên, người cũng rất nhiệt tình, còn có ŧıểυ Hạo Triết đáng yêu. Bé hỏi rất nhiều câu hỏi, chính là hỏi cậu mợ vì sao Cố Dịch Phàm không cùng đến?
Ngày ngày đảm nhiệm rất trách nhiệm vai trò của ŧıểυ chủ nhân.
Đưa Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên đi chơi khắp nơi. Mặc dù người nhỏ, nhưng lại biết rất nhiều về những chỗ chơi.
Địa điểm nổi tiếng, cửa hàng thú vị. Và cả một số con đường rất thú vị.
Không qua được sự từ chối của Diêu Hữu Thiên. Cô không muốn gánh chịu tội danh dạy hư trẻ con.
Huống hồ mấy sòng bạc là sản nghiệp của Đường Diệc Thâm, đối với một đứa trẻ chưa đến năm tuổi mà nói, cũng là nơi không thích hợp để đến.
Cũng biết bối cảnh của gia đình thế này, là không thể tránh bé. Cô có nghe loáng thoáng Cố Thừa Diệu nhắc đến Đường Diệc Thâm đang làm gì.
Nhưng vẫn cho rằng, trẻ con phải lớn lên trong hoàn cảnh bình thường, mới là có lợi nhất.
Cô không chịu, chuyện tới đó là hết.
Nước Mĩ rất lớn, chỗ có thể chơi rất nhiều.
,
Sau khi trải qua một tuần náo nhiệt lại vui vẻ ở nướn Mỹ, Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa bị Cố Thừa Diệu đưa lên máy bay.
Cô cho rằng thời gian không còn nhiều, phải về nước rồi. Nhưng không ngờ, Cố Thừa Diệu lại đưa cô đến nước Anh.
Máy bay dừng lại trong sân bay London, Diêu Hữu Thiên cực kỳ kinh ngạc: "Tại sao, lại muốn đến nước Anh?"
"Bởi vì, anh muốn đến xem xem, nơi em và Phàm Phàm ở bốn năm trông như thế nào."
Vẻ mặt Cố Thừa Diệu hết sức nghiêm túc. Nhìn ra được không phải anh đang lấy lòng, cũng không phải muốn khiến Diêu Hữu Thiên cảm động hay điều gì khác.
,
Anh chỉ đơn thuần, muốn đến xem thử, nơi Diêu Hữu Thiên và Cố Dịch Phàm đã sống bốn năm.
Diêu Hữu Thiên ngơ ngẩn nhìn Cố Thừa Diệu hồi lâu, đột nhiên đưa tay ra, cũng không quan tâm đây là sân bay, ôm thật chặt Cố Thừa Diệu.