Kiều Tâm Uyển ngồi ở trên ghế sa lon, tầm mắt rơi vào trên người con trai của mình
Đứa con trai này là kết tinh tình yêu của bà và Cố Học Võ. Là kết tinh của tình yêu chân chính
Lúc bọn họ hạnh phúc nhất đã sinh ra đứa bé này
Nhưng sau khi sinh ra, bà lại chăm sóc con trai rất ít
Năm đó Cố Học Võ rất hay ghen tị, không thích bà ngày ngày kề cận con trai, cho nên lúc Cố Thừa Diệu còn rất nhỏ, liền ném nó cho bà nội là Uông Tú Nga chăm sóc
Thời gian lâu ngày, mặc dù Cố Thừa Diệu không phản nghịch, nhưng cũng không nghe lời của bà nói
Lúc thường ngày anh còn thân thiết với bà nội hơn cả với bà
Không. Không riêng gì Uông Tú Nga, thậm chí so với chị của anh là Cố Tĩnh Đình, còn muốn thân hơn người làm mẹ này
Mặc dù lúc nhỏ không ở bên cạnh chăm sóc con, nhưng như vậy không phải là bà không thương đứa con trai này
Lại càng không phải bà không coi trọng đứa con trai này
Nhớ đến lần cuối cùng bà và con trai chia tay trong không khí bực bội, bà cũng có chút mất mặt khi nói chuyện với con
Nhưng sự tồn tại của Bạch Yên Nhiên, làm cho bà cảm thấy khó chịu. Vô cùng khó chịu
“Ba, mẹ, hôm nay con đến là muốn nói chuyện với hai người một chút. Con đã quyết định kết hôn với Yên Nhiên, tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.”
“Mẹ không…” Câu nói kế tiếp của Kiều Tâm Uyển bị Cố Học Võ ngăn lại
Ông nắm tay của bà, cho bà một ánh mắt
Nhớ tới lần trước mình và chồng cùng nói chuyện, Kiều Tâm Uyển nuốt âm thanh trở về, nhưng mà trên mặt vẫn là vẻ không ngờ
“Con xác định, con đã nghĩ kỹ chưa?” Âm thanh của Cố Học Võ nhàn nhạt, tuổi đã trung niên nên khí chất trên người càng kín kẽ
Mặt mày không nhúc nhích, lại làm cho người ta cảm giác có một khí thế bén nhọn
Đối với người cha này, Cố Thừa Diệu vẫn có chút kính sợ, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng tới quyết định của anh: “Con đã nghĩ kỹ”
“Nếu như ba mẹ không đồng ý?” Cố Học Võ nhìn con trai của mình. Ở trên người anh là sự kết hợp bóng dáng của ông và vợ
Từ nhỏ đến lớn đứa con trai này không hề làm cho ông lo lắng, nhưng mà…
“Nếu như ba mẹ không đồng ý, con cũng sẽ cưới Yên Nhiên.”
Lúc trước Cố Thừa Diệu lo lắng cảm nhận của Cố Thừa Kỳ
Tống Vân Hi ra đi, làm cho tất cả mọi người đều bị đả kích rất lớn
Anh không mang theo Bạch Yên Nhiên đi cùng, không để cho cô xuất hiện trước mặt người nhà họ Cố. Chính là quan tâm đến cảm nhận của Cố Thừa Kỳ
Nhưng mà bây giờ không thể không nói: “Yên Nhiên mang thai.”
Năm cô gái trẻ nói về những chuyện của mình đã trải qua mấy ngày nay. Cười cười nói nói, rất náo nhiệt.
"Mấy ngày trước, khoa phụ sản bệnh viện mình có một phụ nữ gây chuyện. Các cậu biết tại sao hay không?”
Khắp khuôn mặt Mạc Dư Tiệp là Bát Quái, vẻ mặt giống như kêu bọn họ nhanh tới
“Tại sao?” Từ Tư Nhiễm cũng phối hợp tới hỏi Bát Quái
“Kết quả của bác sĩ kiểm tra nói thể chất của cô ta thiên hàn, không dễ dàng thụ thai. Nhưng mấy ngày trước cô ta không thoải mái đã té xỉu, ở một bệnh viện khác lại phát hiện mình mang thai hơn ba tháng rồi. Lần này cô ta tức giận, nói bệnh viện của mình chuẩn đoán sai, sau đó tới đòi bồi thường.”
"Á. Đây không phải là chuẩn đoán sai sao?"
"Đúng vậy, đương nhiên là chuẩn đoán sai." Trong khoa phụ sản Mặc Tư Diệp không thích nhất là bác sĩ Lâm, lúc này cũng cậy vào mình là ma cũ, ăn hiếp ma mới. Lại thích cậy già lên mặt
Khó khăn lắm mới có thể phạm một sai lầm để cho người ta nắm không thả, thật sự rất khó đấy.
“Cậu không biết đâu, bác sĩ Lâm đó…”
Mạc Dư Tiệp nói rất hăng say, giống như cô có kinh nghiệm đầy mình ở trong cái bệnh viện đó
Nhưng mà sau khi cô nói xong, cô mới phát hiện, trong năm người, có một người giống như không ở nơi này, từ đầu đến cuối đều nhìn về cửa kính bên ngoài