Trong lòng Cố Thừa Diệu có chút lo lắng Cố Học Võ sẽ tức giận.
Anh nhớ đến thái độ của ba mấy năm trước, giọng điệu của ông lúc đó không tốt lắm.
Có điều thái độ của Cố Học Võ khiến anh trở nên càng thêm cực đoan.
Cho dù là anh nợ Bạch Yên Nhiên cũng được, hay là Bạch Yên Nhiên nợ anh cũng được.
Anh đều không hi vọng kết quả tốt nhất, là hai bên không nợ nhau.
,
Anh cũng không hi vọng lại vì chuyện của Bạch Yên Nhiên là chọc cho Cố Học Võ không vui: “Ba, ba đừng tức giận. Con không có ý trách ba. Chỉ là con cảm thấy, chúng ta không thể khiến người ta hiểu lầm có phải không?”
Gánh chịu tội danh như vậy, nhưng kết quả là hoàn toàn không làm, không phải là rất oan uổng sao?
Cuối cùng ánh mắt Cố học Võ đã nhìn về phía con trai của mình.
Trong mắt của anh thoáng hiện chút thấp thỏm, mặc dù rất nhanh đã biến mất, nhưng vẫn bị ông bắt được.
Hình như con trai đang sợ mình.
Ông đột nhiên ý thức được chuyện này. Không hiểu sao, có chút không thoải mái.
Ông còn nhớ, hoàn cảnh ngày mình nói ba yêu con với con trai, mặc dù ông rất không tình nguyện, nhưng trong mắt Cố Thừa Diệu lại có sự cảm động.
,
Bây giờ lại sợ mình?
Ông đáng sợ như thế sao?
Nheo mắt lại, ông khẽ gật đầu mấy cái nhưng gần như không thể nhìn thấy.
“Ba biết rồi. Ba sẽ cho người đi điều tra.” Bạch Yên Nhiên. Ông lại không nhớ có một nhân vật như vậy mang họ Bạch.
Hơn nữa, còn ẩn náu sâu như thế.
“Cám ơn ba.” Cố Thừa Diệu gật đầu thật mạnh, tựa như là thở phào nhẹ nhõm. Ở phương diện này, năng lực của anh có hạn, sẽ không làm thay việc của người khác.
Con trai đang nói lời cảm ơn ông?
Trái tim Cố Học Võ đột nhiên rung động, trong lòng có chút cảm xúc phức tạp lại khó hiểu đang tuôn trào, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được.
,
Nghĩ đến dụng ý khác của Bạch Yên Nhiên, nghĩ đến những gì Cố Thừa Diệu trải qua mấy ngày nay.
Trong đầu ông đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. Nếu như Bạch Yên Nhiên tàn nhẫn hơn một chút, trực tiếp giết Cố Thừa Diệu ——
Cố Học Võ đột nhiên không có cách nào tưởng tượng tình hình như vậy.
Đây là con trai của ông. Con trai duy nhất của ông.
Mặc dù không quan tâm nhiều, nhưng đây là chuyện không thể phủ nhận. Anh là con tria của ông, ông còn rất kiêu ngạo vì đứa con trai này.
Thật may là, Bạch Yên Nhiên không đủ tàn nhẫn. May mắn là, Cố Thừa Diệu đủ ưu tú, đến mức khiến Bạch Yên Nhiên không xuống tay được.
Môi Cố Học Võ mấp máy, bước chân muốn rời đi cuối cùng vẫn dưng lại, đưa tay vỗ vỗ vai Cố Thừa Diệu: “Lần này làm tốt lắm.”
So với bốn năm trước, Cố Thừa Diệu đã trở nên biết chịu trách nhiệm, hơn nữa thành thục, thận trọng. Mặc dù sự thành thục thận trọng này là ở phương diện nào đó.
,
Cố Thừa Diệu ngẩn ra, trong giây lát không biết nên phản ứng thế nào, mà anh thậm chí không chú ý đến, tai của mình lại đỏ lên.
Muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được một chữ nào. Chỉ đỏ mặt đối diện với Cố Học Võ.
Cố Học Võ hắng giọng dường như muốn xoa dịu bầu không khí lúng túng này, nhưng cũng không nói câu nào, quay người rời đi.
Nếu như có tai họa ngầm này, vậy ông nhất định phải đi điều tra một chút, xem có tai họa ngầm khá hay không.
Cố Học Võ ông, vẫn có thể bảo vệ con trai con gái mình chu toàn.
Để lại Cố Thừa Diệu đứng ngây ngốc ở đó, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là cuối cùng ba đã khen ngợi anh rồi.
Sau khi anh đã trưởng thành.
,
Lúc Diêu Hữu Thiên đón Cố Dịch Phàm quay về nhà, vào cửa thì nhìn thấy Cố Thừa Diệu đứng khoanh tay cười ngốc ở hành lang, giống hết một tên ngốc.
Anh giống như đã ngốc hoàn toàn, ngay cả mình dắt Cố Dịch Phàm đi vào cũng không phát hiện.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên người anh, phủ lên một lớp màu vàng kim. Mà anh đứng ngây ngốc, hoàn toàn không có phong độ phóng khoáng giống như vương tử.
Nheo mắt lại, Diêu Hữu Thiên tiến lên hai bước, vỗ thật mạnh lên vai anh một cái.
“Ba. Sau này con cũng sẽ ——” Nửa lời phía sau của Cố Thừa Diệu vội dừng lại, quay mặt lại mới phát hiện, Cố Học Võ đã sớm không thấy đâu nữa rồi.
Đứng trước mặt là Diêu Hữu Thiên.
,
“Thừa Diệu ——“
Giọng nói của Diêu Hữu Thiên bị động tác của Cố Thừa Diệu cắt ngang. Anh ôm cô lên, xoay tại chỗ một vòng.
“Thiên Thiên. Thiên Thiên ——” Anh gọi tên cô, trong lòng rất vui sướиɠ.
Diêu Hữu Thiên bị anh làm cho lơ mơ: “Cố Thừa Diệu, anh thả em xuống."
“Anh rất vui, Thiên Thiên.” Cố Thừa Diệu hôn cô một cái, lúc này mới đặt cô xuống, nhìn thấy Cố Dịch Phàm bên cạnh, lại đưa ra bế bé lên, quay ba vòng.
Thậm chí tung Cố Dịch Phàm lên không trung một cái, rồi đón lấy bé. Hôn thật mạnh lên mặt bé một cái: “Phàm Phàm, hôm nay con rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai.”
,
“Anh thả nó xuống.” Diêu Hữu Thiên bị động tác của anh dọa sợ. Cố Dịch Phàm không phải là cô, không chịu nổi động tác như vậy.
“Phàm Phàm, con trai của ba, ba yêu con.”
Cố Thừa Diệu hôn thật mạnh lên mặt Cố Dịch Phàm một cái.
Cố Dịch Phàm không phối hợp nghiêng mặt tránh đi, nhưng không tránh được. Bị Cố Thừa Diệu hôn trúng một cái.
“Anh nổi điên gì vậy?”
Chuyện gì, khiến cho anh vui vẻ như thế?
,
Cố Thừa Diệu không để ý tới cô, chỉ ôm Cố Dịch Phàm: "Nào, con trai, nói một câu con cũng yêu ba.”
Cố Dịch Phàm không gọi, chỉ quay mặt nhìn mẹ, trong mắt có sự hỏi dò không ra tiếng: Hôm nay chú điên rồi, phải không mẹ?
Diêu Hữu Thiên cũng chẳng hiểu ra sao. Hoàn toàn không tìm được manh mối gì.
“Thừa Diệu, anh thả nó xuống trước đã.”
“Không thả.” Cố Thừa Diệu tâm trạng vui vẻ. Lại dùng sức hôn lên má con trai một cái: “Mau gọi ba, nói con cũng yêu ba.”
Cố Dịch Phàm không nhịn được giơ tay lên chà gò má mình.
Trong lòng xem Cố Thừa Diệu thành một người điên.
,
Vươn tay về phía Diêu Hữu Thiên, tỏ ý muốn cô ôm.
Diêu Hữu Thiên muốn ôm con trai về, nhưng Cố Thừa Diệu lại không cho.
“Mau gọi ba. Không gọi ba ba sẽ không thả con xuống.”
Anh rất cố chấp, nhưng Cố Dịch Phàm còn cố chấp hơn.
Anh không buông tay, bé sẽ không chịu gọi.
“Gọi ba.” Hôm nay Cố Thừa Diệu rất cố chấp. Hôm nay nói gì cũng phải khiến thằng nhóc này mở miệng mới được.
,
Cái miệng nhỏ của Cố Dịch Phàm mím thật chặt, làm thế nào cũng không chịu mở miệng.
“Gọi ba. Mau gọi đi."
“, , , , , , “
Cố Dịch Phàmcòn chưa kịp mở miệng, một giọng nói khác đã vang lên.
“Ha ha. Chị nói này em trai, người ta không muốn, em cũng đừng miễn cưỡng nữa. Phải biết, miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc đâu.”
Người đi vào là Cố Tĩnh Đình, vẻ mặt cô đầy hả hê đắc ý. Trên tay ôm cô con gái mới mấy tháng tuổi của cô.
Mà Đường Hạo Triết lại đi bên cạnh ba Đường Diệc Thâm. Mặt hai ba con giống nhau đến kinh người.
“Cậu, mợ.” Đường Hạo Triết lễ phép chào hỏi, ánh mắt nhìn về phía Cố Dịch Phàm trong tay Cố Thừa Diệu.
Đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy em trai đấy.
“Cô. Dượng.” Cố Dịch Phàm đã gặp Cố Tĩnh Đình, gật đầu với cô.
Cố Tĩnh Đình còn chưa đáp lại, Đường Hạo Triết đã mở miệng trước: “Thật xấu mặt, người lớn như vậy rồi còn bắt ba ôm.”
Cậu em trai này, đã gặp rồi, hôm Trung thu, ba đã đưa mình đến gặp.
Rất yếu ớt, lúc nào cũng phải ôm, nói bé mấy câu đã đỏ mặt, cứ giống như một cô bé.
Lúc bé nói chuyện, còn không quên làm một cái mặt quỷ.
Mặt Cố Dịch Phàm lập tức đó lên, giãy giụa muốn nhảy xuống từ lòng Cố Thừa Diệu.
Có điều Cố Thừa Diệu ôm rất chặt, ro ràng đã là người lớn hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng lại hô gào với thằng nhóc Đường Hạo Triết này: “Cháu ghen tỵ sao? Cũng đúng. Ba cháu đã rất lâu không ôm cháu rồi phải không? Chú lại thích ôm em, chú vui lòng. Làm sao nào?”
,
Lời này vừa dứt, đã có hai loại phản ứng khác nhau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hạo Triết ửng hồng, quả thực đã rất lâu ba bé không ôm bé rồi.
Nói bé là một chàng trai rồi, không thể giống như em gái tựa vào lòng ba mẹ đòi ôm nữa.
Cố Dịch Phàm lại có chút không dám tin nhìn Cố Thừa Diệu.
Dù sao bé mới hơn ba tuổi, ở nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ đều được ba mẹ ôm qua ôm lại, bé cũng không cảm thấy có gì không tốt.
“Cố Thừa Diệu, em có thấy mất mặt không? Ức hiếp con trai chị rất đắc ý đúng không?”
Cố Tĩnh Đình phát điên. Trong mắt có vẻ khinh bỉ rõ ràng.
,
“Em không thèm ức hiếp nó.” Là Đường Hạo Triết ức hiếp con trai mình trước: “Rõ ràng là nó không được ăn nho thì nói nho chua.”
Mặt của Đường Hạo Triết càng đỏ hơn.
Bé vốn là trưởng thành sớm, mặc dù mới hơn bốn tuổi, nhưng tự nhận mình đã là một "người lớn nhỏ" rồi.
Cũng hiểu chuyện hơn không ít. Bây giờ bị cậu chế giễu như vậy, mặt lập tức xụ xuống: “Cháu không thèm. Cháu chả lạ gì ôm ấp đâu. Cháu là người lớn rồi, cháu không cần người ôm.”
“Chậc chậc, người biết nói lời này, thì chính là một đứa bé.” Cố Thừa Diệu chính là cố ý, ôm Cố Thừa Diệu, nghênh ngang chọc cho cháu nɠɵạı khó chịu.
Đường Hạo Triết ở bên ngoài làm loạn thế nào, anh không xen vào.
,
Có điều khiến con trai anh không vui, thì đừng tránh mình khiến nó không vui.
“Cậu mới là đứa bé, cả nhà cậu đều là đứa bé.” Dù sao mới có bốn tuổi, hiểu nhiều hơn nữa, biết nhiều hơn nữa thì cũng mới chỉ là một đứa bé.
“Ha ha, cả nhà cậu không phải còn có cháu sao? Mẹ cháu là chị cậu, vậy mẹ cháu cũng là đứa bé rồi? Nói lời ấu trĩ như vậy, còn nói mình là người lớn. Thật mất mặt.”
Đường Hạo Triết ngay cả cổ cũng đỏ rồi, xấu hổ vô cùng, bé sượng cả mặt.
Muốn phản bác mấy câu nhưng trong thoáng chốc lại không tìm được câu nào, đành phải oán hận giãy tay Đường Diệc Thâm ra.
“Cháu ghét cậu, cháu ghét cậu. Cháu không thèm để ý đến cậu nữa.” Bất chợt chạy vào trong, không để ý đến những người này nữa.
,
“Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên lần này thật sự đứng bất động. Cố Thừa Diệu có biết xấu hổ không vậy? Người lớn như thế, cãi cọ với một đứa trẻ, còn cãi hăng say như thế?
“Cố Thừa Diệu, em quá đáng lắm rồi.” Cố Tĩnh Đình đặt con gái lên tay Đường Diệc Thâm: “Quay về sẽ chỉnh đốn em.”
Cũng không dừng lại lâu, đuổi theo con trai bằng tốc độ nhanh nhất.