“Thiên Thiên?” Chuyện cô muốn làm hiện giờ, sẽ không phải là chuyện anh đang nghĩ chứ?
Bàn tay đặt trên ngực anh, đột nhiên dừng ở đó. Nơi ngón tay thon mảnh dừng lại, vừa vặn là hai hạt đậu đỏ trước ngực anh.
Qua lớp quần áo, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến từ ngón tay Diêu Hữu Thiên, hầu kết không tự giác chuyển động lên xuống một hồi.
Trong nháy mắt ánh mắt anh trở nên sâu thẳm: “Thiên Thiên –“
“Thật ra Phàm Phàm, nó đã tiếp nhận anh rồi.” Diêu Hữu Thiên giống như không nghe thấy tiếng gọi của anh, cũng giống như không nhìn thấy vẻ mong chờ trong mắt anh.
Qua áo sơ mi của Cố Thừa Diệu, cứ như vậy nhẹ nhàng vân vê một hạt đậu đỏ trong đó.
,
Hô hấp của Cố Thừa Diệu bắt đầu không yên: “Ưmh –“
“Anh không phát hiện, nó đã bắt đầu thân thiết với anh hơn nhiều rồi sao?” Diêu Hữu Thiên nói tiếp, nhón chân, hôn lên môi anh một cái: “Thỉnh thoảng nó sẽ hôn anh một cái, ôm anh một cái.”
Môi của cô, rất mềm, rất ngọt ——
“Anh cho nó chút thời gian, nó nhất định sẽ tiếp nhận anh.”
Môi Cố Thừa Diệu lướt qua gò má Cố Thừa Diệu, lại cúi đầu, hôn lên cằm anh.
“Thiên Thiên ——“
,
Lần này Cố Thừa Diệu không nhịn được nữa, ôm lấy cổ cô, muốn hôn môi cô thật sâu.
Diêu Hữu Thiên đâu cho anh được như ý nguyện?
Đôi tay luồn vào mái tóc anh, nhìn tóc mai rủ xuống trước trán anh, làm tăng thêm mấy phần khí chất mị hoặc.
Môi của cô, rơi lên mặt anh. Sau đó là vành tai, hai má.
Nụ hôn của cô, đều rất nhẹ, từng chút từng chút, giống như gà con mổ thóc vậy.
Chẳng những không giải quyết được ngọn lửa trong lòng Cố Thừa Diệu, ngược lại khiến lửa của anh càng lớn hơn.
“Thiên Thiên?” Giọng nói phát ra khàn đặc.
,
Bàn tay muốn giữ chặt tay cô, cô lại giơ lên đỡ lấy mặt anh.
“Xuỵt ——” Diêu Hữu Thiên lại hôn lên cằm anh một cái.
Cố Thừa Diệu rất thích sạch sẽ. Ngày nào cũng cạo râu rất sạch. Không có chút râu nào.
“Em giúp anh đi lấy lòng con trai, anh không nên tặng cho em chút quà cảm ơn sao?”
“Không cho phép anh động tay.” Cô nói xong, hơi ngửa mặt lên, ánh mắt đó, thật sự đầy dụ hoặc.
,
Lần này ngay cả hít thở Cố Thừa Diệu cũng không yên nữa. Anh thở hổn hển. Trong lòng có kích động muốn hòa tan Diêu Hữu Thiên vào trong người mình.
Nhưng lại không nỡ, Diêu Hữu Thiên chủ động như vậy. Đây là lần đầu tiên anh thấy.
“Thừa Diệu. Thích không?”
Nụ hôn lại rơi lên môi anh. Chỉ là chạm một cái, đã rời đi.
“Không, không thích.”
Đều là gãi không đúng chỗ ngứa. Lại không giải khát. Làm sao anh lại thích?
,
“Thiên Thiên.” Bàn tay to ôm lấy eo cô.
Cúi đầu muốn cho cô một nụ hôn sâu.
Diêu Hữu Thiên lại nghiêng mặt đi tránh môi anh.
Cô đột nhiên nghĩ đến động tác mình từng làm trong buổi sáng hôm nay, cánh môi đi thẳng từ cằm đến hầu kết của anh.
Nhẹ nhàng hôn lấy, hơi dùng sức mυ"ŧ.
Đầu lưỡi quét qua bên trên.
,
Cố Thừa Diệu hít vào một ngụm khí lạnh. Vươn tay giữ chặt eo Diêu Hữu Thiên.
Lần này không quan tâm cô tiếp tục kháng cự, tóm được cô thì chính là một nụ hôn sâu.
Diêu Hữu Thiên vô cùng phối hợp, để mặc anh hôn, hai tay còn đỡ ở sau gáy.
Tất cả đã mất khống chế. Tay anh bắt đầu không chịu khống chế của mình. Di chuyển trên người cô.
Tay thằm dò vào trong quần áo của cô, mắt thấy đã sắp phủ lên trước ngực cô.
Cô đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, sắc mặt ửng hồng mà lùi ra khỏi lòng anh, khóe mắt xếch lên cười xán lạn giống như hoa nở mùa xuân: “Em phải đi tắm rồi.”
“Thiên Thiên.” Sau khi cô châm lửa, lại muốn rời đi như vậy?
Mặt Cố Thừa Diệu ửng hồng, hít thở nặng nề. Đôi mắt kia, gần như sắp bốc ra lửa.
“À.” Diêu Hữu Thiên giống như đột nhiên nhớ ra: “Thật xin lỗi, em quên mất người bạn tốt của em đã đến rồi. Thừa Diệu, anh cứ nhẫn nhịn một chút đi nhé.”
,
Nhìn thấy mặt Cố Thừa Diệu từ hồng chuyển xanh, cô tương đối bất đắc dĩ mà giơ tay nhún vai: “Thật xin lỗi, em quên mất. Nếu như anh thật sự không nhịn được. Cứ dùng tay phải của anh giải quyết đi.”
Cô ấy cố ý?
Cố Thừa Diệu tức giận trong lòng, dùng tay của anh?
Vậy chi bằng dùng cô là được. Ý nghĩ này vừa hiện lên, Cố Thừa Diệu đã muốn đuổi theo Diêu Hữu Thiên.
Đâu biết cô đã phát hiện ra ý đồ của anh trước một bước, nhanh chóng tránh vào phòng tắm, đồng thời không quên khóa lại.
Diêu Hữu Thiên ngâm nga bài hát, tâm trạng hết sức vui vẻ.
Trẻ con. Ai bảo anh ghen tuông lung tung. Đây là trừng phạt nho nhỏ dành cho anh.
,
Có câu nói thế nào nhỉ? Đấu với trời, vui vẻ vô cùng, đấu với đất, vui vẻ vô cùng.
Vậy đấu với chồng thì sao. Đó chính là càng vui vẻ vô cùng.
Xem ra hiệu quả không tệ, cô quyết định rồi, hai ngày nay không có chuyện gì sẽ châm chút lửa cho vui.
Cố Thừa Diệu đuổi đến phòng tắm, cửa đã đóng rồi. Khuôn mặt anh lúc này, ưa nhìn giống như một chiếc bảng pha màu.
Diêu Hữu Thiên đáng chết.
,
“Thiên Thiên. Tốt nhất là em đừng rơi vào tay anh.”
Dù sao bạn tốt sẽ có lúc đi, anh không tin nữa.
Đến lúc đó, anh sẽ theo cô muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó.
Cố Thừa Diệu vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, cuối cùng sắc mặt đã tốt hơn một chút, có điều, phải ứng của cơ thể lại càng rõ ràng hơn.
Còn bởi vì nhóc ŧıểυ quỷ này, mặc dù đã gần gũi hơn trước đây không ít. Có điều không chịu gọi anh là ba, khiến anh rất đau đầu.
Còn có chuyện càng đau đầu hơn.
Hôm nay thằng nhóc thối này sáng sớm vừa dậy, sau khi đi tìm Cố Tĩnh Đình, lại đến tìm mình đòi album và CD của bé.
Thái độ nâng niu hình chụp của Triệu Bách Xuyên giống như nâng niu bảo bối đó, khiens anh càng có kích động xé sạch album của bé.
Có điều anh thật sự không dám.
,
Đây mới là chuyện khiến anh phiền muộn hơn.
Bây giờ nhìn thấy con trai quấn lấy Diêu Hữu Thiên không buông, anh càng khó chịu hơn.
Đưa tay, xách cổ áo của con trai lên: “ŧıểυ quỷ. Mấy câu hỏi ấu trĩ này đừng đến hỏi mẹ con nữa. Con lớn rồi, tự nhiên sẽ biết thôi.”
“Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên vươn tay muốn giải cứu con trai mình.
Cố Thừa Diệu đã giơ tay cao lên, ném thẳng Cố Dịch Phàm vào trong lòng Cố Tĩnh Đình.
“Giúp em trông chừng ŧıểυ quỷ này, dù sao chị cũng có kinh nghiệm.”
,
Dứt lời, kéo tay Diêu Hữu Thiên rời đi.
“Cố Thừa Diệu.” Anh đang làm gì vậy? Mọi người đều đang ở đây, anh ——
Cố Thừa Diệu đột nhiên nhích tới gần cô, giọng nói rất nhẹ: “Dù sao em cũng không thể tắm suối nước nóng, anh đưa em đi chơi một chút.”
Diêu Hữu Thiên ngây ra một lát, không giãy giụa nữa, đi cùng anh ra phía sau resort.
“Thắng nhóc con trọng sắc khinh chị, em cẩn thận chị lừa con trai đi Mỹ, cho em khóc chơi.”
“Cứ lừa đi.” Cố Thừa Diệu đã đưa Diêu Hữu Thiên đi rất xa rồi: “Em không quan tâm. Chị giúp em nuôi đến lúc 18 tuổi rồi mới trả về.”
,
“Thằng bé này.” Kiều Tâm Uyển cũng không nhịn được muốn mắng, ôm lấy Cố Dịch Phàm trên tay con gái: “Phàm Phàm đừng để ý đến ba, ba con nói lung tung đấy.”
Cố Dịch Phàm cắn môi, giơ tay ôm lấy cổ Kiều Tâm Uyển: “Bà nội, con không muốn đến nước Mỹ.”
“Không đi không đi. Bà nói rồi, ba con nói đùa thôi.”
Thằng nhóc hồ đồ đó, thật sự quá hồ đồ rồi.
Cố Học Võ ngồi bên cạnh không mở miệng, lạnh mặt, ngược lại trong lòng cảm thấy kế hoạch này khá khả thi.
,
Đường Hạo Triết quá ương bướng, Cố Dịch Phàm quá điềm đạm.
Nếu như hai ŧıểυ quỷ này ở gần nhau, có lẽ có thể trung hòa một chút.
Huống hồ sức khỏe của Cố Dịch Phàm quá yếu. Ném đến nước Mỹ luyện tập một chút cũng tốt, còn không tranh vợ với ông ——
Quan trọng nhất là còn có thể tìm cho Đường Diệc Thâm chút phiền phức. Tránh cho lần sau anh lại vì vấn đề giáo dục trẻ con, mà tranh chấp với Cố Tĩnh Đình. Trăm cái lợi mà chẳng có cái hại nào.
Ý kiến này, quả thực không tệ.
Mà Đường Diệc Thâm vừa mới xuống máy bay đang ngồi trên xe, đột nhiên cảm thấy mũi hơi ngứa.