“Người tôi yêu là Thiên Thiên, tôi không thể ở bên cạnh cô, cho dù nhà chúng tôi đã nợ cô điều gì, những chuyện cô làm với tôi, đã đủ rồi. Cô có nghe thấy không?”
Ánh mắt của anh, lạnh lùng mà sắc bén.
Lời nói của anh, tuyệt tình mà xa cách.
Anh đã quyết định, phải phân định rõ ràng Bạch Yên Nhiên ra khỏi cuộc sống của mình.
Hôm nay, chính là kết thúc.
Anh không muốn để cô ta liên tục đi qua đi lại trước mặt mình, không muốn để sự tồn tại của cô ta uy hiếp đến Diêu Hữu Thiên một phần một chút nào.
,
Nói anh tuyệt tình cũng được, nói anh vô tâm cũng không sao. Dù sao bây giờ anh cũng chỉ có dự định này.
Nói thật, anh không hề nợ Bạch Yên Nhiên.
Người anh nợ là Diêu Hữu Thiên. .
Nợ cô một cái, nợ cô tình cảm mà cả đời này cũng không trả hết.
Và còn nợ cô tình cảm muốn bên nhau cả đời.
“Nếu như cô không muốn, nếu như cô còn muốn báo thù, vậy thì, cứ quang minh chính đại mà nhắm vào tôi đi. Thế nhưng, tôi sẽ không cho phép, cô làm tổn thương Thiên Thiên dù chỉ một chút.”
,
“Bạch Yên Nhiên. Cô hiểu chưa?”
Lời của anh, nói hơi nặng lời.
Nhưng nếu như không nói như vậy, Bạch Yên Nhiên tiếp tục giữ nguyên ảo tưởng với anh.
Thậm chí lần sau lại thôi miên một lần nữa, cho rằng làm vậy là có thể có được trái tim của anh. Vậy thì anh thật sự sẽ phát điên.
Bạch Yên Nhiên vẫn đứng bất động, ánh mắt cô vẫn luôn ghim chặt vào đôi tay mười ngón giao nhau của Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu.
Lời Cố Thừa Diệu nói, cô ta đã nghe thấy, nhưng làm thế nào cũng không chịu tiếp nhận vào lòng.
,
Cố Thừa Diệu nói cái gì?
Anh nói anh chưa từng yêu cô ta?
Làm sao có thể? Rõ ràng anh nói anh yêu cô ta nhất mà?
“Anh, anh không yêu em?”
“Đúng, tôi không yêu cô.” Đã không yêu nữa. Cố Thừa Diệu gật đầu. Biểu cảm là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
,
Bạch Yên Nhiên đứng ở đó, loạng choạng sắp ngã.
Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Bộ dạng đó, khiến cho ngay cả người cũng là phụ nữ như Diêu Hữu Thiên, cũng cảm thấy có phần không nhìn nổi.
“Thừa Diệu ——” Anh không cần tuyệt tình như vậy chứ?
Mặc dù cô không thích anh và Bạch Yên Nhiên lôi kéo nhau. Nhưng anh phủ nhận toàn bộ tình cảm trong quá khứ như vậy, có phải quá tuyệt tình rồi không?
Không phải Cố Thừa Diệu chưa từng đối xử hung dữ với cô, chính là lúc vừa mới kết hôn.
,
Cô cũng đã từng nhìn thấy sự tàn nhẫn của anh.
Nhưng bây giờ hai người yêu nhau, lại ở cùng nhau lâu như vậy rồi. Cô thật sự đã quên mất, sự tàn nhẫn từ trong xương của Cố Thừa Diệu.
Đột nhiên nhìn thấy, cô vẫn có chút không quen.
Cố Thừa Diệu biết anh đã dọa Diêu Hữu Thiên, nhưng lại không định bỏ qua cho Bạch Yên Nhiên như vậy.
Anh gần như không có cách nào tưởng tượng. Nếu như anh tiếp tục bị thôi miên, sau đó bỏ lỡ Diêu Hữu Thiên, cuộc đời anh sẽ như thế nào?
Bề ngoài thì ở cùng với Bạch Yên Nhiên. Nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy trống rỗng.
Sau đó thì sao? Dưới tình huống chẳng hay biết gì, cả đời xấu hổ với mẹ con Diêu Hữu Thiên?
,
Suy nghĩ một chút đã thấy sợ, thì làm sao lại tiếp tục cho Bạch Yên Nhiên cơ hội làm hại mình?
Bạch Yên Nhiên sắp khóc rồi. Nước mắt đã đọng ở khóe mắt, gần như giây tiếp theo sẽ rơi xuống.
Cô ta khẽ cắn cánh môi của mình, trong đôi mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu tràn ngập tuyệt vọng, đau khổ, và có cả cảm xúc thương tâm.
“Anh, vì sao anh phải nói như vậy?” Cô tiến lên hai bước, muốn nắm tay Cố Thừa Diệu nhưng lại không dám.
Huống hồ Cố Thừa Diệu cũng sẽ không để cô ta nắm.
“Đây là sự thật.”
,
Anh từng cho rằng mình yêu Bạch Yên Nhiên. Bọn họ cũng từng có một khoảng thời gian rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Nhưng bây giờ anh mới biết, những vui vẻ hạnh phúc đó đều là do anh cho là vậy.
Ngay từ đầu cô ta đã có mục đích. Cô ta chưa bao giờ yêu mình.
Cô ta khiến tình cảm của anh biến thành một câu chuyện cười, anh không biết thù hận sâu sắc đến mức nào, có thể khiến Bạch Yên Nhiên cực đoan như thế.
Hôm nay anh đến, cũng chỉ là muốn khiến cô ta tỉnh táo lại, sau đó nói ra chân tướng năm xưa.
Dù sao, anh không muốn để ba mẹ mang cái tiếng như vậy.
,
Cố Học Võ có không tốt hơn nữa, cũng là ba của anh.
Anh sẽ không cho phép có người vu tội cho ông. Nếu như điều Bạch Yên Nhiên nói là thật.
Vậy thì, nhà họ Cố và cả anh, sẵn lòng bồi thường cho cô ta. Nói xin lỗi cô ta.
Nhưng cũng chỉ đến vậy thôi, không thể có bất kỳ điều gì khác.
Anh đã nói từ trước, anh sẽ không dùng hôn nhân để báo đáp ân tình.
“Yên Nhiên, tỉnh táo lại đi. Tôi không yêu cô, tôi đã không còn yêu cô nữa. Người tôi yêu là Thiên Thiên. Cô cho người thôi miên tôi, khiến tôi suýt chút nữa ngây ngô đần độn cả đời này. Tôi không muốn hận cô, nhưng cũng không muốn có liên quan gì đến cô nữa.”
,
Bạch Yên Nhiên không có phản ứng gì, cô ta ngỡ ngàng nhìn Cố Thừa Diệu, cơ thể mềm nhũn.
“Anh không yêu em?”
“Không yêu.”
“Anh không yêu em. Đúng. Anh không yêu em.” Bạch Yên Nhiên đột nhiên ngồi bệt xuống dưới đất, trong miệng không ngừng nỉ non câu đó.
Diêu Hữu Thiên theo bản năng muốn đưa tay ra đỡ cô ta. Nhưng bị Cố Thừa Diệu ngăn cản.
“Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên có phần không nhìn nổi, anh như vậy, thật sự quá tuyệt tình rồi.
Không quan tâm đến chuyện trước đây, nói thế nào, hai người cũng từng sống vui vẻ bên nhau.
,
Huống hồ hiện giờ quả thực Bạch Yên Nhiên đã mất trí nhớ, mặc dù không biết vì sao cô ta muốn thôi miên cả bản thân mình.
Thế như bộ dạng này nhìn thật đáng thương.
“Chúng ta đi.” Cố Thừa Diệu không muốn ở lại thêm nữa, anh biết rõ có hỏi nữa cũng không hỏi ra được gì.
Bạch Yên Nhiên sẽ không nói ra hận thù với nhà họ Cố, anh chỉ có thể đi tìm vị sư phụ thôi miên kia.
Nhưng bây giờ anh đột nhiên không muốn tìm nữa, cứ như vậy đi.
Anh sẽ cho người chăm sóc Bạch Yên Nhiên. Nói là chăm sóc, chẳng bằng nói là canh chừng.
,
Anh sẽ không cho cô ta đến báo thù mình nữa.
Cứ mất trí nhớ như vậy cả đời, có lẽ là kết quả tốt nhất đối với cô ta.
Mà anh đã buông cô ta, chọn ở bên Diêu Hữu Thiên, theo cách nhìn của cô ta thì chính là đã vứt bỏ cô ta. Sự tổn thương đó, có lẽ sẽ khiến cô ta đau khổ cả một đời.
Cho dù là thế nào. Cố Thừa Diệu cũng xem như đã báo thù cô ta.
Sau khi hai người bước chân ra khỏi phòng bệnh, người Bạch Yên Nhiên ngã thật mạnh xuống mặt đất.
Hôn mê bất tỉnh.
,
Diêu Hữu Thiên nhìn thấy, bước chân dừng lại muốn quay lại, nhưng bị Cố Thừa Diệu kéo đi.
“Không cần lo lắng cho cô, cứ để vậy đi.”
Tất cả, đều kết thúc rồi. Về sau Bạch Yên Nhiên sống hay chết. Đều không liên quan đến anh nữa.
“Cố Thừa Diệu.” Thật ra tâm trạng Diêu Hữu Thiên không hề dễ chịu, có lẽ Cố Thừa Diệu là vì muốn làm yêu lòng cô nên mới nói những lời đó, làm những chuyện đó.
Nhưng trong lòng cô thật sự rất thông cảm với Bạch Yên Nhiên.
,
Phụ nữ đều là phái yếu.
Cô tin rằng, không có ai lấy chuyện bị người ta luân phiên bạo hành ra làm trò đùa. Cho dù người làm những chuyện đó là ai.
Một cô gái bị làm hại như vậy, đều là đau đớn rất lớn. Có lẽ là ác mộng cả đời.
Dọc đường đi không nói một lời, mãi đến khi lên xe, sắc mặt anh vẫn nghiêm túc: “Thiên Thiên, có phải em cảm thấy anh quá tàn nhẫn?”
,
Diêu Hữu Thiên không nói lời nào, xem như đã thừa nhận.
Cố Thừa Diệu nắm tay cô, bốn mắt nhìn nhau với cô: “Anh thừa nhận, anh rất tàn nhẫn. Nhưng nếu như anh không tàn nhẫn, cô ấy nhất định sẽ luôn nuôi hi vọng trong lòng. Anh đã không còn có tình cảm đó với cô ấy nữa rồi.”
“Nhưng mà, anh không cần nói, anh chưa từng yêu cô ta mà. Em ——“
“Yêu. Có lẽ là vậy đi.” Có điều Bạch Yên Nhiên khiến anh cảm thấy, tình yêu của anh là chuyện cười: “Cho dù trước kia thế nào, người anh yêu hiện giờ. Là em.”
“Nhưng ——” Bạch Yên Nhiên thật đáng thương.
“Không có nhưng nhị gì hết.” Cố Thừa Diệu cắt ngang lời cô: “Thật ra trước khi anh bị thôi miên, anh đã nói rõ ràng với cô ấy. Hôm nay đến, cũng chỉ là muốn biết vì sao cô ấy hận nhà họ Cố. Nhưng nhìn thấy bộ dạng của cô ấy, rõ ràng là không thể khôi phục bình thường. Anh cũng không biết chỉ lệnh, cô ấy thật sự khôi phục rồi, cũng là một chuyện phiền phức.”
“Vậy nên cứ như vậy đi.”
,
Chuyện lúc trước, bỏ qua, xóa bỏ tất cả.
Anh muốn bắt đầu cuộc sống của mình một lần nữa.
“Thiên Thiên. Anh đã nói rồi, anh sẽ không phụ lòng em, vậy thì từ hôm nay, em chính là tất cả của anh. Anh có thể phụ hết người trong thiên hạ, nhưng mà, anh tuyệt đối sẽ không phụ em.”
Diêu Hữu Thiên im lặng, ánh nắng giữa trưa, chiếu vào qua cửa sổ xe, cảm thấy cả người ấm áp.
Vươn tay, ôm lấy Cố Thừa Diệu.
“Thừa Diệu. Cảm ơn anh.” Cô rất vui lòng.
Chỉ là một cái ôm?
,
Cố Thừa Diệu nhíu mày, trong mắt có vẻ bất mãn mờ mờ: “Để tỏ lòng cảm ơn, không phải em nên tặng chút quà cảm ơn ——“
“Em mời anh ăn cơm là được rồi.” Diêu Hữu Thiên buông tay ra: “Muốn ăn cái gì?”
“Em ——” Cái anh muốn ăn nhất, chính là cô. Tốt nhất là gặm đến mức xương cốt cũng không chừa lại.
“Cố Thừa Diệu.” Anh không thể nghiêm túc một chút sao? Bộ dạng này, đâu còn có hình mẫu của tổng quản lý Cố thị chứ?
“Anh nói đùa thôi.” Cố Thừa Diệu giơ tay, mặc dù là muốn ăn, có điều, mấy ngày này chỉ có thể nhẫn nại thôi.
Đau khổ quá mà.
Vì sao phụ nữ phải có loại người thân cực phẩm như "bà, dì , lớn" chứ? Thật là, quá khó chịu, không đúng, quá quá quá là khó chịu.
,
Diêu Hữu Thiên cười. Khóe mắt lướt qua cửa lớn bệnh viện, đột nhiên rũ xuống.
Tình cảm của con người, cho dù là yêu cũng được. Hận cũng xong. Thật ra đều phải xem bạn sống thế nào.
Nếu như Bạch Yên Nhiên thật sự hận Cố Thừa Diệu, vậy thì nói rõ cô ta chưa từng yêu.
Nếu như bạn thật sự yêu một người đàn ông, bạn sẽ không nỡ hận anh ta.
Ít nhất, cô không muốn hận Cố Thừa Diệu. Hận một người, quá mệt mỏi.
Hi vọng Bạch Yên Nhiên có thể tỉnh táo lại, cũng hi vọng cô ta có thể buông bỏ.
,
Cô ta còn trẻ, còn có cuộc sống của mình.
Cho dù thế nào, Diêu Hữu Thiên đều hi vọng cô ta hạnh phúc.
Cô nghĩ như vậy, không phải vì cô Thánh mẫu, mà là vì chỉ khi Bạch Yên Nhiên hạnh phúc rồi, cô ta mới bắt đầu cuộc sống mới của mình, cũng sẽ không đến quấn lấy Cố Thừa Diệu nữa.
Quay mặt sang nhìn Cố Thừa Diệu. Ánh mắt của anh bình tĩnh. Nhìn ra được, anh thật sự đã buông bỏ rồi.
Nếu như có một ngày, Cố Thừa Diệu cũng tuyệt tình với cô như vậy ——
Diêu Hữu Thiên đột nhiên cười, phụ nữ. Quả nhiên là sinh vật phức tạp nhất trên thế giới này.
,
Nếu như Cố Thừa Diệu dây dưa không rõ với Bạch Yên Nhiên, cô nhất định sẽ tức giận.
Nhưng hiện giờ người ta phân định rõ ràng dứt khoát, cô lại cảm thấy anh tuyệt tình.
Cứ như vậy đi.
Cô bằng lòng tin tưởng Cố Thừa Diệu, anh vĩnh viễn nặng tình với mình.
Mà sự tuyệt tình của anh, cũng vĩnh viễn sẽ không hiện ra trước mặt cô nữa.