Lúc ŧıểυ Mã nói những điều này, cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Thừa Diệu. Chỉ sợ anh sẽ mất hứng hoặc là có những cảm xúc khác.
Mặt Cố Thừa Diệu không thay đổi, không nhìn ra lúc này đang nghĩ gì. ŧıểυ Mã đành phải tiếp tục.
“Cô ấy cố ý nhìn một cái, người phụ nữ đó chính là cô Bạch - Bạch Yên Nhiên.” Ban đầu thư ký Lý vẫn không nhận ra. Bởi vì so với năm năm trước, Bạch Yên Nhiên vẫn có chút thay đổi.
Sau đó mới nhận ra.
Trên thực tế nếu như không phải là người đi theo Cố Thừa Diệu, đều sẽ không nhận ra Bạch Yên Nhiên.
Dù sao bốn năm nay, mọi mọi người đều biết người phụ nữ cậu ba nhà họ Cố nhớ mãi không quên, chính là người vợ kết tóc của anh.
,
Nhưng cậu ta tính một hướng, thư ký Lý lại tính một hướng khác.
Bọn họ đều đã theo Cố Thừa Diệu nhiều năm rồi.
Cũng đều biết năm năm trước, tình cảm của cậu ba và Bạch Yên Nhiên có thể gọi là tốt.
“Cậu ba.” Vẻ mặt ŧıểυ Mã tiếp tục rối rắm: “Thư ký Lý cô ấy còn nói, nhìn cô Bạch hình như không ổn lắm –“
,
Cậu cũng không biết nói với Cố Thừa Diệu những điều này có tốt không.
Có điều chuyện thế này, tốt nhất vẫn là biết một chút.
Hiện giờ Cố thị đã rất có tiếng. Bao nhiêu người nhìn chằm chằm.
Nếu như thật sự có người của phe đối lập gây khó dễ từ bên trong. Mượn bộ dạng hiện giờ của Bạch Yên Nhiên viết báo, chỉ sợ đối với Cố thị, và cả đối với danh dự của Cố Thừa Diệu đều không tốt lắm.
Từ đầu đến cuối Cố Thừa Diệu đều không nói một lời.
Anh nghĩ đến những suy nghĩ của mình sáng sớm hôm nay.
Không ngờ, Bạch Yên Nhiên đã lập tức xuất hiện. Hơn nữa còn ở bệnh viện?
Tại sao cô ta lại đến bệnh viện?
,
Thôi miên. Thôi miên đáng chết đó.
Tại sao Bạch Yên Nhiên lại thôi miên cả bản thân?
Rốt cuộc cô ta muốn thế nào?
Anh nghi ngờ rằng cô ta cố ý, biến mình thành bộ dạng quái quỷ đó, sau đó xem anh sẽ làm thế nào?
Cố Thừa Diệu có chút tức giận, lo lắng trong lòng làm thế nào cũng không có cách giải trừ.
ŧıểυ Mã cẩn thận nhìn trộm sắc mặt của anh, không chắc chắn mình có phải làm sai rồi không.
“Cậu ba, tôi, tôi chính là lo lắng cô ấy ngày ngày cứ đi khắp nơi tìm anh như vậy, ngộ nhỡ lọt vào mắt người có mưu đồ, sẽ không có lợi lắm cho anh.”
,
Hiện giờ nhà họ Cố có địa vị gì. Người có hợp tác trên thương trường, và cả kẻ địch cũng không ít.
Mà Bạch Yên Nhiên, lại là một sự tồn tại rất đặc biệt.
Cậu sợ mình đã xen vào việc của người khác, trong mắt có mấy phần thấp thỏm: “Cậu ba? Anh xem chuyện này, có cần tôi đi xử lý một chút không? Hay là ——“
“Không sao. Tôi sẽ giải quyết tốt.” Cố Thừa Diệu khoát tay áo, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh: “Cô ấy đang ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện số 5.” ŧıểυ Mã nói rất nhẹ: “Bệnh viện đó gần nhà thư ký Lý nhất.”
Cho nên mới gặp phải.
,
Cố Thừa Diệu gật đầu tỏ ý đã biết. Anh biết bệnh viện số 5, cách nơi anh từng ở cũng rất gần.
Nghĩ đến là vì Bạch Yên Nhiên tìm anh ở gần đó, cho nên bị người ta xem thành bị bệnh thần kinh tống vào bệnh viện.
Cố Thừa Diệu xua tay, ra hiệu cho ŧıểυ Mã ra ngoài.
Anh một tay chống cằm mình, nghĩ đến tất cả những chuyện liên quan đến Bạch Yên Nhiên.
Những nghi vấn nghĩ đến trước đó lại trào lên trong lòng, anh suy nghĩ một chút. Đột nhiên đứng dậy.
“Tôi đi ra ngoài một lát.”
,
Cố Thừa Diệu không đến bệnh viện số 5, mà là đến chi nhánh Bắc Đô của công ty AOS trước.
Lúc anh đến, Diêu Hữu Thiên vẫn đang họp.
Công ty chi nhánh của AOS, trang trí lắp đặt thật sự không tệ.
Trong phòng làm việc ngăn cách bởi thủy tin công nghiệp, anh nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đang họp với mấy cấp dưới.
Không nghe được bọn họ đang nói gì, có điều biểu cảm trên mặt Diêu Hữu Thiên, lại rất hấp dẫn anh.
,
Nghiêm túc, bình tĩnh, lý trí.
Lúc người khác mở miệng, cô đều nghe rất nghiêm túc, bút trên tay còn thỉnh thoảng viết gì đó.
Đến lượt cô phát biểu, ánh mắt cô sẽ trở nên vô cùng tự tin.
Khí thế đó, hoàn toàn có thể khiến cấp dưới của cô tín phục.
Nhìn ra được, bốn năm nay cô cũng rất nỗ lực.
Có điều, cô vẫn luôn rất nỗ lực. Cho dù là bốn năm trước hay là bốn năm sau.
,
Cố Thừa Diệu biết rõ điểm này.
Hai tay khoanh trước ngực, sự đắc ý trong lòng làm thế nào cũng không che giấu được.
Người phụ nữ này, là của anh.
Vợ của anh, người yêu của anh, cũng là tất cả của anh.
Hội nghị vẫn đang tiếp tục, không biết ai đã nói một câu gì đó, khiến cho Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Cố Thừa Diệu.
Cô ngây ra một lát, trong mắt ngoài lóe lên chút bất ngờ, còn có mấy phần vui sướиɠ bất ngờ.
,
5 phút sau, Diêu Hữu Thiên đi ra khỏi phòng họp.
Ánh mắt của mấy vị cấp cao đều dừng lại trên mặt Cố Thừa Diệu, Jessie đã quen biết anh, gật gật đầu với anh.
“Chào anh.”
Tiếng Trung của Jessie lại lưu loát hơn một chút, còn xen thêm chút giọng Bắc Đô. Thằng nhóc này, học rất nhanh đấy?
,
“Chào cậu.” Cố Thừa Diệu không kiêng dè chút nào đưa tay ôm lấy eo Diêu Hữu Thiên: “Xong việc rồi?”
Diêu Hữu Thiên không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại nghiêng mặt, vẻ mặt có chút đùa giỡn: “Tại sao lại muốn đến công ty tìm em? Chờ em ăn cơm trưa sao?”
Hình như cách thời gian ăn cơm còn sớm.
“Sao vậy? Không thể tìm em ăn cơm?” Cố Thừa Diệu gật đầu, kéo tay cô: “Vậy em muốn ăn cùng ai?”
“Trai đẹp đó.” Diêu Hữu Thiên nói đùa: “Trong công ty này trai đẹp quơ lại được cả nắm, nước ngoài hay trong nước đều có. Tại sao em phải ăn cơm với anh chứ?”
,
“Trai đẹp? Ở đâu còn có người đẹp trai hơn anh?” Không phải anh tự luyến, thật sự không cho rằng, ở công ty Diêu Hữu Thiên còn có thể tìm ra người đẹp trai hơn mình.
“Anh không tin? Có cần em lôi hai người ra cho anh xem thử không?”
“È hèm?” Đến thật?
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, tay vừa mới muốn hoạt động, người Diêu Hữu Thiên đã lùi về phía sau một bước: “Đây chính là công ty, anh chú ý một chút cho em.”
Lúc nói chuyện, cũng không nhìn Cố Thừa Diệu. Đi thẳng vào phòng làm việc của mình.
Cố Thừa Diệu đi theo phía sau cô, vừa vào cửa, đã khóa cửa lại, quay người ấn cô lên cánh cửa. Dùng sức hôn.
Anh mυ"ŧ lấy cánh môi cô, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng vậy.
Tay Cố Thừa Diệu giơ lên, ôm lấy cổ anh. Đáp lại nụ hôn của anh.
,
Hơi thở bắt đầu nóng lên, tay hướng xuống. Anh muốn thăm dò vào trong quần áo của cô.
Lại bị Diêu Hữu Thiên tóm lấy tay anh: “Không được.”
“Tại sao?” Giọng nói của Cố Thừa Diệu hơi khàn: “Cách thời gian ăn cơm còn sớm, đủ để chúng ta ——“
“Bạn thân của em tới rồi.” Diêu Hữu Thiên lè lưỡi, dáng vẻ dí dỏm lại đáng yêu: “Đúng sáng ngày hôm nay.”
“Anh bình tĩnh một chút.” Diêu Hữu Thiên đưa tay, đầu ngón tay vẽ vài vòng lên lồng ngực anh: “Hiện giờ em không tiện đâu nha. Mời anh kiềm chế một chút.”
“Kiềm chế cái quỷ.” Bắt lấy tay cô, ánh mắt Cố Thừa Diệu tóe lửa: “Em cố ý?”
“Nào có?” Diêu Hữu Thiên đầy vẻ vô tội, tuyệt đối không thừa nhận ý xấu của mình: “Em chỉ muốn hôn anh một cái mà thôi.”
,
Lúc nói chuyện, cô còn lè chiếc lưỡi nhỏ thơm tho, quét qua cánh môi mình.
Động tác đơn giản nhưng lại có hiệu quả siêu cấp tốt. Cố Thừa Diệu gần như sắp phát điên, dùng sức ôm lấy Diêu Hữu Thiên, lại một lần nữa hôn lên môi cô.
Nụ hôn bá đa͙σ, điên cuồng giày vò mỗi một tấc trong miệng cô.
Diêu Hữu Thiên cười, trên khuôn mặt đều là vẻ quyến rũ. Không kháng cự, ngược lại đón lấy nụ hôn của anh, thậm chí cố ý mυ"ŧ lấy đầu lưỡi của anh.
Hô hấp của Cố Thừa Diệu đã rối loạn, ra sức khắc chế, cuối cùng rút môi lưỡi về.
Nhìn cánh môi hơi sưng của cô, trong mắt có lửa giận rõ ràng: “Em còn châm lửa nữa, cận thẩn anh sẽ làm em ngay.”
,
Đến lúc đó tắm máu chiến đấu, xem xem người bị thương là ai.
Ánh mắt của anh gần như sắp nuốt lấy cô.
Diêu Hữu Thiên cũng biết chuyện gì cũng phải có chừng có mực. Châm lửa một chút là được rồi. Nếu như thật sự khiến anh quá kích động, đến lúc đó ——
Khụ.
Ra sức bình phục hô hấp của mình, cô ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Diệu: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Đừng cử động.” Cố Thừa Diệu ôm cô, dán mặt lên cổ cô: “Để anh ôm một lát.”
Lửa đã cháy lên, cần một chút thời gian mới có thể rút đi.
Thật lâu, thật lâu sau, cảm giác lửa nóng ở bụng dưới đã nén xuống, lúc này anh mới buông tay.
,
Sửa sang lại cà vạt của mình, lùi về sau một bước.
“Đi thôi.” Chuyện luôn phải giải quyết. Anh không thích như vậy. Mối họa ngầm kia, phải trừ bỏ sớm một chút.
“Đi đâu?” Sẽ không thật sự đi ăn cơm chứ: “Bây giờ cách giờ ăn vẫn sớm đấy.”
“Đi gặp một người trước, gặp xong mới đi ăn cơm.”
“Gặp người? Gặp ai?” Lẽ nào bà nội đã về? Không đúng. Nếu như là bà nội về, chẳng phải về nhà là gặp được sao?
,
Tay Cố Thừa Diệu kéo Diêu Hữu Thiên siết chặt, nhìn chằm chằm ngũ quan rất thanh lệ của cô, ánh mắt của cô trong veo, thản nhiên, bên trong không nhiễm một chút bụi trần: “Đi gặp Bạch Yên Nhiên.”
Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên, cuối cũng đã hơi thay đổi.
“Anh nói cái gì?”
Nghe Cố Thừa Diệu giải thích tình hình lúc này của Bạch Yên Nhiên một chút.
Diêu Hữu Thiên im lặng. Không nói nhiều, cùng anh lên xe.
Lần trước lúc gặp Bạch Yên Nhiên, cô đã cảm thấy không bình thường.
,
Có điều, cô ta vẫn chưa khôi phục bình thường sao?
“Thiên Thiên, em đừng tức giận.” Vào lúc đèn xanh, Cố Thừa Diệu nắm lấy tay cô, dùng sức nhéo một cái: “Lần này anh không lén lút liên lạc với cô ấy. Anh vừa nghe nói chuyện này, đã đến tìm em trước tiên.”
“Thừa Diệu ——“
Không phải cô tức giận, cô chỉ có chút cảm khái.
,
Cho dù trước đây Bạch Yên Nhiên đã làm gì, ở trong lòng cô, đều đã qua rồi.
“Thật đấy, anh thật sự không hề đi tìm cô ấy, cũng không có quan hệ gì với cô ấy.” Cố Thừa Diệu chỉ sợ cô không tin: “Anh cũng không cảm thấy anh nợ cô ấy nữa. Cho dù anh thật sự mắc nợ cô ấy điều gì, cô ấy thôi miên anh, ban đầu lại làm nhiều chuyện như vậy. Anh cũng không nợ cô ấy nữa.”
“. . . . . .” Nếu như không nợ, thì cần gì căng thẳng như vậy?
“Cũng không phải anh căng thẳng vì cô ấy.” Cố Thừa Diệu giống như biết được cô đang nghĩ gì: “Thật đấy. Hôm đó anh nghe thấy ý tứ trong lời cô ấy, hình như nhà chúng ta đã nợ cô ấy rất nhiều.”
“Nếu như thật sự là vậy, anh không thể để cô ấy tiếp tục như thế.” Cố Thừa Diệu có suy nghĩ của Cố Thừa Diệu: “Anh nghĩ rất đơn giản. Cho dù là tình huống thế nào, anh đều sẽ khiến cô ấy khôi phục bình thường. Sau đó biết là vì nguyên nhân gì.”
,
Ngộ nhỡ một ngày nào đó Bạch Yên Nhiên khôi phục ký ức, lại biến thành người bình thường. Nhưng vẫn hận nhà họ Cố, làm ra chuyện gì đó.
Lần này anh nói, không có nghĩa Diêu Hữu Thiên sẽ không nói.
Ngộ nhớ có chuyện gì anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình.
Vậy nên cách tốt nhát, chính là trên căn bản giải quyết mâu thuẫn giữa Bạch Yên Nhiên và nhà họ Cố.
Mà anh cũng còn có nghi vấn muốn hỏi rõ ràng. Rốt cuộc những gì Bạch Yên Nhiên trải qua năm xưa, có phải là thật hay không ——
Diêu Hữu Thiên vẫn không mở miệng thêm, không nói tức giận, ngồi ở trên xe, để mặc xe đưa cô đến bệnh viện số 5.
,
Không khí có chút nặng nề. Cố Thừa Diệu có một số chuyện, cũng không nghĩ được phải nói với Diêu Hữu Thiên thế nào.
Mãi đến khi xe dừng lại ở bệnh viện. Mà anh cũng đã hỏi được Bạch Yên Nhiên đang ở đâu.
Cô ta bị nhốt trong phòng bệnh của khoa tâm thần. Cô ta không ngừng đập cửa phòng: “Các người thả tôi ra ngoài, tôi không điên. Các người không có quyền nhốt tôi. Tôi phải tìm Cố Thừa Diệu. Thừa Diệu. Thừa Diệu ——“