Có lẽ, anh có ý tốt. Có lẽ là anh nghĩ tự mình giải quyết xong rồi nói với cô.
Thế nhưng chuyện thế này, nếu như từ ngay từ đầu không giải thích rõ ràng, không phải sau này hiểu lầm càng lớn hơn sao?
Mà cô không phải đóa hoa trong phòng ấm, không cần anh bảo vệ cẩn thận như vậy.
Điều khiến cô tức giận nhất, chính là sự giấu giếm của anh đối với mình.
Cố Thừa Diệu im lặng, một tay chống người mình, ngây ra nhìn vẻ giận giữ trên mặt Diêu Hữu Thiên.
,
“Anh ——“
“Anh cái gì?” Trên khuôn mặt thanh lệ của Diêu Hữu Thiên đều là vẻ bất mãn. Cô thật sự khó chịu với thái độ lúc này của Cố Thừa Diệu: “Tại sao không nói với em Bạch Yên Nhiên đã quay lại? Vì sao không nói với em hai người vẫn còn liên lạc? Hay là nói bốn năm nay, hai người vẫn luôn liên lạc?”
“Không có, anh không có.” Cố Thừa Diệu không chấp nhận sự lên án này: “Thiên Thiên, bốn năm nay cô ấy đề không đế tìm anh. Chính là sau khi em quay về rồi mới liên lạc với anh. Lúc đó anh muốn nói với em, có điều anh đã quên mất.”
Thấy Diêu Hữu Thiên không tin, trong mắt anh có thêm mấy phần khẩn thiết: “Là thật đấy. Anh, chính là một ngày trước khi chúng ta đến công viên trò chơi, anh đã muốn nói với anh, chỉ là vì ngày hôm sau có chuyện, cho nên quên mất.”
“Sau đó thì sao?” Diêu Hữu Thiên nhíu mày: “Tại sao không nói? Đừng nói kết quả chính là ngày hôm sau anh đi tìm Bạch Yên Nhiên, sau đó ở chung với cô ta, trai đơn gái chiếc sống chung một phòng đến ba ngày.”
,
“Thiên Thiên ——” Cố Thừa Diệu bí từ rồi.
“Tránh ra.” Diêu Hữu Thiên không muốn thân mật với anh, ít nhất không phải hiện tại.
Diêu Hữu Thiên không chịu, anh sợ muốn chết. Hai tay ôm eo Diêu Hữu Thiên. Không cho cô đi: “Thiên Thiên, anh sai rồi có được không? Đều là lỗi của anh, xin em tha thứ cho anh có được không?”
“. . . .”
“Anh thề, anh thật sự không hề động vào Bạch Yên Nhiên.” Mặc dù nói ra lời này, đừng nói Diêu Hữu Thiên, bản thân anh cũng không tin, nhưng đây là sự thật: “Hôm đó, anh đi gặp cô ấy, sau đó không biết vì sao đã bị thôi miên.”
,
“Khi tỉnh lại, trí nhớ của anh nói với anh, anh là một đứa trẻ mồ côi. Anh có một thanh mai trúc mã sống dựa vào nhau. Chính là Bạch Yên Nhiên.”
“Anh, anh thật sự không động vào cô ấy.” Cố Thừa Diệu cũng không biết mình lúc ấy có tâm trạng thế nào. Vào khoảnh khắc anh tỉnh lại trong phòng, vào lúc Bạch Yên Nhiên đến cần, anh nghĩ là, anh không thể.
Một chút ý thức của anh nói với anh, anh không thể động vào Bạch Yên Nhiên.
Cảm xúc đó đến quá kỳ lạ, nhưng anh lại phát hiện mình thật sự không có cách nào.
“Mỗi lần, cô ấy muốn thân mật với anh, anh lại nói với mình là không thể.”
“Em xem. Em đã để lại dấu ấn trên người anh rồi. Cơ thể của anh, chỉ nhận em thôi.”
,
Lúc anh nói chuyện, tay đưa ra nắm lấy tay Diêu Hữu Thiên, muốn làm Diêu Hữu Thiên tin tưởng mình nói thật.
“Thiên Thiên, anh chỉ yêu em, cũng sẽ chỉ động vào em.”
“Những người phụ nữ khác, ở trong lòng anh, hoàn toàn không là gì hết.”
Cố Thừa Diệu thừa nhận mình thấp hèn, anh nỗ lực muốn thuyết phục Diêu Hữu Thiên, nếu như không thể, vậy anh chỉ có thể khiến cơ thể của cô tin tưởng mình trước.
Chỉ đáng tiếc. Điều anh nói không phải trọng điểm, Diêu Hữu Thiên hất tay anh ra, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
“Cố Thừa Diệu, anh vẫn không biết mình đã sai ở đâu? Vì sao vào lúc Bạch Yên Nhiên quay lại, anh không nói với em?”
,
“Anh ——” Cố Thừa Diệu cứng họng, tình huống lúc đó, quả thực anh muốn tự mình giải quyết.
Anh tự nhận hiểu rõ mưu mô của Bạch Yên Nhiên, tự nhận sẽ không mắc lừa.
Tự cho là mình có thể giải quyết, nhưng không ngờ có những vấn đề phía sau.
Anh nhận sai, là lỗi của anh.
Cố Thừa Diệu biết điểm này là anh đuối lý, ôm lấy Diêu Hữu Thiên: “Vợ tốt, Thiên Thiên tốt, là anh sai rồi. Anh sai rồi có được không? Em tha thứ cho anh có được không?”
,
“Không được.” Lần thứ nhất là thế này, lần thứ hai cũng là như vậy.
Bốn năm đã qua, vẫn là như vậy.
Có chuyện gì cũng không nói với cô, chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của cô.
Lần này, Diêu Hữu Thiên không muốn bỏ qua như vậy. Dùng sức đẩy Cố Thừa Diệu ra, không muốn anh ôm quá chặt.
Anh càng không chịu buông tay, Diêu Hữu Thiên lại càng giãy giụa.
Không cẩn thận giơ tay, đầu ngón tay đã vạch lên mặt Cố Thừa Diệu, móng tay của cô đã để lại hai vết trên mặt anh.
Cố Thừa Diệu hít một hơi, nhưng không đau, chỉ không ngờ Diêu Hữu Thiên lại tức giận như vậy.
,
“Anh ——” Diêu Hữu Thiên có chút tức giận, lại hơi đau lòng: “Anh không biết tránh sao?”
“Không tránh.” Cố Thừa Diệu không để vuột mất vẻ đau lòng lóe lên trong mắt Diêu Hữu Thiên: “Vợ nói gì làm gì cũng đúng, đừng nói chỉ là cào hai vết, cho dù muốn hất axit sunfuric anh cũng phải chịu.”
“Đi chết đi.” Diêu Hữu Thiên tức giận, giơ tay đẩy mạnh hơn: “Nói năng ngọt xớt, không đứng đắn.”
“Anh rất đứng đắn.” Thật ra Cố Thừa Diệu rất mệt, thật sự rất mệt.
Hôm qua phát sốt một ngày không nhắc đến, hôm nay vừa sáng sớm đã bị Kiều Tâm Uyển đùa bỡn, vội vội vàng vàng chạy đến sân bay, cơm cũng không ăn, chỉ tuyf tiện mua chút đồ ăn ở sân bay.
Biết Diêu Hữu Thiên đang ở nhà, lại vội vội vàng vàng chạy về.
,
Trên đường về, thật sự vừa mệt vừa đói.
Nhưng Diêu Hữu Thiên còn không để ý đến anh, anh cũng rất uất ức có được không?
“Vợ à, đừng giận nữa.”
Lúc nói chuyện, anh cúi đầu, ấn môi lên mặt Diêu Hữu Thiên.
Lạ tiến xa thêm một chút, dời lên môi cô, nhìn thấy cô không đẩy mình ra, lại tiếp tục.
,
Anh hôn hăng say, Diêu Hữu Thiên muốn kháng cự, nhưng sức lại không đủ.
Thời gian buổi chiều, thời tiết vừa đẹp.
Nụ hôn của anh, giống như lông vũ, lướt qua cánh môi cô.
Lại hướng từng chút xuống dưới: “Thiên Thiên, anh yêu em. Thật đấy, chỉ yêu em.”
Anh từng cho rằng người mình yêu là Bạch Yên Nhiên, nhưng không phải.
Người anh yêu nhất, là Diêu Hữu Thiên.
,
Sau khi gặp lại Bạch Yên Nhiên, anh đã biết rõ tình cảm của mình.
Tình yêu trong lòng càng sâu nặng, nụ hôn cũng càng dịu dàng.
Đây là vợ của anh, là mẹ của con anh.
Anh yêu cô, hơn cả tính mạng mình.
Anh muốn cho cô cả thế giới, lại cảm thấy cho dù bưng cả thế giới trước mặt cô cũng không đủ.
,
Da thịt cô trắng nõn mềm mại. Màu da đồng đều.
Cho dù đã sinh con, vóc dáng vẫn đẹp như vậy.
Mỗi lần anh hôn cô, ánh mắt cô sẽ trở nên mịt mờ, trong mắt ngập ánh nước.
Trong mảng mờ mịt kia lại có thể phản chiếu bóng dáng của mình.
Vì vậy anh luôn có kích động, khắc chính mình vào tim cô.
Anh cũng có kích động, dụi cô vào trong người mình, từng chút từng chút. Nuốt cô vào bụng, ăn đến mức không thừa lại chút nào.
Bị động biến thành chủ động. Nhận lấy nụ hôn của anh. Nhận lấy tất cả anh cho.
Nhưng vào lúc anh đi vào, đột nhiên nhớ ra nguyên nhân tranh chấp hôm nay.
Người này, lại hèn hạ đến mức dùng mỹ nam kế?
Đáng hận hơn là, cô lại không chống cự một chút nào, cứ để mặc anh như ý?
,
Thật sự đáng ghét.
Diêu Hữu Thiên dùng sức cào lên lưng anh một cái.
Móng tay không tính là sắc nhọn, nhưng để lại trên lưng Cố Thừa Diệu vết cào rất dài.
Có điều đau nhẹ như thế thật sự không là gì với Cố Thừa Diệu.
Ngược lại anh càng ra sức di chuyển, tiến vào càng sâu.
Cố Thừa Diệu đáng chết.
,
“Dừng, dừng lại.” Diêu Hữu Thiên ra sức kiềm chế, mới khiến mình có chút lý trí: “Cố Thừa Diệu, nói, nói chuyện cho rõ ràng.”
Nếu như không nói rõ ràng, lần sau gặp phải chuyện như vậy, anh vẫn sẽ gạt mình đi.
Hoặc là tự mình giải quyết vấn đề.
Rốt cuộc anh có coi cô là vợ của anh không? Bạn đời của anh, người phụ nữ muốn cùng anh chung sống suốt đời?
Đáp lại cô, là sự tấn công càng điên cuồng của Cố Thừa Diệu.
Mỗi một lần, đều giống như muốn xuyên qua cô vậy.
,
Diêu Hữu Thiên giận vô cùng, đành phải dùng móng tay xả hận. Hết lần này đến lần khác cào lên lưng Cố Thừa Diệu.
Để lại trên tấm lưng màu lúa mạch, trên là da khỏe mạnh trơn bóng của anh, hết dấu vết này đến dấu vết khác.
Khi mưa thu ngớt dầu, tất cả ngừng lại.
Diêu Hữu Thiên mệt mỏi mất sức, mà sau lưng Cố Thừa Diệu cũng là "vết thương chồng chất"/
Có điều con sói đuôi dài này hoàn toàn không để ý đến vết thương sau lưng.
“Vợ yêu, đừng giận nữa.” Cố Thừa Diệu nhìn thấy sau khi chuyện xảy ra trên mặt Diêu Hữu Thiên vẫn có vẻ tức giận, không nhịn được hôn lên môi cô một cái: “Nể mặt anh đã ra sức như vậy. Tha thứ cho anh nhé?”
,
“Cố Thừa Diệu. Anh đi chết đi.”
Diêu Hữu Thiên không chịu được nữa, nhấc chân đá một cái lên người Cố Thừa Diệu.
Có điều sức lực hai bên quá chênh lệch, mà cô lại vừa trải qua "vận động" kịch liệt như vậy, đương nhiên không thể thật sự làm bị thương Cố Thừa Diệu.
Khóe môi Cố Thừa Diệu cong lên, túm lấy chân cô: “Vợ yêu nhiệt tình như vậy. Vậy ŧıểυ nhân cung kính không bằng tuân mệnh. Làm thêm một lần nữa là được rồi.”
“Cố Thừa Diệu —— ưmh.” Câu nói kế tiếp biến mất không thấy gì nữa.