Khi Cố Thừa Diệu nói, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của Diêu Hữu Thiên.
Không giống với bàn tay rắn chắc của anh, tay của cô, rất mềm mại, nhiệt độ lại hơi thấp.
Diêu Hữu Thiên đôi mắt hơi nheo lại của đối phương, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay khiến cho hô hấp của cô có chút không ổn định.
Không chút nghĩ ngợi rút tay về từ trên tay đối phương, lại đánh giá thấp sức lực của Cố Thừa Diệu.
Sức lực trên tay anh rất lớn, nắm tay cô rất chặt, cô vùng ra không được.
.
"Tiên sinh, anh ——"
"Vẫn còn gọi tôi là tiên sinh?" Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất nhẹ, nhìn vẻ bối rối còn có hoảng loạn chợt lóe lên trong mắt Diêu Hữu Thiên, trong lòng cười nhạo không ngớt, nhưng vẻ mặt một chút cũng không nhìn ra: "Cô xưng hô như vậy, chẳng phải quá xa lạ rồi sao?"
Bọn họ thân quen lắm sao?
Ấn đường của Diêu Hữu Thiên hơi cau lại, tay vùng ra không được, muốn bảo người đàn ông trước mặt buông mình ra.
Nhưng anh càng lúc càng kề sát, cánh tay còn lại, thậm chí đặt ở trên eo cô.
"Anh buông tay ra trước đi." Khoảng cách của hai người quá gần, bộ dáng này của anh, khiến Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không có cách trao đổi bình thường với anh.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng trên eo là tay anh. Dưới tác dụng của trọng lực, đầu của cô va vào ngực anh.
Trán hơi đau.
Cau mày, cô không hi vọng tiếp xúc như vậy xảy ra, muốn lùi về phía sau một chút. Cố Thừa Diệu đã dùng một cánh tay khác giữ yên cơ thể của cô.
"Buông tay?" Một chút nghiền ngẫm trong mắt Cố Thừa Diệu, trở thành cay nghiệt, giọng nói lạnh lẽo lộ ra khinh thường: "Cô làm ra nhiều chuyện như vậy, không phải hi vọng tôi thế này sao?"
Cái gì?
.
Diêu Hữu Thiện tức cười, muốn đẩy anh ra, bàn tay Cố Thừa Diệu đặt trên eo cô, lại bắt đầu dùng sức.
"Người phụ nữ này, tôi đã từng nói, loại mặt hàng như cô, tôi thấy rất chướng mắt?"
Người đàn ông này, thật đúng là ——
Diêu Hữu Thiên còn chưa kịp phản ứng, trọng lực trên eo lại đột nhiên biến mất.
Thân thể của Cố Thừa Diệu bị người khác dùng sức kéo ra.
Anh còn chưa kịp phản ứng, một quyền đã đánh lên mặt anh.
.
Một quyền này, đánh vừa nhanh vừa mạnh.
Cố Thừa Diệu hoàn toàn không ngờ sau lưng còn có người, không có chút phòng bị nào bị đánh trúng.
Khuôn mặt bị đau, ngước mắt, một người đàn ông mặc đồ ngủ đứng ở sau lưng anh, đôi mắt đỏ ngầu lộ ra tức giận vô cùng.
Khi Diêu Hữu Gia giơ nắm đấm muốn cho Cố Thừa Diệu quyền thứ hai.
Cố Thừa Diệu đã phản ứng kịp, anh đã từng nhận huấn luyện Tán Đả, phản kích không chút khách khí.
.
Kỹ thuật đánh nhau của Cố Thừa Diệu tương đối tốt, ra quyền nhanh, độc, chuẩn. Có điều kinh nghiệm thực chiến của Diêu Hữu Gia lại phong phú hơn anh nhiều.
Hai bên đều dốc toàn lực, không chút nể nang, trong khoảng thời gian ngắn hai người đánh đến mức khó mà tách ra.
Diêu Hữu Gia vừa bắt đầu còn liều mạng cho Cố Thừa Diệu vài quyền, có điều anh ra tay lại ác hơn.
Từng quyền đánh tới tấp, Diêu Hữu Thiên đã trúng vài quyền. Diêu Hữu Thiên vẫn đứng ở bên cạnh, mấy lần muốn tiến lên kéo hai người ra, nhưng lại không đúng cách.
.
"Dừng tay. Hai người dừng tay lại đi. Dừng lại."
Kêu lên vài tiếng, Diêu Hữu Gia và Cố Thừa Diệu làm như không nghe thấy, không ngừng ra quyền về phía đối phương.
Mắt thấy Cố Thừa Diệu lại vung một quyền về phía Diêu Hữu Gia,
"Dừng tay." Diêu Hữu Thiên rốt cuộc không nhịn được nữa mà xông lên, chắn ở trước mặt hai người.
Nắm đấm của Cố Thừa Diệu đã vung ra ngay trước Diêu Hữu Gia, lại dừng lại ở thời điểm Diêu Hữu Thiên xuất hiện.
"Thiên Thiên em tránh ra." Diêu Hữu Gia giận điên lên: "Em đừng nhúng tay vào, để anh đánh chết tên khốn kiếp này."