Bên trong căn nhà một tầng, không chật chội giống như nhìn từ bên ngoài vào.
Băng qua một chiếc sân, rồi đi vào phòng khách, lúc này mới là căn phòng bên trong. Phòng rất trống, chỉ đặt vài chiếc ghế, vị trí gần cửa sổ kê một chiếc bàn.
Một người đầu trọc ngồi bên cạnh bàn, bắt chéo chân, trừng mắt nhìn Bạch Yên Nhiên trước mặt với vẻ hung thần ác sát.
“Ba mày thua cược, đã bán mày cho bọn tao. Mày vào cửa này rồi, thì phải nhận thức rõ tình hình. Cho dù mày làm gì ở bên ngoài, đến chỗ bọn tao ——“
Đầu trọc kéo dài âm cuối, vẻ mặt lại càng dữ tợn hơn.
,
Người Bạch Yên Nhiên giãy giụa không ngừng: “Các người buông tôi ra, muốn tiền tôi trả cho các người là được.”
“Trả? Mày trả thế nào?” Đầu trọc hừ lạnh một tiếng, tiến lên túm chặt tóc Bạch Yên Nhiên: “Tao cho mày biết, ông già mày nợ bọn tao mười triệu. Trả tiền? Bán thân trả đi.”
Bạch Yên Nhiên giãy giụa không ngừng, muốn tránh thoát tay đối phương.
Vào lúc này lực trên da đầu lại thả lỏng, đầu trọc trước mắt đã bị người ta dùng sức một cước đá văng.
Bạch Yên Nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu, đã nhìn thấy bóng dáng Cố Thừa Diệu.
“Thừa Diệu?” Bạch Yên Nhiên gần như sắp khóc, nhưng Cố Thừa Diệu không có thời gian quan tâm đến cô.
,
Lúc này những tên côn đồ khác có mặt đều đã vây lại.
Ít nhất đối phương có bảy tám người, cùng tấn công về phía Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu cong môi, hoàn toàn không nhúc nhích. Ánh mắt sắc bén, mang theo sát ý.
Giơ tay, nhấc chân, lại có hai kẻ bị anh đá văng ra.
Còn có năm kẻ đã bất chấp, một kẻ trong số đó ôm lấy Cố Thừa Diệu muốn đẩy ngã anh.
Có điều người Cố Thừa Diệu khom lại, giơ tay, túm lấy tay người đàn ông kia, giơ ra bên ngoài.
,
Người của tên côn đồ kia lại một lần nữa bay ra ngoài.
Rất nhanh. Mấy tên côn đồ bên cạnh đều bị Cố Thừa Diệu quật ngã.
Anh phủi phủi tay, lúc đang định cởi dây trói cho Bạch Yên Nhiên.
Một tràng tiếng vỗ tay đã vang lên.
“Bốp bốp bốp bốp.” Động tác cởi dây của anh dừng lại một chút.
Xoay người, nhìn về phía cửa.
,
Một người đàn ông, đứng ngược sáng, nhìn trên dưới bốn mươi, sống mũi cao thẳng, mắt phượng hép dài. Mày nhướn cao, mang theo mấy phần khí chất sắc bén.
Cơ thể Cố Thừa Diệu bất giác căng thẳng.
Anh đã từng ở trong bộ đội đặc chủng hai năm, cảm nhận rõ ràng đươic, sát khí truyền đến từ người đối phương.
“Cậu rất bản lĩnh.”
Trì Hướng Đông đi vào, lập tức có thuộc hạ bê một chiếc ghế tới để hắn ngồi xuống.
Hắn ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Cố Thừa Diệu.
,
Đây chính là lần đầu tiên hắn giao chiến chính diện với Cố Thừa Diệu.
“Khách sáo rồi.” Cố Thừa Diệu đứng ở đó, mặc dù vẫn chưa cởi bỏ dây trói của Bạch Yên Nhiên, nhưng đã kéo cô ta đứng dậy, để cô ta đứng ở sau lưng mình: “Là người của anh quá vô dụng.”
Đối với loại côn đồ đó, anh không cần khách sáo.
Sắc mặt Trì Hướng Đông không thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Yên Nhiên đứng sau lưng anh.
“Đúng là vô dụng. Có điều người vô dụng, cũng có thể làm ra chút chuyện hữu dụng.”
,
Vỗ vỗ tay, lập tức mười mấy người mặc áo đen tràn vào. Hơn nữa trên tay mỗi người đều có súng ——
Vẻ mặt Cố Thừa Diệu không thay đổi, tay lại lặng lẽ muốn lần tìm điện thoại trong túi áo mình.
Trì Hướng Đông lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức có người tiến lên, lấy cả ví tiền và điện thoại trong túi áo anh đi.
Súng của đối phương không chỉ chĩa vào đầu anh, mà còn chĩa vào đầu Bạch Yên Nhiên .
Đương nhiên Cố Thừa Diệu không thể phản kháng rõ ràng.
“Cô ấy chỉ nợ tiền của anh. Mười triệu phải không? Tôi trả giúp cô ấy.” Vẻ mặt Cố Thừa Diệu rất bình tĩnh: “Nếu như anh giết chúng tôi, vậy thì một xu cũng không có được.”
,
“Cô ta nợ tiền, cậu trả? Cậu là gì của cô ta?” Một tay Trì Hướng Đông đặt lên đầu gối, vẻ mặt tương đối tự nhiên. Thấy thuộc hạ lấy đồ của Cố Thừa Diệu đặt ở bên cạnh hắn, hắn cũng không vội nhìn.
“Bạn bè.”
“Bạn bè? Bạn bè thế nào?”
“Hình như chuyện này không liên quan đến anh.”
Trì Hướng Đông cười: “Mười triệu, thật ra cũng không phải con số lớn gì, có điều, cậu tìm đến cửa như vậy, lại đánh bị thương người của tôi. Cậu cảm thấy, mười triệu đủ để mua bình an của hai người các người sao?”
“Người đánh người là tôi. Anh có thể thả cô ấy. Tiền, tôi trả anh.”
Giọng nói của Cố Thừa Diệu vang vọng có lực. Cho dù là bị mười mấy khẩu súng chĩa vào đầu, cũng vẫn không hoảng loạn một chút nào.
,
“Mười triệu không phải con số nhỏ, cậu nói trả là trả? Làm sao tôi biết đó không phải là kế hoãn binh của cậu?”
“Tôi tên là Cố Thừa Diệu.” Cố Thừa Diệu không ngại đối phương biết tên của mình, dù sao lát nữa bọn họ lục soát ví tiền, cũng sẽ nhìn thấy: “Là tổng giám đốc của Cố thị. Chỉ vỏn vẹn mười triệu, tôi còn không để vào mắt.”
Trì Hướng Đông nghiêng mặt, không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
“Nếu như anh không tin, có thể mời người bây giờ lấy một bản ghi chép qua đây, tôi bảo đảm lập tức chuyển khoản cho anh.”
Lúc anh nói chuyện. Bạch Yên Nhiên vô cùng sợ hãi, vẫn luôn siết chặt tay anh, nhưng lại bị anh kéo ra.
Trong mắt Bạch Yên Nhiên lóe lên vẻ tổn thương, nhưng không kéo tay anh nữa.
“Không cần. Tôi tin cậu.”
,
“Có điều, bây giờ tôi đột nhiên lại không cần tiền nữa.” Trì Hướng Đông suy nghĩ một chút: “Chi bằng chúng ta cá cược một ván. Nếu như cậu thắng, người, cậu đưa đi. Cũng không cần trả tiền.”
Lúc Trì Hướng Đông nói chuyện, muốn tìm trong mắt Cố Thừa Diệu một chút dấu vết.
Nhưng lại không có một chút cảm xúc nào: “Có điều, nếu như cậu thua. Không chỉ là cô ta phải ở lại. Cậu cũng phải để lại một cánh tay.”
Cố Thừa Diệu mặt không thay đổi, đứng đó không nhúc nhích.
“Nếu như tôi không cá cược với anh thì sao?” Cho dù anh không có thường thức hơn nữa, cũng biết loại người thế này, hoàn toàn không có lòng lương thiện gì.
,
“À. Nếu như cậu không nể mặt như vậy. Vậy thì hết cách rồi. Tôi chỉ có thể mời mọi người ở lại làm khách thôi.”
Nói là làm khách, thật ra chính là giam lỏng.
Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Anh khẳng định, tôi là người anh có thể động vào?”
“Có khẳng định hay không, chẳng phải bây giờ đã động rồi sao?” Trì Hướng Đông nhíu mày: “Bắc Đô nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hàng năm có bao nhiêu người gặp tai nạn xe mà chết trên đường. Tôi nghĩ, chắc chắn cậu Cố càng rõ hơn tôi.”
Sắc mặt Cố Thừa Diệu trầm xuống.
Hôm nay anh ra ngoài, chưa hề nói với bất cứ ai.
Mà bởi vì anh vẫn luôn không tham dự đến chuyện làm ăn của ba, anh không thích ra ngoài mang theo người như Cố Tĩnh Đình.
Huống hồ anh tự nhận bản lĩnh của mình đã đủ.
Bây giờ xem ra, anh đã sơ suất rồi.
Bạch Yên Nhiên lại một lần đưa tay ra: “Thừa Diệu, anh đi trước đi, không cần lo cho em.”
Cố Thừa Diệu không hề nhìn cô ta: “Không biết anh muốn cược gì?”
“Tôi cái gì cũng được, có thể mặc cậu chọn.” Vẻ mặt Trì Hướng Đông rất tự tin.
,
Cố Thừa Diệu đứng đó. Không hề quyết định ngay.
Trì Hướng Đông cũng không gấp. Chờ Cố Thừa Diệu lên tiếng.
Thật lâu, thật lâu sau, Cố Thừa Diệu mới mở miệng: “Vậy thì chơi Five-Card Stud* đi.”
*Five-Card Stud: Một dạng bài Poker.
“Được.” Trì Hướng Đông đưa mắt một cái, lập tức có người tiến lên trước bàn. Trên bàn đặt một bộ bài Poker.
“Có điều nếu như muốn chơi, quy tắc sẽ do tôi quyết định.” Tay Cố Thừa Diệu đặt ở trên bài Poker, vẻ mặt đàm phán.
“Không biết cậu muốn chơi thế nào?”
,
“Từng người chúng ta rút ra năm lá bài, bài của ai lớn hơn thì người đó thắng.” Giọng điệu của Cố Thừa Diệu rất ung dung, thoải mái giống như đang thảo luận chuyện thời tiết vậy.
“Một ván quyết định thắng thua?” Cho dù quy tắc do Cố Thừa Diệu quyết định, cũng không thể để anh quyết định toàn bộ.
“Được. Một ván quyết định thắng thua.” Cố Thừa Diệu gật đầu, giống như anh nhất định sẽ thắng vậy, cầm Poker lên xào bài.
Cách anh làm không tính là lạ lẫm, nhưng cũng tuyệt đối không được gọi là lão luyện.
,
Anh từng có khoảng thời gian ham chơi thời niên thiếu, nhưng mấy năm nay, trọng tâm của anh đều đặt lên sự nghiệm.
Những chuyện thế này, anh không tinh thông.
Điểm này, người nhà họ Cố, đều biết rõ.
Tùy ý xào lung tung bài trên tay. Anh đặt Poker lên bàn, đưa tay, Poker vẽ ra một hình quạt.
Giơ tay lên, Trì Hướng Đông rút ra một lá bài.
Hắn nhìn một cái, sau đó đặt xuống.
,
Cố Thừa Diệu cũng rút một lá bài. Có điều anh không nhìn, mà đặt thẳng lên bàn.
Trì Hướng Đông lại rút một lá bài, nhìn một cái.
Cố Thừa Diệu tiếp tục, vẫn không nhìn.
Rất nhanh đã rút xong năm lá bài. Cố Thừa Diệu không hề nhìn bài của mình một cái nào.
Có điều cùng với những lá bài rút ra càng lúc càng nhiều, sắc mặt Trì Hướng Đông càng lúc càng tự tin.
,
“Xem ra hôm nay cậu phải thua rồi.” Lúc hắn nói chuyện, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thừa Diệu, mở từng lá trong năm lá bài của mình.
Bốn con Át. Khóe miệng Cố Thừa Diệu cong lên.
“Ông trời đối đãi không tệ.” Thậm chí anh không nhìn bài mình, giống như biết rõ bài của mình như thế nào vậy.
Hoặc là, hôm nay anh có bài như thế nào đều không quan trọng.
“Có chơi có chịu.” Trì Hướng Đông không hề nói mình có gian lận hay không. Chỉ nói ra điều kiện vừa rồi.
“Bây giờ, anh muốn phế tay của tôi?”
“Đừng. Thừa Diệu, đừng.” Bạch Yên Nhiên kêu lên.
,
Cố Thừa Diệu giống như không nghe thấy, giọng nói cực lạnh: “Hay là, hai tay của tôi đều cho anh. Anh thả cô ấy.”
“Cậu Cố, cậu thật sự biết cách uy hiếp người, nếu như cậu nói là cậu là người nhà họ Cố, bây giờ tôi còn dám lấy tay cậu sao?” Trì Hướng Đông phất tay, nhìn đám thuộc hạ của mình một cái: “Dẫn bọn họ đi trước. Tôi phải suy nghĩ cân nhắc xem xử lý hai người các người nhưu thế nào.”
Giọng điệu của hắn giống như đang nói về hàng hóa, không hề khiến cho Cố Thừa Diệu không vui.
“Hi vọng thời gian cân nhắc của anh, sẽ không quá dài.”
Cố Thừa Diệu cười lạnh, hoàn toàn không có chút cảm giác mình là tù nhân nào.
Hai người bị đưa đến một căn phòng nhỏ không có cửa sổ.
,
Cửa bị khóa lại. Cả căn phòng vắng lặng.
Bạch Yên Nhiên giống như bị dọa sợ cả người mềm nhũn, ngồi trên mặt đất.
Cố Thừa Diệu không đỡ cô ta, qua rất lâu, cuối cùng Bạch Yên Nhiên đã hồi thần.
Có điều không đợi cô ta ứng lên.
Cố Thừa Diệu đã đứng ở trước mặt cô ta, anh nhìn cô ta với vẻ mặt chẳng rõ cảm xúc, ánh mắt như dao: “Yên Nhiên, vì sao phải làm như vậy?”