Cố Thừa Diệu ôm cơ thể nhỏ bé của con trai trên tay. Để bé nhìn thẳng vào mình.
Nói thế nào anh cũng là ba của bé mà? Sợ hãi như thế để làm gì?
Anh không dọa Cố Dịch Phàm như vậy còn may, anh vừa hỏi như thế, âm lượng rõ ràng không tính là cao, nhưng cũng khiến Cố Dịch Phàm sợ sệt vô cùng.
Theo bản năng nhòm về phía Diêu Hữu Thiên: “Mẹ.”
,
Dáng vẻ giống như cầu cứu của bé, khiến cho Cố Thừa Diệu càng thêm không vui.
Thằng nhóc này cũng làm quá rồi.
Đã về nhà hơn nửa tháng rồi, vẫn sợ anh như vậy.
“Không được gọi mẹ, gọi ba. Con gọi ba một tiếng ba, ba sẽ thả con ra.”
Mặc dù tuổi của ŧıểυ Phàm Phàm còn nhỏ, nhưng là điển hình của ăn mềm không ăn cứng.
Bàn tay nhỏ không ngừng huơ kịch liệt hơn: “Không cần, tôi không cần. Chú bỏ ra. Bỏ ra!”
,
“Thừa Diệu. Anh đủ rồi.” Diêu Hữu Thiên sợ muốn chết, rất sợ Phàm Phàm lại giống như lần trước, đặt cái đĩa trên tay xuống.
Cô đưa tay ôm người của ŧıểυ Phàm Phàm qua, ánh mắt trừng về phía Cố Thừa Diệu mang theo mấy phần bất mãn.
“Anh đừng dọa nó nữa.”
“Làm sao mà dọa được? Gan nhỏ như thế, vừa hay phải luyện tập một chút.” Cố Thừa Diệu nói xong lại định vươn tay ra.
Cố Dịch Phàm ôm thật chặt cổ Diêu Hữu Thiên, làm thế nào cũng không chịu cho Cố Thừa Diệu ôm.
“Được rồi.” Diêu Hữu Thiên ôm chặt con trai, về phương diện này, cô hoàn toàn đừng về phía con trai: “Anh cầm giúp em cái đĩa, em đến ôm nó.”
,
Trong khoảnh khắc Diêu Hữu Thiên dẫn Cố Dịch Phàm đi về phía phòng bếp, Cố Thừa Diệu nhìn thấy rõ ràng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đã lộ ra chút đắc ý.
Thậm chí bé còn lè lưỡi, làm mặt quỷ với mình.
Hừ, thằng ŧıểυ quỷ này, rõ ràng là giả vờ.
Anh nghĩ cũng phải, đã đến hơn nửa tháng nay rồi, làm sao có thể vẫn còn sợ anh?
“Cố Dịch Phàm ——“
Cố Thừa Diệu bị chọc tức, gọi cả tên của Cố Dịch Phàm.
Cố Dịch Phàm giống như đã bị dọa sợ, lại rúc vào lòng Diêu Hữu Thiên.
,
“Anh nhỏ tiếng một chút. Đừng có dọa con.” Diêu Hữu Thiên thật sự muốn lườm Cố Thừa Diệu, người đã lớn như thế rồi, so đo với một đứa trẻ ba tuổi, không ngại mất mặt sao?
“Làm sao có thể bị dọa sợ?” Cố Thừa Diệu chỉ vào Cố Dịch Phàm: “Nó hoàn toàn không sợ anh, nó chỉ muốn làm nũng với em, để em nuông chiều nó.”
“Anh nói bừa gì thế.” ŧıểυ Phàm Phàm còn lâu mới như vậy. Diêu Hữu Thiên thật sự quăng hai ánh mắt sắc như dao cho Cố Thừa Diệu: “Cẩn thận bê cái đĩa của anh đi. Đừng làm rơi hoa quế. Em còn phải làm bánh hoa quế cho Phàm Phàm ăn đấy.”
“Nó thật sự cố ý mà.” Ít nhất anh không tìm được một chút sợ hãi nào trong ánh mắt con trai lúc này: “Thiên Thiên. Em thả nó xuống, anh phải dạy dỗ nó tử tế một trận.”
Cảm nhận được con trai trong lòng run lên một cái, Diêu Hữu Thiên giận đến mức xanh cả mặt: “Cố Thừa Diệu, anh đủ ồi.”
,
“Anh muốn dạy dỗ nó thế nào? Phàm Phàm mới ba tuổi, anh đã dọa nó một lần, còn muốn dọa lần hai sao?”
Cố Dịch Phàm gật đầu trong lòng mẹ, người run run, rõ ràng là bộ dạng sợ đến mức không thể sợ hơn.
Diêu Hữu Thiên càng đau lòng hơn. Cũng ôm con trai càng chặt hơn.
“Anh, nó ——” Cố Thừa Diệu thật sự muốn hộc máu rồi.
Cuối cùng anh đã cảm nhận được tâm trạng mỗi lần muốn dạy dỗ Đường Hạo Triết của Cố Tĩnh Đình rồi.
Thằng ŧıểυ quỷ này, vì sao mới nửa tháng, đã thay đổi nhiều như vậy chứ?
,
Ánh mắt oán hận trừng Cố Dịch Phàm của anh khiến đã Diêu Hữu Thiên không muốn nói chuyện với anh nữa.
Một tay ôm con trai, một tay giành lấy cái đĩa trên tay anh, cứ như vậy đi về phía phòng bếp.
Mà Cố Dịch Phàm nằm trên vai mẹ thử nghiệm chút tài năng trước mặt Cố Thừa Diệu đã lại cười.
Không quên lại làm mặt quỷ với Cố Thừa Diệu, sau đó vui vẻ nhìn khuôn mặt Cố Thừa Diệu càng đen hơn.
Chẳng trách Trần Kính Vũ luôn thích trêu chọc thầy cô giáo như vậy, thì ra thật sự chơi rất vui.
“Phàm Phàm.” Diêu Hữu Thiên ôm con trai vào phòng bếp, thật ra trong lòng vẫn hio vọng con trai đừng sợ Cố Thừa Diệu: “Thật ra ba không phải thật sự muốn dạy dỗ con. Ba con chỉ là ——“
,
“Con biết, chú ấy muốn dọa con một chút.” Nụ cười trên mặt Cố Dịch Phàm đã thu lại từ lâu, mở miệng rất nghiêm túc.
Diêu Hữu Thiên có chút kinh ngạc, nhưng lại vui mừng: “Phàm Phàm biết sao?”
“Con biết mà.” Cố Dịch Phàm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Mẹ, có phải mẹ tức giận rồi không?”
“Không có.” Diêu Hữu Thiên yêu con trai còn chưa hết, sao có thể tức giận: “Mẹ vĩnh viễn sẽ không tức giận Phàm Phàm. Chuyện Phàm Phàm không thích, lần sau mẹ sẽ bắt ba không được làm nữa.”
“Cám ơn mẹ.” Mẹ tốt nhất, bé không muốn nhường mẹ cho bất kỳ ai, cho dù là Cố Thừa Diệu cũng vậy.
“Có điều, con có thể đồng ý với mẹ, đừng sợ ba được không?”
,
Nhìn thấy Cố Dịch Phàm không muốn gần gũi với Cố Thừa Diệu, cùng lúc cô dở khóc dở cười, cũng buồn phiền cho Cố Thừa Diệu ít nhiều.
Cô càng không hi vọng sau này Cố Dịch Phàm lớn lên sẽ giống như Cố Thừa Diệu không thân thiết chút nào với Cố Học Võ.
“Vâng. Con không sợ chú ấy.” Cũng là sau này bé mới biết, Cố Thừa Diệu chỉ là một con hổ giấy, nhìn thì dọa người, thật ra nghe lời mẹ nhất.
Giống như ông nội vậy, mặc dù lúc nào cũng lạnh mặt, nhưng rất nghe lời bà nội.
“Vậy thì tốt.” Mặc dù không thể trông chờ hai người chung sống quá thân mật, nhưng cũng không nên có ngăn cách.
“Có điều, con vẫn không thích chú ấy.” Người tranh giành mẹ với bé, bé đều không thích.
“Hả?” Diêu Hữu Thiên ngây ra, chuyện này, cô cũng hết cách rồi.
Buổi tối hôm đó, Cố Dịch Phàm bị "dọa sợ", đương nhiên là nghĩ cách quấn lấy Diêu Hữu Thiên cả buổi tối.
Điều này khiến cho Cố Thừa Diệu càng buồn bực hơn.
Khó khăn lắm mới nhờ đến Kiều Tâm Uyển ra tay, dẫn con trai đi ngủ.
Cố Thừa Diệu lại nhanh chóng đưa Diêu Hữu Thiên về phòng ngủ của mình.
“Thiên Thiên.” Cố Thừa Diệu nghĩ đến bộ dạng ŧıểυ quỷ làm trước mặt và sau lưng ngày hôm nay, trong lòng lại cực kỳ không vui: “Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em một chút.”
“Nói chuyện gì?”
Ngày nào bọn họ cũng dính vào nhau, có chuyện gì khiến anh trịnh trọng như thế?
“Về chuyện của Cố Dịch Phàm.” Cố Thừa Diệu mở miệng rất nghiêm túc: “ŧıểυ quỷ này đã bắt đầu lớn rồi, cũng nhiều tâm tư hơn rồi, nó ——“
Dùng tốc độ nhanh nhất nói lại chuyện Cố Dịch Phàm làm hôm nay một lần.
Trên mặt Cố Thừa Diệu còn có chút tức tối: “Em xem, mới ba tuổi, đã gạt em như vậy, nói dối, nếu như không dạy dỗ cẩn thận, lớn lên rồi còn không biết sẽ thế nào đây.”
Diêu Hữu Thiên nghe Cố Thừa Diệu kể lại "tội ác" con trai bằng giọng điệu cường điệu. Đưa tay ra đặt lên trán anh.
,
“Anh không bị bệnh đấy chứ?” ŧıểυ Phàm Phàm mới ba tuổi, ở đâu ra có chuyện cường điệm và khủng bố như anh nói?
“Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã dọa Phàm Phàm quá mức. Anh cảm thấy làm sao con có thể không sợ anh được?”
“Nó thật sự không sợ anh.”
“Cho dù nó không sợ, anh nói nó làm mặt quỷ với anh?” Diêu Hữu Thiên nhìn anh giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh: “Anh khẳng định không phải là ŧıểυ Phàm Phàm bị anh dọa đến mức sắp khóc đấy chứ?”
“. . . . .” Cố Thừa Diệu muốn hộc máu: “Những điều anh nói là thật. Anh không hề gạt em.”
Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu giống như nhìn một đứa bé.
,
Đột nhiên bật cười, có chút bất đắc dĩ vươn tay ra, ôm lấy eo anh: “Được rồi, em biết anh không vui khi em vừa có thời gian đã chơi với Phàm Phàm, nhưng sức khỏe của con không tốt, lại vừa mới quay về chưa lâu. Dù sao anh cũng nên cho con một quá trình thích ứng chứ?”
“Nó hoàn toàn đã thích ứng rồi.” Cho dù sức khỏe của Cố Dịch Phàm không tốt lắm. Nhưng nghĩ xem con trai của Cố Thừa Diệu anh, sẽ yếu đến mức nào?
Nghĩ đến năm xưa anh bị ba anh giày vò như vậy, cũng vẫn là một người đàn ông khỏe mạnh.
Cố Dịch Phàm là con của anh, khẳng định là con giỏi hơn ba.
,
“Phàm Phàm gần đây đã cởi mở hơn rất nhiều.” Nhất là sau khi bắt đầu đi học vào tuần trước.
Cuộc sống trường học đã cho bé nhiệt tình rất lớn: “Có điều, anh quá nghiêm túc rồi. Anh có biết ngay cả xếp hạng của thầy cô giáo tại nhà trẻ của Phàm Phàm, cũng ở phía trước anh không?”
Xếp hạng thứ nhất của Cố Dịch Phàm là Diêu Hữu Thiên, thứ hai là Triệu Bách Xuyên, thứ ba là Kiều Tâm Uyển, thứ tư lại là thầy cô giáo ở nhà trẻ.
Ngay cả Uông Tú Nga cũng xếp thứ băm, Cố Thừa Diệu lại không biết được xếp vào thứ mấy.
Làm ba thành ra như vậy, lẽ nào Cố Thừa Diệu không cảm thấy thất bại sao?
“Thiên Thiên, thằng ŧıểυ quỷ đó nó ——“
“Đó là con trai của anh, đừng vừa mở miệng dã gọi người ta là ŧıểυ quỷ, em không thích nghe."
,
Cố Thừa Diệu không nói gì nữa, anh quyết định rồi, nhất định có một ngày anh sẽ để Diêu Hữu Thiên nhìn nhận rõ, con trai hoàn toàn không yếu ớt và vô hại giống như cô nghĩ.
“Được rồi, đừng tức giận nữa.” Diêu Hữu Thiên giống như dỗ dành trẻ con, hôn lên môi anh một cái: “Em đồng ý với anh, say này sẽ ở bên anh nhiều hơn. Được chưa?”
Kết quả này, tạm đượng có điều chưa đủ tốt.
Trên mặt Cố Thừa Diệu vẫn có chút không vừa ý, nhưng đã tốt hơn rất nhiều.
Có điều anh lại đột nhiên nghĩ ra một chuyện khác: “Đúng rồi. Không được đi đến đó.”
,
“Không được đi đâu?” Chủ đề câu chuyện của anh nhảy quá nhanh, nhất thời Diêu Hữu Thiên chưa kịp phản ứng.
“Anh nói, không được đi xem phim của Triệu Bách Xuyên.” Gào xong những lời này, mặt của Cố Thừa Diệu đã cực kỳ dễ nhìn.
Khuôn mặt sưng đến đỏ bừng, lan ra đến tận cổ.
Trong mắt còn lộ ra mấy phần không cam tâm, không tình nguyện.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát, đột nhiên bật cười.
“Cố Thừa diệu.” Ôm lấy cổ anh, cô nhón chân lại hôn lên môi anh một cái: “Anh thật đáng yêu.”
Ghen tuông đến mức này, anh thật đúng là ——
,
Diêu Hữu Thiên không nói ra, nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn.
Cô phát hiện, cho dù đã qua bốn năm, tình yêu của cô với Cố Thừa Diệu, chỉ có tăng lên, mà không giảm đi.
Người đàn ông này, thật đúng là lần nào cũng có thể khiến cô nhận thức lại một lần nữa.