Trong phòng hoàn toàn yên lặng, gió điều hòa thổi nhè nhẹ, mang đến chút mát mẻ trong đêm hè này.
Diêu Hữu Thiên đã rời khỏi lòng anh, hai tay chống lên giường, ánh mắt chăm chsu nhìn chằm chằm khuôn mặt anh cố chấp muốn có một đáp án.
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Thừa Diệu đối diện với cô, im lặng hồi lâu.
Nghĩ đến cảnh tượng mình đi tìm Bạch Yên Nhiên như phát điên lúc đó, anh gật đầu: “Anh sẽ làm vậy.”
Bây giờ anh và Diêu Hữu Thiên đã ở bên nhau, anh không muốn lừa gạt cô.
Càng không muốn bịa đặt cho mình với tình huống lúc đó. Điều đó không có ý nghĩa gì.
,
“Thiên Thiên, nếu như nửa năm đầu kết hôn, thật sự để anh tìm đụowc ——” Bạch Yên Nhiên, hơn nữa cô ấy lại phải trải qua hoàn cảnh không tốt như vậy, khổ sở như vậy. Anh nhất định sẽ ở bên cô ấy.
“Có lẽ anh sẽ ở bên cô ấy.”
Bởi vì lúc ấy, anh cho rằng mình rất yêu bny. Nếu không sẽ không vì Bạch Yên Nhiên mà trở mặt với Kiều Tâm Uyển.
Vậy nên nếu cô ấy thật sự xuất hiện vào lúc vừa mới kết hôn, mình nhất định sẽ ở bên cô ấy. Đối diện với Diêu Hữu Thiên, "nhất định" lại biến thành "có lẽ".
Anh tin rằng, Diêu Hữu Thiên cũng sẽ hiểu được.
,
“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên gần như đã nhảy lên, ra vẻ sắp nổi giận, nhưng Cố Thừa Diệu lại giữ người cô lại: “Thế nhưng, trước khi ở bên cô ấy, anh sẽ cắt đứt quan hệ hôn nhân với em trước.”
“Nếu như không cắt được thì sao?”
,
Sức khỏe của Uông Tú Nga không tốt, nếu như bà dùng cái cớ này để ép Cố Thừa Diệu không cho anh ly hôn.
Vì bà nội, anh sẽ làm thế nào?
“Vậy có lẽ sẽ biến thành như anh cả của em rồi.” Âm thầm ở chung với Bạch Yên Nhiên, sau đó duy trì quan hệ vợ chồng ngoài mặt với Diêu Hữu Thiên.
Đó là cách tốt nhất mà anh có thể lập tức nghĩ ra.
Diêu Hữu Thiên cắn răng, trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên mấy phần trào phúng, ánh mắt cũng cực kỳ lạnh lùng: “Cố Thừa Diệu, anh thật đúng là thành thật.”
“Anh không muốn gạt em.” Ánh mắt của Cố Thừa Diệu rất thản nhiên: “Thiên Thiên. Sau này anh cũng sẽ không gạt em nữa.”
,
Bọn họ là vợ chồng, có sao nói vậy. Anh không muốn gạt cô.
Diêu Hữu Thiên cúi đầu, trong lòng biết lời anh nói là sự thật, nhưng vẫn có chút khó chịu.
Cố Thừa Diệu lại ôm lấy vai cô, để cô nhìn vào mắt mình: “Thiên Thiên, trong lòng em biết rất rõ, lúc chúng ta mới kết hôn, hai bên chán ghét nhau đến mức nào. Vậy nên vấn đề này, em cần gì phải hỏi?”
,
Hơn nữa bây giờ bọn họ đều rất tốt, những giả thiết kia, đều không tồn tại.
Trên thực tế, anh cảm thấy vô cùng may mắn. Anh không thật sự làm trái ý ba mẹ, chống đối người nhà triệt để.
Nếu không, anh đi đâu tìm một người phụ nữ, hiểu anh, yêu anh, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho anh, thậm chí vì anh mà ngay cả mạng cũng không cần như thế này?
,
Vậy nên, anh không muốn lừa dối cô. Chuyện trong quá khứ, thì đã là quá khứ rồi.
Điều bọn họ muốn trân trọng, là trước mắt!
Anh tin rằng, cô sẽ hiểu tâm trạng này.
“Chúng ta dứt bỏ quá khứ, tập trung vào trước mắt, không nghĩ đến những chuyện khiến chúng ta không vui, không được sao?”
Bởi vì đó là những tình huống mang tính giả thiết, anh sẽ nỗ lực cắt đứt quan hệ rồi mới ở bên cạnh Bạch Yên Nhiên, nhưng nếu như lúc đó sức khỏe của bà nội thật sự xảy ra chuyện gì, anh lại không dám bảo đảm.
Lời Cố Thừa Diệu nói rất có lý, trong lòng Diêu Hữu Thiên cũng hiểu rõ.
Nếu như không có câu chuyện Cố Thừa Diệu quản chuyện người khác mà cõng mình, nếu như không để mình phát hiện ra chiếc khuyên tai trong ngăn kéo của anh.
Có lẽ, bọn họ sẽ là hai đường thẳng song song.
Nếu như là vậy, cô có tư cách gì để yêu cầu anh, muốn anh thủ thân vì cô?
Dẫu sao sự kết hợp của bọn họ, cũng không phải là vì tình yêu.
,
Chỉ là cô chưa hiểu, vì sao anh cả phải kết hôn.
Ban đầu không nhận ra, trải qua chuyện hôm nay Phương Giai Kỳ làm loạn một trận như vậy, cô đã thật sự nhìn ra rồi.
Phương Giai Kỳ thật sự không hợp với anh cả, quá ồn ào, tính khí lại kích động.
Trái lại nhìn Từ Tư Nhiễm, nhìn cô ấy làm cho căn nhà ấm áp như vậy, và cả lúc Diêu Hữu Quốc mở cửa, trên khuôn mặt đều là vẻ thả lỏng.
Biểu cảm đó không phải là gạt người.
,
Người trong lòng Diêu Hữu Quốc, chỉ sợ cũng là Từ Tư Nhiễm, nhưng càng là như vậy, Diêu Hữu Thiên càng không thể lý giải.
Nếu như bạn thật sự yêu một người, thì làm sao nỡ để cô ấy chịu uất ức?
Làm cho một cô gái, mang cái danh người thứ ba,Diêu Hữu Thiên không hiểu. Anh cả từ trước đến nay bình tĩnh lý trí, tại sao lại làm như vậy?
“Thiên Thiên.” Cho rằng cô vẫn còn đang giận mình. Cố Thừa Diệu ôm cô vào lòng mình: “Thiên Thiên. Cho dù trước kia thế nào, người anh yêu hiện giờ, là em.”
Anh sẽ không phản bội hôn nhân. Càng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Diêu Hữu Thiên: "Anh sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với em.”
“Xin em tin tưởng anh.”
,
Trong ánh mắt anh, toàn bộ đều là hình bóng của mình.
Cô nhìn thấy vô số "mình" ở bên trong. Chân thành như vậy, thâm tình đến thế ——
Mím môi, đầu cô gật nhẹ: "Vâng. Em tin anh.”
Cố Thừa Diệu cười, khuôn mặt tươi cười của anh rất sáng lạn.
Đưa tay ôm Diêu Hữu Thiên thật chặt không chịu buông tay. Cằm tựa lên tóc cô, ngửi hương thơm thoang thoảng trên người cô. Tâm trạng hoàn toàn thư thái: “Thiên Thiên. Anh yêu em.”
,
Diêu Hữu Thiên để cho anh ôm, phiền muộn trong lòng giảm đi không ít.
Bỏ đi. Không quan tâm chuyện của Diêu Hữu quốc nữa.
Cho dù là Diêu Hữu Quốc, hay là Từ Tư Nhiễm, bọn họ đều đã người lớn rồi. Phải học cách trả cái giá thật lớn cho hành vi của mình.
Ai cũng không thể trở thành một vị Đấng cứu thế của một người khác.
Chỉ hi vọng anh cả có thể giải quyết thật tốt chuyện này mà thôi.
Ngày hôm sau, Diêu Hữu Thiên đã bình tĩnh lại không quên gọi điện thoại cho ba mẹ mình.
Lại được thông báo hôm qua Diêu Hữu Quốc đã quay về một lần.
Thái độ của anh rất kiên quyết, nói là muốn ly hôn.
Mà không biết Phương Giai Kỳ là vì nguyên nhân gì, vừa nhìn thấy Diêu Hữu Quốc xuất hiện, đã lập tức trở nên yên tĩnh.
Sau khi khuyên ba mẹ nghĩ thoáng một chút, cũng tỏ rõ mình sẽ không nhúng ta vào chuyện này nữa, Diêu Hữu Thiên thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị đi làm.
,
Diêu Hữu Thiên vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Diêu Hữu Quốc mặt đầy râu, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.
Một đêm không ngủ, mắt anh đã hiện lên vài tia máu đỏ.
“Anh cả?”
“Nói cho anh biết, cô ấy ở đâu?” Diêu Hữu Quốc không tìm được Từ Tư Nhiễm.
“Tư Nhiễm vẫn chưa về sao?” Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, không ngờ Từ Tư Nhiễm lại cả đêm không về: “Anh, không tìm được cô ấy?"
,
Diêu Hữu Thiên chưa bao giờ đau khổ như lúc này.
Anh tự cho là mình đúng, đã đẩy cô gái đó ra xa khỏi mình.
“Nói cho anh biết, em có biết cô ấy sẽ đi đâu không?” Lúc này trên khuôn mặt cương nghị của Diêu Hữu Quốc đầy vẻ nóng vội.
Tìm kiếm cả một buổi tối đã lấy hết sạch toàn bộ sức lực của anh.
Diêu Hữu Thiên nhìn anh cả không còn vẻ điềm tĩnh anh tuấn ngày thường nữa, trong lòng cũng hơi chua xót.
“Thật xin lỗi, em thật sự không biết.”
,
Ánh mắt Diêu Hữu Quốc tối đi, phải rồi, làm sao Diêu Hữu Thiên biết được.
Nếu như Từ Tư Nhiễm thật lòng muốn trốn, thì sao có thể liên lạc với Diêu Hữu Thiên?
Trong lòng hiện lên nỗi cay đắng nồng đậm. Buông lỏng tay, lùi về sau một bước.
“Anh cả.” Diêu Hữu Thiên biết lúc này nói những lời này không thích hợp, nhưng trong lòng lại thật sự nghĩ như vậy: “Nếu như anh không yêu Tư Nhiễm, hãy để cô ấy đi. Nếu như anh thật sự yêu cô ấy. Thì tại sao nhẫn tâm để cô ấy chịu uất ức?”
Không có một người phụ nữ nào lại cam tâm tình nguyện làm người thứ ba của người khác.
Nhất là với tính cách hướng nội dịu dàng như Từ Tư Nhiễm.
,
Cô ấy cam chịu, nhất định là có tình cảm rất sâu đậm với Diêu Hữu Quốc. Nhưng tại sao Diêu Hữu Quốc lại nhẫn tâm để cô ấy mang tội danh người thứ ba?
Diêu Hữu Quốc im lặng, là lỗi của anh.
Anh không nên cho rằng Từ Tư Nhiễm sẽ không để ý đến tờ giấy* đó, anh cũng không nên tự cho nhận định của mình là đúng, rằng cuộc hôn nhân này không có bất kỳ ảnh hưởng gì với anh.
*Lời editor: Chỗ này mình cũng không hiểu rõ ý tác giả lắm, có lẽ là giấy đăng ký kết hôn?
Nhắm mắt lại, anh im lặng lên xe.
Bóng lưng cao lớn nhìn cực kỳ cô đơn.
,
Nhìn thấy anh cả trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ như Iron Man (người sắt) lộ ra một mặt như vậy. Diêu Hữu Thiên càng cảm thấy không dễ chịu.
Cuối cùng vẫn có chút không đành lòng.
“Anh cả, Tư Nhiễm rất quan tâm đến ba mẹ cô ấy. Nếu như anh thật sự muốn tìm cô ấy, thì đến trông ở nhà cô ấy đi, có lẽ cô ấy sẽ về nhà tìm ba mẹ cô ấy.”
Bước chân muốn rời đi đã dừng lại một lát. Diêu Hữu Quốc gật đầu mấy cái gần như không thể nhận ra.
Nhìn bóng dáng rời đi của anh cả, Diêu Hữu Thiên thở thật dài trong lòng.
Lúc Cố Thừa Diệu đi vào phòng làm việc, ŧıểυ Mã đầy vẻ lúng túng nói có người muốn tìm anh.
Nhìn sắc mặt của ŧıểυ Mã, anh nhíu mày, nhưng vẫn điềm tĩnh đẩy cửa bước vào.
Một bóng người màu trắng ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc rộng lớn.
Mái tóc dài buông xõa sau đầu, sau khi anh đi vào, người đó đã đứng lên.
Cố Thừa Diệu ngẩn ra một lát, hôm qua vừa mới thảo luận với Diêu Hữu Thiên về cái tên này, hôm nay cô ấy đã trực tiếp xuất hiện trước mặt mình.
,
“Yên Nhiên?” Bốn năm không gặp. Bạch Yên Nhiên không thay đổi bao nhiêu. Có điều Cố Thừa Diệu vẫn phân biệt rất rõ, ánh mắt cô ta có sự khác biệt rất lớn so với bốn năm trước.
Vẻ mềm yếu bên trong đã biến mất không thấy nữa, thay vào đó là mấy phần lạnh lùng, mấy phần sắc bén.
Ánh mắt như vậy, không ngờ lại khiến Cố Thừa Diệu có chút thót tim, nhìn Bạch Yên Nhiên, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.
Mà hơn nữa cô ta mặc một bộ đồ màu trắng, nhìn thông minh tháo vát, hòa toàn mang phong thái của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Cô gái đáng thương, mềm yếu, cần người bảo vệ trong ký ức, dường như đã là truyện đời trước rồi.
,
“Tổng giám đốc Cố." Cho dù trước đây ŧıểυ Mã không hiểu rõ tình hình, nhưng hiện giờ cậu đã tận mắt chứng kiến Cố Thừa Diệu sống cuộc sống hòa thượng bốn năm nên biết rất rõ: “Buổi trưa anh còn có một cuộc họp, có phải bây giờ sẽ đi họp trước không?”
Nếu để Diêu Hữu Thiên biết được Cố Thừa Diệu âm thầm gặp mặt người phụ nữ khác. Vậy chẳng phải ——