Có lẽ là trải qua bốn năm chia xa, cũng có lẽ là vì sự tồn tại của ŧıểυ Phàm Phàm.
Diêu Hữu Thiên không tiếp tục chiến tranh lạnh với Cố Thừa Diệu nữa.
Thỉnh thoảng nghĩ đến những đau khổ năm xưa, sức khỏe yếu ớt như thủy tinh của ŧıểυ Phàm Phàm, cô vẫn sẽ đau lòng, chua xót.
Nhưng sẽ không trách Cố Thừa Diệu.
,
Ý trời trêu người. Quay một vòng, cô nghĩ, cô nên cho anh một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội.
Quan trọng hơn là, Phàm Phàm, cần tình yêu của mẹ, cũng cần tình thương của cha. Triệu Bách Xuyên có đối xử với Phàm Phàm tốt hơn, cuối cùng vẫn không phải là ba ruột của bé.
Cô không muốn để ŧıểυ Phàm lớn lên, lại có tiếc nuối.
Mà biểu hiện mấy ngày nay của Cố Thừa Diệu, khiến cô ít nhiều gì cũng an tâm.
Bây giờ Cố Thừa Diệu rất "nghe lời". Cả nghe lời với cô, và ŧıểυ Phàm Phàm.
,
Ngoài thời gian đi làm, anh không đi đâu hết. Những cuộc tụ tập thỉnh thoảng của đám bạn từ nhỏ, nhất định sẽ đưa cô đi.
Có điều phần lớn thời gian, anh dùng để ở bên ŧıểυ Phàm Phàm. Còn bởi vì muốn cướp người với Kiều Tâm Uyển.
Anh nỗ lực muốn tiến triển tình cảm giữa mình và con trai.
Theo như Diêu Hữu Thiên thấy, cảm động ở trong lòng, nmawjc dù ŧıểυ Phàm Phàm vẫn chưa chịu mở miệng gọi anh là ba.
Nhưng rõ ràng đã bắt đầu tiếp nhận anh hơn.
,
Như vậy đã đủ rồi.
Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Diêu Hữu Quốc đã đưa Phương Giai Kỳ quay về thành phố Y, thỉnh thoảng bay đến Bắc Đô một lần, thăm ba mẹ và mẹ con Diêu Hữu Thiên.
Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn lại ở lại Bắc Đô, bốn năm không sống bên cạnh con gái của mình, bọn họ đều muốn bổ sung vào khoảng trống nhiều một chút.
Cho nên Diêu Hữu Thiên ngoài bận công việc ra, thời gian thật sự sắp xếp rất kín.
Không chỉ là người nhà họ Cố, người nhà họ Diêu, còn phải chơi với con trai.
Lý Khả Nghi nhìn thhaays Diêu Hữu Thiên đi vào cửa, khi phát hiện sau lưng cô không có bóng dáng nhỏ bé của ŧıểυ Phàm Phàm, khóe môi lập tức trễ xuống: “Thiên Thiên. ŧıểυ vương tử nhà cậu đâu?”
“Mẹ chồng mình đưa đi rồi.” Diêu Hữu Thiên cũng có chút bất đắc dĩ: “Mình vừa tan học đã đi đón, có điều mẹ chồng mình đã đón đi rồi.”
Kiều Tâm Uyển rất cưng đứa cháu này, thời gian sau khi tan học của ŧıểυ Phàm Phàm, hoàn toàn bị Kiều Tâm Uyển "bá chiếm".
“Rầu thật.” Lý Khả Nghi nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt như thiên sứ của ŧıểυ phàm Phàm đã thấy ngứa ngáy tâm can vô cùng: “Sớm biết vậy đã hẹn cậu chủ nhật.”
“Chủ nhật thì cậu càng đừng nghĩ đến.”
,
Kiều Tâm Uyển đã sắp xếp xong hết thời gian của ŧıểυ Phàm Phàm rồi.
“A a a a a.” Lý Khả nghi thở dài: "Mình đột nhiên cũng rất muốn sinh con.”
“Sinh đi. Mình ủng hộ cậu. Tiền đề là cậu tìm được một người đàn ông trước rồi nói tiếp.” Diêu Hữu Thiên vỗ tay, nhìn quanh phòng bao một vòng: “Những người khác đâu?”
“Diễm Kiều đang gặp một khách hàng, phải đến muộn, Dư Tiệp lại vừa mới hoàn thành một cuộc phẫu thuật, đã đi gấp tới đây. Về phần Tư Nhiễm, vừa nãy gọi điện thoại nói nửa tiếng nữa cậu ấy đến."
“Được rồi.” Diêu Hữu Thiên gật gật đầu: “Bọn mình chờ các cậu một lát cũng được.”
“Ừ.”
,
Rất nhanh, mấy người còn lại đều đã đến.
Mọi người biết ŧıểυ Phàm Phàm không tới, đều kêu la quang quác một trận.
Từ Tư Nhiễm nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, lại có chút không yên lòng. Hôm qua Diêu Hữu Quốc lại đến Bắc Đô rồi.
Hôm nay biết cô muốn tụ tập với Diêu Hữu Thiên, không nói gì nhiều, nhưng lại bảo cô về sớm một chút.
Trong lòng có chút rối rắm, rõ ràng biết như vậy là sai lầm, nhưng lại không nhịn được một lần nữa lặp lại bước chân sai lầm này.
,
Nhất là khi nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, cô thậm chí không biết phải đối mặt với ánh mắt của cô ấy như thế nào.
Cảm xúc rối rắm này, đè nén trong lòng Từ Tư Nhiễm, từ sau khi Diêu Hữu Thiên quay về, không giảm mà lại tăng.
Mới nửa tháng, cô lại gầy đi vài cân.
“Tư Nhiễm, cậu làm sao vậy?” Diêu Hữu Thiên vần luỗn nhìn sắc mặt cô, rót cho cô một cốc nước ấm: “Người không khỏe sao?”
“Mình, mình không có.” Từ Tư Nhiễm cũng không biết mình đang nói gì: “Mình không sao.”
“Tư Nhiễm, sắc mặt cậu thật sự rất tệ.” Dù là Doanh Diễm Kiều vẫn luôn thiếu tế nhị cũng đã nhìn ra: “Cậu bị bệnh rồi?”
,
“Mình ——” Từ Tư Nhiễm muốn nói gì đó, trong phòng bao lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Bồi bàn đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong một cái: "Cô Diêu phải không? Ở đây có một vị là cô Phương nói muốn tìm cô.”
Diêu Hữu Thiên nhìn cửa phòng bao, vẻ mặt thoáng hiện chút kinh ngạc: “Chị dâu cả? Tại sao chị lại đến đây?"
Những buổi tụ tập với người nhà họ Diêu dau này, Diêu Hữu Thiên cũng xem như đã gặp gỡ Phương Giai Kỳ mấy lần.
Không thể nói là thân thiện, nhưng quan hệ cũng có thể gọi là tàm tạm.
,
“Chị ở gần đây, vừa khéo nhìn thấy xe của em, nên đã đến.” Lúc Phương Giai Kỳ nói chuyện, ánh mắt không hề nhìn Diêu Hữu Thiên, mà luôn nhìn chằm chằm vào Từ Tư Nhiễm.
“Nếu đã đến rồi, hãy cùng ăn cơm đi.” Diêu Hữu Thiên đứng dậy, kéo cái ghế bên cạnh ra: “Anh cả không đi cùng với chị sao?”
“Anh cả của em?” Phương Giai Kỳ cười lạnh: “Bây giờ chị còn không tìm thấy người, làm sao chị có thể đi cùng anh ta được chứ.”
“Chị dâu cả?” Bồi bàn đã rời đi, nhưng trong phòng bao vẫn còn có chị em của mình ở đây, cô ấy nói câu này hình như không được thỏa đáng lắm.
“Có điều, người bạn thân này của em, lại có thể biết được anh trai em ở đâu.”
Lúc Phương Giai Kỳ nói chuyện, đã đi đến trước mặt Từ Tư Nhiễm. Khóe mắt chân mày mang theo vẻ giễu cợt: “Có lẽ em có thể hỏi cô ta một câu, anh cả tốt của em, bây giờ đang ở đâu.”
,
“Chị dâu cả ——” Diêu Hữu Thiên cau mày, nhớ đến một màn mình nhìn thấy vào sinh nhật Cố Thừa Diệu, mấp máy khóe môi ep mình lộ ra một nụ cười: “Nói gì vậy chứ? Tại sao Tư Nhiễm lại biết anh cả ở đâu?”
“Đúng không?” Lồng ngực Phương Giai Kỳ lên xuống không ngừng, cô nói tại sao Diêu Hữu Quốc lại không chạm vào mình.
Cái gì mà thăm cháu nɠɵạı, lần này cô đã đi theo anh, cuối cũng đã để cô bắt được: “Chị nghĩ em nhất định không biết, tối hôm qua anh cả của em đã đến chỗ cô ta.”
Diêu Hữu Thiên còn chưa kịp phản ứng lại. Phương Giai Kỳ đột nhiên nhấc cốc nước trên bàn lên, hắt lên mặt Từ Tư Nhiễm: “Thứ đê tiện. Quyến rũ chồng của người khác cô cảm thấy rất có thành tựu phải không? Hả? Cô lại thích làm kẻ thứ ba như vậy? Cô làm kẻ thứ ba bạn cô có biết không?”
,
Ngay từ lúc Phương Giai Kỳ xuất hiện Từ tưu Nhiễm đã ngây ra.
Độ ấm của nước mà Diêu Hữu Thiên rót cho cô khá cao. Nhiệt độ đó đốt lên mặt cô, cô cảm thấy mình gần như sắp cháy lên vậy.
“Cái chị này làm gì vậy?” Doanh Diễm Kiều và Mạc Dư Tiệp đã đứng lên: “Có chuyện gì không thể nói tử tế sao?”
“Nói gì? Nói thế nào?” Hôm nay Phương Giai Kỳ chính là cố ý đến gây sự: “Cô ta quyến rũ chồng tôi, tôi còn có thể nói gì nữa?”
“Chị đừng nói lung tung.” Lý Khả Nghi bảo vệ Từ Tư Nhiễm sau lưng mình: “Tư Nhiễm không phải là người như thế.”
“Không phải là người như thế.” Phương Giai Kỳ hận vô cùng, người phụ nữ nào, có chỗ nào hơn cô ta: “Vậy cô có thể hỏi xem, nhà cô ta đang ở là do ai mua, cũng có thể hỏi xem, có phải bây giờ Diêu Hữu Quốc ở chỗ cô ta không.”
,
“Chị dâu cả.” Diêu Hữu Thiên muốn nói gì đó, Phương Giai Kỳ lại lạnh nhạt gạt đi: “Đừng nói gì, có phải em cũng muốn giúp cô ta? Nhưng chị là chị dâu của em đấy.”
“Em ——” Bây giờ cô hoàn toàn không làm rõ được đã xảy ra chuyện gì.
“Con đàn bà đê tiện này, quyến rũ chồng chị. Em cũng làm chứng cho chị. Bây giờ chị sẽ đi tìm ba mẹ, chị sẽ không tin nữa.”
“Chị dâu cả.” Diêu Hữu Thiên nhanh chóng chắn trước mặt Phương Giai Kỳ: “Chị cần gì phải làm vậy? Chị nói anh cả có lỗi với chị, chị tìm anh cả ra đây là được rồi, ba mẹ đã lớn tuổi rồi, cần gì phải kinh động bọn họ.”
Nếu làm rùm beng chuyện này lên, ba mẹ không phải là không thể lột da Diêu Hữu Quốc.
Diêu Hữu Thiên vừa nói muốn gọi Diêu Hữu Quốc đến đây, trong mắt Phương Giai Kỳ lập tức lóe lên chút chột dạ.
,
Nhưng cũng chỉ có một thoáng, rất nhanh đã ngẩng đầu lên: “Tìm Diêu Hữu Quốc đến làm gì? Anh ta đã ở chung với người phụ nữ này bao lâu rồi? Các người đều đã biết hết rồi, lại giấu tôi, tôi lại muốn tìm ba mẹ phân xử thử, xem xem chuyện tìm người thứ ba này, rốt cuộc là anh ta không đúng, hay là tôi không đúng.”
Nói xong, giậm chân một cái, cũng không nhìn phản ứng của Diêu Hữu Thiên đã nhanh chóng chạy đi.
Diêu Hữu Thiên muốn đuổi theo, lại lo lắng cho Từ Tư Nhiễm.
Quay mặt sang, Lý Khả Nghi đã lau khô nước trên mặt cô ấy.
Ngày hôm đó thật ra Diêu Hữu Thiên đã nhìn thấy, nhưng trong lòng không chắc chắn lắm: “Tư Nhiễm, cậu, thật sự, ở chung với anh cả của mình?”
Làm sao có thể?
Nếu như cô ấy thật sự thích anh cả, nói với mình một tiếng không phải là được rồi sao?
,
Ý nghĩ này vừa mới hiện trong đầu Diêu Hữu Thiên, cô đã nhớ đến mấy năm nay mình không ở đây.
Tóc Từ Tư Nhiễm đã ướt, quần áo phía trước cũng ướt hơn một nửa.
Cô nghe thấy lời Diêu Hữu Thiên, ngồi ở đó không cử động. Mấy người chị em tốt khác đều nhìn cô.
Mọi người đều không tin là cô là kẻ sẽ làm ra chuyện như vậy, mặt cô chuyển từ trắng sang đỏ, lại từ đỏ sang trắng.
Thật lâu, thật lâu, Từ Tư Nhiễm cuối cùng đã thốt ra được một câu: “Thiên Thiên. Thật xin lỗi.”
Bỏ lại câu này, cô nhanh chóng cầm túi xách của mình lên, lao ra ngoài phòng bao mà không quay đầu lại.