“Dựa vào đâu mà bọn chúng hạnh phúc như vậy? Dựa vào đâu mà bọn chúng có thể cười vui vẻ như vậy?”
Một đám tội nhân đáng ghê tởm. Kẻ nào trong số bọn chúng cũng có tội.
Bạch Yên Nhiên dùng sức đấm vào đầu mình: “Tôi phải giết bọn chúng, tôi phải giết bọn chúng
Mái tóc cô ta bị động tác của cô ta làm cho rối bời, không có một chút hình tượng nào.
,
“Yên Nhiên.” Trì Hướng Đông muốn nói gì đó, Bạch Yên Nhiên lại đột nhiên nắm chặt vạt áo hắn: “Nói cho tôi biết. Vì sao Diêu Hữu Thiên chưa chết chứ? Ả ta đang chết. Ả ta nên chết rồi!”
“. . .” Im lặng, trên khuôn mặt sắc bén của Trì Hướng Đông không nhìn thấy chút cảm xúc nào.
“Tôi không thể để cho bọn chúng hạnh phúc như vậy.” Bạch Yên Nhiên cắn răng, người run lên: “Bọn chúng không có tư cách hạnh phúc như vậy. Không có. Không có ——“
“Bốn năm rồi, em vẫn không thể buông bỏ sao sao?” Trì Hướng Đông ôm cô ta, vẫn là khuôn mặt không lộ biểu cảm: “Yên Nhiên, tất cả những gì anh cho em bốn năm nay, vẫn chưa đủ sao?”
,
“Chưa đủ chưa đủ chưa đủ.” Bạch Yên Nhiên hét lên lùi ra khỏi lòng hắn: “Chỉ cần người nhà họ Cố sống hạnh phúc, thì chưa đủ. Hướng Đông, bọn chúng đều có tội, bọn chúng đều phải trả cái giá thật lớn cho hành vi của mình.”
“Tôi không chịu nổi nữa.” Bạch Yên Nhiên đi qua đi lại trước bàn ăn: “Tôi không thể cứ nhìn bọn chúng hạnh phúc như vậy. Không được, tuyệt đối không được.”
Cô ta lại bắt đầu nhức đầu. Bốn năm nay, cô ta sống quá suôn sẻ. Hoàn toàn chưa từng đau đầu.
Nhưng hôm nay đột nhiên nhận được tin tức này, khiến cô ta hoàn toàn không chể được bản thân nữa.
“Hướng Đông, anh sẽ giúp em đúng không? Anh sẽ giúp em phải không?” Cô ta lại tiến lên hai bước, dùng sức siết chặt vạt áo của Trì Hướng Đông: “Lần này, anh cũng sẽ giúp em phải không?”
Môi Trì Hướng Đông mím rất chặt, trong mắt hoàn toàn u ám: “Em muốn anh giúp em thế nào?”
Bữa tiệc kết thúc, ŧıểυ Phàm Phàm đã được Kiều Tâm Uyển đưa đi nghỉ ngơi từ rất sớm.
Diêu Hữu Thiên tắm rửa xong, ngồi ở trước bàn trang điểm chăm sóc da trước khi ngủ.
Nghĩ tới tất cả mọi chuyện trên bữa tiệc hôm nay, trên khuôn mặt thanh lệ không nhịn được lại hiện lên mấy phần rối rắm.
“Làm sao vậy?” Cố Thừa Diệu cũng đã tắm xong đi ra, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng mình.
,
Nghiêng người xuống, gò má dán vào mặt cô: “Mệt rồi sao?”
“Đừng quấy.” Diêu Hữu Thiên đẩy anh ra, quay mặt sang đối diện với mặt Cố Thừa Diệu: “Hôm nay ba mẹ như vậy, có phải đã quá rồi không?”
Tặng một mạch 10% cổ phần, càng không nói đến những món Uông Tú Nga và người khác tặng.
Năm nay Phàm Phàm cũng mới ba tuổi, món quà lớn như thế, tài sản nhiều như vậy, bé đâu có hiểu những thứ này?
“Em có nghĩ nhiều quá rồi không?” Vẻ mặt Cố Thừa Diệu không để tâm: “Trước tiên không nói những thứ đó đều có chuyên gia xử lý, cho dù cho nó thì làm sao?”
,
Con trai của Cố Thừa Diệu anh có được những thứ đó thì làm sao?
“Quá khoa trương liễu rồi.” Thật ra Diêu Hữu Thiên vẫn không tán thành: “Càng không nói đến hôm nay còn mời phóng viên tới. Mọi người cũng không lo lắng Phàm Phàm nhỏ như vậy, giá trị tài sản đã cao như thế, đến lúc đó sẽ thu hút sự chú ý của người khác sao?”
“Thu hút sự chú ý của người khác thì sao?” Cố Thừa Diệu cau mày, trên khuôn mặt anh tuấn đều là vẻ khoa trương: “Con trai của Cố Thừa Diệu anh, chỉ thu hút sự ý một chút thì có sao?”
Diêu Hữu Thiên thật sự không chào đón bộ dạng này của Cố Thừa Diệu, rõ ràng là đức hạnh của một kẻ "Cha tao là Lý Cương"*.
*Nguyên tác: "我爸是 **" , vì mình tra baidu được cụm "Cha tao là Lý Cương" và thấy cũng hợp văn cảnh nên đã dịch như vậy. Ý nghĩa:
Ngày 16.10.2010, Lý Khải Minh, 22 tuổi, phóng xe hơi khi đang say xỉn trong khuôn viên Đại học Hà Bắc, thành phố Bảo Định. Kết quả là Lý tông chết nữ sinh viên Trần Hiểu Phượng và làm bị thương một người khác. Lý Khải Minh là con trai của Lý Cương, Phó giám đốc Công an Bảo Định.
Tân Hoa xã dẫn lời các nhân chứng kể lại Lý định bỏ trốn khỏi hiện trường và khi bị chặn lại, anh ta hét lớn: “Cứ kiện đi. Cha tao là Lý Cương”. Câu này trở thành câu nói “khét tiếng” tại Trung Quốc, là ví dụ cho việc con cháu quan chức lợi dụng vị thế “con ông cháu cha” để tung hoành. Các cư dân mạng đua nhau bình phẩm, đùa cợt và thậm chí còn có cuộc thi làm thơ từ câu “Cha tao là Lý Cương”, theo Reuters.
Đẩy tay anh ra, cô đứng dậy: “Thứ lỗi cho em không có loại giác ngộ tư tưởng này. Em chỉ hi vọng Phàm Phàm giống như một đứa trẻ bình thường. Trưởng thành thật bình an.”
,
Không cầu phú quý giàu sang, chỉ cầu khỏe mạnh vui vẻ.
Vì lời nói của cô mà Cố Thừa Diệu im lặng một lát, biết cô lại nghĩ đến sức khỏe của Phàm Phàm.
Cánh tay dài vươn ra, cô thuận thế rơi vào lòng anh: “Yên tâm đi. Phàm Phàm nhất định sẽ không sao. Có nhà họ Cố ở đây, nhất định sẽ giúp nó khỏe mạnh trở lại.”
“Ừm.” Diêu Hữu Thiên dùng sức gật đầu: “Em chỉ hi vọng Phàm Phàm có thể khỏe mạnh lớn lên, những cái khác, em đã không cầu mong nữa rồi.”
Đây giống như lời của người già mới nói, khiến cho Cố Thừa Diệu bất mãn một hồi.
Hai tay ôm eo cô, vừa dùng sức, đã ôm cô lên nhìn thẳng vào mình.
“Vợ à, có phải hôm nay em đã quên mất chuyện gì không?”
,
“Chuyện gì?” Diêu Hữu Thiên không rõ.
“Hôm nay là sinh nhật của anh.” Đầu lưỡi Cố Thừa Diệu quét qua hàm răng trắng của mình, một động tác đơn giản, khiến nhìn anh có thêm mấy phần tà tứ, lại thêm mấy phần phóng đãng: “Em không cảm thấy, em liên tục nói về con trai không ngừng, không thích hợp lắm?”
“. . . .” Diêu Hữu Thiên im lặng, mất tự nhiên động đậy người một chút.
“Quà đâu?” Cố Thừa Diệu nhẹ nhàng cắn lên má cô một cái: “Em đừng nói với anh, em không biết hôm nay là sinh nhật của anh, em không chuẩn bị quà?”
Năm đầu tiên kết hôn thì bỏ qua, lúc đó trong lòng cô không có mình, trong lòng mình cũng không có cô.
Bọn họ hòa nhau.
,
Bốn năm nay không chúc mừng anh cũng bỏ qua, bởi vì anh cũng thiếu sót.
Có điều Kiều Tâm Uyển cũng nhắc trước nhiều ngày như vậy rồi. Cô lại biết ngày sinh của mình, dù sao cũng phải tặng chút quà gì đó chứ?
“Nhiều người tặng quà cho anh như vậy rồi, còn đòi em sao?”
“Có thể giống nhau sao?” Cố Thừa Diệu không chịu: “Vợ à, em đã bỏ rơi anh bốn năm, lại giấu con đi bốn năm, sau đó bốn năm nay không hề mừng sinh nhật với anh, em không cảm thấy, em đã nợ quá nhiều rồi sao?”
“Vậy anh muốn thế nào?” Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên mấy đám mây hồng.
Một nửa lúng túng, một nửa ương ngạnh.
,
“Chẳng thế nào cả.” Tay Cố Thừa Diệu vừa dùng sức, cơ thể cô đã bị tung lên, cùng lúc cho rằng mình sắp ngã xuống, đã bị anh "ném" lên giường.
Chiếc giường lớn mềm mại khiến người cô nảy lên hai lần, đang định ngồi dậy, anh đã đè lên.
Người chống lên người cô: “Nếu như em chưa chuẩn bị quà tặng, vậy thì tặng chính em cho anh cũng được.”
“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên muốn ngồi dậy , nụ hôn của anh đã rơi xuống.
Âm thanh phát ra, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
,
Rất nhanh. Diêu Hữu Thiên đã hoàn toàn không có sức chống đỡ nữa.
Buổi tối tan việc về nhà. Diêu Hữu Thiên vẫn hơi ủ rũ, không lên tinh thần nổi.
Ăn cơm xong, Cố Thừa Diệu lại giống như miếng cao, dán bên người Diêu Hữu Thiên không chịu đi.
“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên kéo tay anh ra: “Anh có thôi đi không? Em phải vẽ tranh với Phàm Phàm.”
“Nó có mẹ anh vẽ cùng rồi.” Bây giờ Kiều Tâm Uyển chỉ thiếu nước không nâng Phàm Phàm trên đầu tim thôi, đâu cần Diêu Hữu Thiên ở bên.
“Em cứ ở bên anh.” Líc nói chuyện, tay chân và môi lưỡi lại bắt đầu không thành thật.
,
“Anh, anh cũng bình thường một chút đi.” Anh là chó sao? Thường xuyên liếʍ láp trên mặt cô.
“Rất bình thường mà.” Cố Thừa Diệu nhẹ nhàng cắn lên da thịt mịn màng trên cổ cô: “Anh đã bị bỏ đói bốn năm rồi, em sẽ không cho rằng chỉ mấy ngày mà anh đã ăn no rồi chứ?”
“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên không chịu được nữa kéo tay anh ra: “Vậy anh không đến mức muốn em phải trả hết trong một ngày chứ?”
Cố Thừa Diệu một lần nữa đặt tay trở lại tay cô: “Không đến mức đó. Có điều. Nếu như em không trả cho anh nhanh một chút, cơn đói mới lại đến, vậy em muốn trả đến bao giờ”
Khóe miệng Diêu Hữu Thiên giật giật.
Bốn năm không gặp, da mặt của người đàn ông này đã lại dày thêm một tầng.
Cô đã phục anh rồi. Vào lúc anh lại một lần nữa muốn vươn tay ra, nhanh chóng tránh sang bên cạnh.
Lui ra mấy bước: “Anh đừng qua đây nữa, bây giờ eo em vẫn còn đau, thật sự không được.”
Cố Thừa Diệu nghiêng mặt qua, đầy vẻ rối rắm: “Vậy chi bằng thế này, em nằm không động, anh động?”
“Anh đủ rồi.”
Diêu Hữu Thiên trừng mắt nhìn Cố Thừa Diệu một cái, hoàn toàn không cho anh cơ hội phản ứng, nhanh chóng tránh vào trong phòng đọc sách nối liền với phòng ngủ.
,
Cố Thừa Diệu gấp gáp, nhanh chóng đi theo.
Có điều cửa phòng đọc sách đã bị Diêu Hữu Thiên đóng lại.
Anh vỗ hai cái đều không mở ra, trong lòng nóng nảy: “Thiên Thiên em mở cửa ra.”
“Không mở.” Giọng nói của Diêu Hữu Thiên nghe giống như rất giận.
“Anh không đụng vào em nữa, em ra ngoài đi.”
“Em không ra ngoài.” Ra ngoài làm gì? Để cho anh ăn sao?
,
“Diêu Hữu Thiên. Em còn không ra anh sẽ xô cửa.”
“Anh xô đi. Anh xô đi? Ngày mai em sẽ nói cho ŧıểυ Phàm anh thô lỗ đến mức nào. Để nó sợ anh cả đời này.”
“Thiên Thiên ——” Vừa nghe thấy cô nói câu này, Cố Thừa Diệu lập tức mềm mỏng đi: “Anh sai rồi có được không? Em ra đi, anh bảo đảm, anh không đụng vào em.”
Bên trong không có động tĩnh, một lát sau, ngay cả đèn cũng tối đi, vào lúc trong lòng Cố Thừa Diệu cực kỳ sốt ruột, cửa phòng đọc sách đã mở ra.
Diêu Hữu Thiên đứng ở bên cạnh cửa, mà bên trong cửa, trên chiếc xe đẩy nhỏ đặt một chiếc bánh gato.
,
Cây nến phía trên đã đốt sáng. Diêu Hữu Thiên đứng ở bên cạnh anh, cúi mặt, giọng nói rất nhẹ.
“Chuyện hôm đó, ngày hôm qua quá đông người. Hôm nay chỉ có hai người chúng ta, chiếc bánh gato này, là hôm nay em tự làm.”
Cố Thừa Diệu định nói gì đó, cô đã lùi về sau một bước: “Mau thổi nến, sau đó cầu nguyện.”
Cố Thừa Diệu thổi tắt nến, vào lúc này ánh đèn đã sáng lên.
Anh quay mặt sang nhìn Diêu Hữu Thiên, lúc này mới phát hiện cô mặc áo ngủ gợi cảm mình mua bốn năm trước.
,
Hầu kết của Cố Thừa Diệu chuyển động lên xuống, đột nhiên cảm thấy phòng đọc sách hơi nóng lên..
“Em ——“
“Qua đây.” Thật ra tim Diêu Hữu Thiên đập rất mãnh liệt, cô cảm thấy đã rất lâu rồi mình không làm chuyện này.
Quyến rũ chồng của mình, mặt rất đỏ, tim đập rất nhanh.
Nhưng cố tự trấn tĩnh, kéo tay anh đi vào bên trong.
Sau đó dừng lại tại bàn đọc sách.
,
Trên bàn đọc sách, bày ba chiếc hộp kích thước không đều. Còn có một lá thư.
“Đây là quà sinh nhật của anh.” Lúc Diêu Hữu Thiên nói lời này, không hề nhìn anh, cô cúi đầu, dường như có chút ngại ngùng: “Bắt đầu từ bốn năm trước, năm nào cũng có, em, đều chuẩn bị.”