Bụng anh căng chặt, ôm eo cô, chẳng quan tâm điều gì đang muốn bế cô lên.
Có điều, vào lúc này chuông điện thoại của Diêu Hữu Thiên lại reo lên.
Cố Thừa Diệu tiếp tục động tác trên môi, anh không muốn ngừng.
Diêu Hữu Thiên lại hồi thần từ tiếng chuông điện thoại.
“Đừng ——“
Không ngừng thở hổn hển, cô nuốt nước bọt: “Anh, anh buông tôi ra.”
,
“Đừng quan tâm.” Cố Thừa Diệu vùi mặt vào cổ cô: “Thiên Thiên, anh nhớ em, anh muốn em, anh muốn đến mức sắp phát điên rồi.”
Lúc nói chuyện, anh không quên cầm tay cô đi cảm nhận một chút, sự kích động lúc này của anh.
Mặt Diêu Hữu Thiên ửng đỏ.
“Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi đấy.”
Dùng hết toàn bộ ý chí mới đẩy được anh ra, cô cúi đầu nhặt túi xách của mình, rung động trong lòng khiến cô thậm chí không nghĩ cuộc điện thoại này có phải do Diêu Phàm gọi tới hay không.
Là điện thoại của Diêu Hữu Quốc.
,
“Thiên Thiên? Em ở đâu?”
“Anh cả? Em đang ở ——” Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, đưa mắt nhìn sang Cố Thừa Diệu.
Anh đứng đó, đang không ngừng hít sâu đè nén sóng tình trong lòng xuống.
Cảnh tượng đó, đột nhiên khiến trong lòng cô hơi chua xót.
Lại có chút hả hê. Đáng đời, ai bảo đầy ắp trong đầu anh đều là chuyện như vậy?
Tâm trạng lên xuống khiến cô thậm chí không chú ý đến lời Diêu Hữu Thiên nói.
,
Cho đến khi ——
“Ba mẹ và Hữu Gia đều đến rồi, bây giờ bọn anh đang đi đến khách sạn. Có lẽ còn nửa tiếng nữa là đến rồi.”
“Cái, cái gì?” Diêu Hữu Thiên trợn to hai mắt. Bị dọa sợ bởi "niềm vui bất ngờ" đột nhiên mà đến này: “Nửa, nửa tiếng?”
“Ừ. Em chờ bọn anh một lát, lập tức sẽ đến ngay.”
Diêu Hữu Thiên cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Thừa Diệu: “Mau, đưa tôi về khách sạn.”
“Thiên Thiên ——” Anh làm nhiều chuyện như vậy, cô vẫn muốn đi sao?
,
“Ba mẹ tôi đến rồi. Còn nửa tiếng nữa là đến.” Diêu Hữu Thiên biết anh đang nghĩ gì gì.
Có điều hình như trước mắt không phải là lúc làm chuyện đó phải không?
Cố Thừa Diệu đưa tay vỗ trán, vẻ mặt đầy rối rắm và hối hận.
Tại sao anh phải phí thời gian để nấu cơm? Tại sao không mời đầu bếp ngay từ đầu?
Tại sao anh phải để Diêu Hữu Thiên dọn dẹp phòng bếp?
Tại sao sau khi ăn cơm xong không bắt đầu XXOO ngay ——
,
Quá hối hận rồi.
ŧıểυ Thừa Diệu đã đói đến bốn năm, khó khăn lắm mới lừa được vợ về, còn có một đám người đến cướp người với mình.
Gan ruột Cố Thừa Diệu đều hối hận đến xanh lè, đứng đó rầu rĩ không vui.
“Cố Thừa Diệu, anh có đưa hay không?” Diêu Hữu Thiên nhìn anh chằm chằm, ánh mắt nũng nịu giận hờn.
Bộ dạng đó. Khiến lửa nóng anh vất vả đè xuống lại bùng lên.
“Vợ à.” Lửa của Cố Thừa Diệu không lui, tâm tình khó chịu: “Có thể làm xong rồi đi không?”
Ánh mắt Diêu Hữu Thiên càng sắc bén hơn.
“Hay là mời ba vợ mẹ vợ đến khách sạn nghỉ ngơi trước? Chúng ta ——“
,
“Anh có đưa tôi về hay không?” Diêu Hữu Thiên nhìn mặt anh, cuối cùng gật đầu: “Không đưa thì thôi.”
Cầm túi xách lên đi ra bên ngoài.
Lúc đi không quên cầm chìa khóa xe ở cửa trước lên.
“Vợ à?”
“Thiên Thiên ——“
Không phải cô không biết lái xe sao?
,
Cố Thừa Diệu nóng vội, nhanh chóng đuổi theo.
Diêu Hữu Thiên đã lên xe, hơn nữa còn khởi động xe.
“Thiên Thiên, em đừng kích động mà, em xuống trước đã, để anh khởi động.”
“Tôi biết lái xe.” Bốn năm, cái gì cũng học đủ.
Mặc dù ở London thời gian Triệu Bách Xuyên lái xe tương đối nhiều, có điều Diêu Hữu Thiên cũng đã đi học.
Hơn nữa còn thi lấy bằng lái quốc tế.
,
Bắt đầu từ khi cô nhớ ra Chiến Li, cô đã không sợ lái xe nữa.
Chiến Li ——
Cái tên này, đã rất lâu rồi không xuất hiện trong đầu cô nữa.
Diêu Hữu Thiên bình tĩnh đạp chân ga, ánh mắt nhìn thấy gương mặt lo lắng của Cố Thừa Diệu, đột nhiên có suy nghĩ trêu đùa anh.
“Khụ. Bằng lái này là vừa mới thi đỗ, anh cứ ngồi đi.”
“. . . . . .” Không phảu chứ?
Cố Thừa Diệu kinh hãi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
,
Nhìn Diêu Hữu Thiên tăng tốc trong nháy mắt, sau đó đạp lút cần ga. Xe đi cực nhanh như bão tố: “Thiên Thiên, thật ra, anh nghĩ ba mẹ không ngại chờ chúng ta thêm một lát đâu.”
“Tôi ngại.” Trong lòng Diêu Hữu Thiên muốn cười. Trên mặt lại cực kỳ nghiêm túc: “Nếu như anh không muốn ngồi, có thể xuống xe.”
“Không phải, ý của anh là. Để anh lái.”
Nhìn Diêu Hữu Thiên lái xe uốn qua uốn lại, bò trên đường lớn. Cố Thừa Diệu không biết là cô cố ý, vẫn rất lo lắng .
Anh không sợ chết, bốn năm trước đã từng chết một lần rồi.
Nhưng bây giờ bà xã đã trở về, vất vả lắm có cơ hội gần nhau. Cứ thế mà chết đi, cũng quá oan uổng rồi.
,
“Anh lái?” Diêu Hữu Thiên cười cười, nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Lo lắng cái gì chứ? Nếu như không cẩn thận gặp chuyện không may, không phải còn có anh ở cùng tôi sao?”
Mất đi một lần, khiến anh đau đớn không thiết sống.
Nếu như mất đi một lần nữa, vậy anh thật sự không muốn sống nữa.
Diêu Hữu Thiên im lặng, nghĩ đến từ lúc mình gặp lại anh đến nay, ngoài lúc bắt đầu, chưa từng nghe thấy chữ đó từ miệng anh một lần nào.
Dường như là biết anh đang nghĩ gì, Diêu Hữu Thiên cũng không dọa anh nữa.
,
Lái xe cực kỳ quy củ, tốc độ xe vững vàng.
Tâm trạng Diêu Hữu Thiên thả lỏng, bình tĩnh trở lại thì có chút buồn cười. Diêu Hữu Thiên, lại biết dọa anh rồi.
Mà anh lại thật sự không tức giận vì bị cô hù dọa.
Nghĩ cũng phải, nếu thật sự có chuyện, chẳng phải còn có cô ở cùng mình sao?
Hình như như vậy cũng không tồi.
,
“Thiên Thiên.” Thả lỏng người trên ghế ngồi, Cố Thừa Diệu chưa từng có sự thoải mái nhẹ nhàng như lúc này: “Ngày mai chuyển qua ở cùng anh đi.”
Diêu Hữu Thiênkhông nói gì, chỉ là chuyên chú lái xe.
“Nếu em không chịu, đến trói anh cũng phải trói em qua.”
“Em cũng đừng quên, em là vợ anh.”
Tiếp tục im lặng, có điều Cố Thừa Diệu nghe được, hai chữ: “Thổ phỉ.” cực nhẹ bật ra từ kẽ răng cô.
Thổ phỉ sao?
Vậy thì cứ thổ phỉ đi. Dù sao đời này, anh cũng chỉ thổ phỉ với cô.
,
Khụ, còn nữa. Ai thổ phỉ?
Cũng không nghĩ xem cô đã nợ mình nghĩa vụ vợ chồng bốn năm. Hại anh làm hòa thượng bốn năm.
Cô phải đền anh thế nào đây?
Vậy cứ tăng gấp đôi là được rồi.
Giả thiết mỗi tối chỉ làm ba lần, vậy một tháng chính là chín mươi lần. Bốn năm ——
Ừm, trả nợ này cũng phải trả trong rất nhiều năm. Nghĩ đến cảnh tượng Diêu Hữu Thiên tự mình trả nợ. Anh không khỏi đã bắt đầu lâng lâng rồi.
Không sao, anh có thể cố gắng một chút. Một tháng làm thêm mấy lần. Để cô sớm trả sạch một chút là được rồi.
,
Cứ như vậy, không phải giải quyết rồi sao?
Tư tưởng của Cố Thừa Diệu lại tà ác rồi. Thoáng cái đã không nhịn được, đầy ắp trong đầu chính là chuyện ân ái.
Diêu Hữu Thiên không nghe thấy Diêu Hữu Thiên nói chuyện, không nhịn được quay đầu nhìn anh một cái.
Ngoài cửa sổ sắc trời cực thẫm. Đèn đường chiếu vào trong xe, ánh đèn lúc sáng lúc tắt. Làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn mang theo mấy phần tà khí của anh.
Ánh mắt anh lúc này rõ ràng là đang không nghĩ chuyện gì tốt đẹp.
Diêu Hữu Thiên muốn tức giận, khóe môi lại nhếch lên mấy phần không thể nhận thấy.
Sau khi Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu đè lên giường một đêm N lần.
Rốt cuộc biết được vì sao anh ra sức muốn mình trả nợ như thế ——
Thiên Thiên giận: Cố Thừa Diệu, anh có phải là người hay không? Có cách tính như anh sao? Cái gì là một ngày ba lượt? Một tháng chín mươi lần? Lẽ nào cái đó của người ta không được đến sao? (ý chỉ kinh nguyệt)
( Đổ mồ hôi. Hình như cái này không phải trọng điểm )
Cố tam thiếu: Đúng ha. Lúc em bị, anh đều chưa từng làm với em. Vậy hôm nay tiếp tục trả nợ gấp đôi đi.
Thiên Thiên: Cố Thừa Diệu, anh đi chết đi. Sau này mỗi tối chỉ có thể làm một lần.
Cố tam thiếu: Mỗi tối làm một lần? Em chắc chắn chứ?
Thiên Thiên: Chắc chắn.
Cố tam thiếu nhịn đau: Được rồi.
Vì vậy ngày thứ ba Thiên Thiên ôm chiếc eo gần như sắp đứt, ân hận lúc đầu đã làm sai.
Mẹ nó. Đúng là mỗi tối một lần, nhưng tại sao không ai nói với cô chuyện đó có thể một lần làm cả tối?