Bạn học kín phòng bao, đều đang chờ câu trả lời của Diêu Hữu Thiên, Từ Tư Nhiễm và Lý Khả Nghi trong lòng tức giận, nhất là Lý Khả Nghi. Cô muốn đứng lên tranh luận, lại đối diện với đôi mắt của Diêu Hữu Thiên.
Đôi mắt kia, bình thản, tĩnh lặng. Bên trong không một tia cảm xúc nhấp nhô.
Cô đột nhiên ngồi xuống, cũng đúng, Thiên Thiên cũng không phải là người chủ để chính mình chịu thiệt. Dieenndkdan/leeequhydonn
Diêu Hữu Thiên nhìn Triệu Nhân Uyên, vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là con người ấy, nhưng, cảm giác của cô, lại không giống nữa.
Nhẹ nhàng bỏ tay Triệu Nhân Uyên trên vai mình ra, trên mặt cô mang theo vài phần thờ ơ bình thản, chỉ là lời nói ra, lại tương đối kiên định.
“Triệu Nhân Uyên, chúng ta đã chia tay rồi.”
Người đầy phòng bao, nhất thời ngạc nhiên.
Sắc mặt Triệu Nhân Uyên vô cùng xấu hổ, rất nhanh lại cười lên: “Thiên Thiên, cho dù em muốn phát cáu với anh, như vậy cũng quá lâu rồi. Ngoan, đừng làm ầm ĩ nữa.”
“Không phải tôi đang phát cáu với anh.” Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên chuyên chú, hết sức nghiêm túc nhìn người trong phòng bao một vòng: “Thật ngại quá, biết mọi người đều là có ý tốt. Có điều, mình và Triệu Nhân Uyên đã chia tay rồi. Hôn lễ cũng hủy bỏ rồi. Về sau, cũng sẽ không có hôn lễ nữa.”
“Thiên Thiên, em cần gì phải vậy?” Sắc mặt Triệu Nhân Uyên hết sức khó coi, Diêu Hữu Thiên cũng không thèm để ý tới mà đứng lên: “Xin phép vắng mặt một chút, mình đi vào toilet.”
Nói xong, không nhìn phản ứng của bạn học ở đây, rời khỏi phòng bao.
Để lại một đám thanh niên đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cùng dừng tầm mắt ở trên người Triệu Nhân Uyên.
.
Tình cảnh thế này, anh ta hẳn là xấu hổ, nhưng cũng rất nhanh đổi lại khuôn mặt tươi cười, đứng lên, vẻ mặt cưng chiều: “Con người Thiên Thiên ấy mà, chính là như vậy, miệng cứng lòng mềm. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Đây là vẫn còn đang trách tôi đấy. Các cậu chơi trước đi, tôi đi khuyên nhủ.”
Anh ta tự biên tự diễn rời khỏi phòng bao, Từ Tư Nhiễm vẫn luôn xem tuồng kịch này từ đầu đến cuối cười thành tiếng.
Thật sự cho rằng Thiên Thiên là một người dễ ức hiếp, sẽ không nỡ hạ thấp thể diện của anh ta sao?
Khôi hài, về sau anh ta đã hiểu rồi. Diêu Hữu Thiên là cá tính gì, chuyện quay lại tuyệt đối sẽ không làm.
Tất cả, đều bởi vì người đàn ông ngồi ở trong góc phòng —— Cố Thừa Kỳ.
Một tháng trước, thanh mai trúc mã của anh, cũng là vợ chưa cưới Tống Vân Hi định ra từ nhỏ, qua đời vì một sự cố điều trị.
Sau đó, Cố Thừa Kỳ liền biến thành bộ dạng không phải người cũng không phải quỷ như vậy.
Nét mặt nghiêm túc, biểu cảm băng giá.
Cố Thừa Diệu không chịu nổi bầu không khí thế này, giật lấy bình Remy Martin từ trên tay Hồ Tư Hiền, sau đó rót vào trong chiếc ly trước mặt Cố Thừa Kỳ.
.
“Trong lòng không thoải mái thì uống rượu, uống say rồi thì cái gì cũng quên hết.”
Cố Thừa Kỳ không hề cử động, chỉ nhìn chằm chằm vẻ an ủi trên mặt Cố Thừa Diệu, giọng nói cực nhẹ: “Vân Hi không thích anh uống rượu.”
Một câu nói, khiến những người khác trong phòng đều không chịu nổi, vành mắt đỏ hồng của anh Tống Vân Hi là Tống Lãng lại gần như muốn khóc ra.
Cố Thừa Diệu nhìn đôi mắt thâm trầm của Cố Thừa Kỳ, nhớ đến Tống Vân Hi xinh đẹp động lòng người lại lanh lợi đáng yêu, anh cũng không nhịn được.
Cầm bình rượu kia lên bắt đầu ra sức nốc vào.
. . . . . . . . . . . .
Từ nhỏ Cố Thừa Kỳ đã được nuôi dưỡng như người thừa kế của nhà họ Cố. Trên người anh gánh rất nhiều trách nhiệm, rất nhiều gánh nặng.
Bởi vì người anh họ ở trước mặt này, Cố Thừa Diệu mới có thể đi làm chuyện mình thích.
Từ nhỏ đến lớn tình cảm của anh em họ bọn họ đều rất tốt, thấy bộ dạng này của Cố Thừa Kỳ, trong lòng anh thật sự vô cùng khó chịu.
Tâm tình tồi tệ nên Cố Thừa Diệu nốc vào không ít rượu, thậm chí không nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, một lần lại một lần.