Một đôi bàn tay kịp thời kéo người Diêu Hữu Thiên ra.
Giây tiếp theo, cơ thể cô được bảo vệ trong một lồng ngực hơi lạnh lẽo.
Trời hơi lạnh, không biết người đến đã ở trong gió bao lâu rồi, quần áo trên người đều lạnh.
Nhưng chưa từng có gì khiến cô cảm thấy ấm áp như lúc này.
Bước chân loạng choạng dừng lại, cô ngẩng đầu lên, đối diện với một khuôn mặt đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai.
Triệu Bách Xuyên, lại là anh ——
Triệu Bách Xuyên bảo vệ Diêu Hữu Thiên trong lòng, ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Diệu đã dừng bước, trong mắt có vẻ phẫn nộ.
,
Hai ngày trước, anh đã quay về thành phố Y. Lần này quay về là muốn tránh một số người.
Triệu Nhã Linh không biết là bị nối nhầm sợi gân nào, một mực bảo anh ở cùng với cô.
Tìm tới cửa lần, anh đều trốn tránh không gặp, anh biết lúc này sắc mặt mình khó coi đến mức nào, nếu thật sự để Triệu Nhã Linh nhìn thấy bộ dạng của anh, cô nhất định sẽ sinh nghi .
Không muốn cho cô có cơ hội nhìn thấy mình, anh đã quyết định quay về thành phố Y.
Anh là người thành phố Y, nếu thật sự phải chết, cũng để anh chết trên quê hương của chính mình.
Người đã quay về, bệnh vẫn phải tiếp tục chữa trị.
,
Làm thế nào cũng không ngờ, chỉ là đến bệnh viện lấy một ít thuốc, đã gặp được Diêu Hữu Thiên anh cho rằng đang ở Bắc Đô, càng không ngờ, lại để anh nghe được mấy câu nói kia.
Diêu Hữu Thiên mang thai, mà Cố Thừa Diệu ép cô ấy đi phá thai?
Cố Thừa Diệu điên rồi sao?
Mặc dù Triệu Bách Xuyên trước mặt đã hóa trang, nhưng Cố Thừa Diệu vẫn nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Không có tâm tình đi quản tại sao Triệu Bách Xuyên trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đã gầy đến mức không còn hình người, việc anh nhớ đến đầu tiên là người đàn ông này, cũng từng có quan hệ với Diêu Hữu Thiên.
,
Nghĩ đến Diêu Hữu Thiên mấy lần đến nhà Triệu Bách Xuyên.
Anh híp mắt lại, vẻ mặt mang theo mấy phần u ám, nhất là khi nhìn thấy biểu cảm giống như thở phào nhẹ nhõm của Diêu Hữu Thiên thì sắc mặt càng u ám hơn: “Diêu Hữu Thiên em qua đây cho anh.”
“Tôi không muốn.” Diêu Hữu Thiên thật sự sợ rồi, sợ Cố Thừa Diệu muốn chết rồi: “Cố Thừa Diệu, nếu như anh tiếp tục bảo tôi đi phá bỏ đứa bé. Tôi sẽ chết cho anh xem. Tôi nói được làm được.”
“Em qua đây.” Cô nói lớn tiếng như vậy, không để ý đến việc Triệu Bách Xuyên sẽ nghe thấy một chút nào, sắc mặt Cố Thừa Diệu u ám hơn, cũng khó coi hơn: “Anh không bảo em đi phá bỏ đứa bé.”
“Anh cho rằng tôi sẽ tin?”
,
Nếu như cô thật sự đi qua, cô bảo đảm một giây sau anh sẽ kéo mình đi phá thai.
“Cố Thừa Diệu.” Triệu Bách Xuyên cảm nhận được, cơ thể Diêu Hữu Thiên đang run rẩy. Cơn phẫn nộ ban đầu chỉ như bình thường của anh đã tăng lên: “Ức hiếp một người phụ nữ, còn là vợ của mình, anh không cảm thấy, anh quá làm mất mặt đàn ông chúng ta sao?”
“Có mất mặt hay không là việc của tôi.” Cố Thừa Diệu đưa tay, về phía Diêu Hữu Thiên: “Em qua đây.”
Diêu Hữu Thiên không nói gì, chỉ dựa vào trong lòng Triệu Bách Xuyên, không hề cử động.
Nếu là bình thường, Diêu Hữu Thiên tuyệt đối sẽ không dựa vào lòng người đàn ông khác ngay trước mặt Cố Thừa Diệu.
,
Nhưng hôm nay, cô đã thật sự bị dọa sợ.
Vừa rồi sức lực Cố Thừa Diệu kéo cô, vẻ quyết tuyệt trên mặt anh, tàn nhẫn trong mắt anh.
Và cả việc anh hoàn toàn không cho cô cơ hội phản bác. Cộng thêm nỗi sợ vì anh một lòng muốn cho mình đi phá thai.
Cơ thể cô bây giờ vẫn đang run rẩy.
Cô không có cách nào cử động, cả người đều cứng đờ ở đó.
Cho dù có biết rõ lúc này nên giữ một khoảng cách với Triệu Bách Xuyên, hai chân như nhũn ra làm thế nào cũng không có cách di chuyển nửa bước.
,
“Diêu Hữu Thiên ——” Dáng vẻ của cô, khiến sắc mặt Cố Thừa Diệu u ám tột cùng: “Anh bảo em qua đây.”
“Tôi không muốn.” Diêu Hữu Thiên cự tuyệt.
Tay cô siết chặt vạt áo của Triệu Bách Xuyên, mặc dù không biết vì sao anh lại xuất hiện ở đây.
Nhưng cô lúc này thật sự giống như đã tìm được cọng rơm cứu mạng, ngoài siết thật chặt ra thì không còn cách nào khác.
,
Triệu Bách Xuyên cảm nhận được sự căng thẳng của cô, hoảng hốt của cô, sợ hãi của cô. Và cả run rẩy của cô.
Trái tim đột nhiên trở nên không nỡ, nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra. Sắc mặt anh càng thêm nghiêm tú.
“Đi thôi. Tôi đưa cô về nhà.”
Diêu Hữu Thiên đang định gật đầu, Cố Thừa Diệu lại vươn tay trước một bước: “Diêu Hữu Thiên, em dám”
Nếu như hôm nay cô dám để người đàn ông khác đưa cô đi, cô sẽ không xong với anh đâu.
,
“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên nghỉ ngơi hồi lâu, cuối cùng đã khiến mình hồi sức. Cô hít sâu một hơi, bắt mình bình tĩnh lại: “Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Chúng ta ly hôn đi.”
Lúc này mặt Cố Thừa Diệu đen đến mức có thể so với đáy nồi, bước chân bước lên trước.
Vóc người cao lớn đứng ở trước mặt Triệu Bách Xuyên, so với anh lúc này bởi vì sinh bệnh mà hơi gầy gò thì nhìn khí thế hơn nhiều.
“Anh Triệu, làm phiền anh buông tay ra, Thiên Thiên la vợ tôi, cô ấy muốn về nhà, đương nhiên tôi sẽ đưa cô ấy.”
“Ồ?” Tuy rằng Triệu Bách Xuyên vì ngã bệnh đã gầy đi không ít, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, không để mình phải thua về khí thế: “Anh chắc chắn, anh sẽ đưa Thiên Thiên về nhà, chứ không phải đưa cô ấy đi phá thai?”
,
Cố Thừa Diệu cắn chặt hàm răng, kiềm chế mình không được cho Triệu Bách Xuyên một quyền, lại cướp người dã man: “Có phải hay không hình như đều chỉ là chuyện giữa tôi và Thiên Thiên, hình như chuyện không liên quan đến anh Triệu rồi?”
“Quả thật không liên quan.” Triệu Bách Xuyên cười khẽ, đôi mắt bên dưới mũ lưỡi trai, lộ ra chút trêu đùa: “Có điều Thiên Thiên là bạn của tôi, nếu như cô ấy không muốn, tổng giám đốc Cố cần gì phải ép buộc người khác?”
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, đương nhiên anh biết rõ, Triệu Bách Xuyên từng diễn vai đại hiệp trên màn ảnh.
Lúc này nói chuyện, trong mắt có mấy phần giễu cợt: “Anh Triệu sẽ không cho rằng mình diễn đại hiệp mấy lần thì đã thật sự là đại hiệp rồi chứ? Muốn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thì cũng phải xem là chuyện gì. Đây là chuyện nhà giữa tôi và Thiên Thiên. Mời anh tránh ra.”
,
“Không dám.” Triệu Bách Xuyên không chịu lùi bước chút nào: “Tôi không phải đại hiệp gì cả, tôi nói rồi, Thiên Thiên là bạn của tôi. Nếu như tổng giám đốc Cố biết cô ấy là vợ của anh. Có phải nên quý trọng thật tốt hay không? Ép buộc một người phụ nữ làm chuyện cô ấy không muốn làm, thậm chí là chuyện phá thai tổn hại sức khỏe như vậy, tổng giám đốc Cố khó tránh khỏi làm mất phúc đức và nhân nghĩa rồi?”
Trong lòng Cố Thừa Diệu có lửa.
Hành động một lòng bảo vệ đứa bé này của Diêu Hữu Thiên, cảnh tượng cãi cọ tranh chấp với anh vì đứa bé này.
Trong lòng anh vốn dĩ đã không thoải mái.
Hôm nay đưa cô đến bệnh viện, một nửa là bởi vì anh đã cho rằng đứa bé không phải là của mình. Một nửa còn lại là bởi vì thấy Diêu Hữu Thiên mấy ngày nay bị đứa bé này giày vò đến mức tiều tụy đi bao nhiêu.
,
Lúc này lại nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đầy vẻ yếu ớt dựa vào người một người đàn ông khác.
Mà người đàn ông kia đầy vẻ bảo vệ. Nhìn cảnh tượng như vậy, anh không giống như chồng của Diêu Hữu Thiên, mà Triệu Bách Xuyên lại giống.
Sắc mặt càng lúc càng u ám hơn, tay buông bên người, cũng càng nắm càng chặt.
“Thiên Thiên, em qua đây, anh sẽ không đưa em đi phá thai.”
Những lời này, gần như là nặn ra từ kẽ răng .
Diêu Hữu Thiên nghe thấy, không đi qua, ngược lại lắc đầu rất nhanh.
,
“Cố Thừa Diệu, tôi sẽ không đi cùng anh. Tôi cũng sẽ không nghe lời anh nữa. Tôi nói rồi, tôi muốn ly hôn với anh.”
Anh không thể khoan dung với đứa con của mình, cũng không thể khoan dung với cô.
Cô tiếp tục ở bên cạnh anh, thứ có được cũng chỉ là cãi vã, ngăn cách, nghi ngờ vô tận.
Cô không biết lúc nào sẽ lại chọc anh không vui. Mà lúc anh không vui có phải sẽ lại lôi chuyện ngày hôm đó ra nói hay không.
Cô mệt rồi, mệt mỏi chưa từng có.
,
Hơn một tháng nay, trái tim cô mỗi ngày đều treo lửng lơ. Cô sợ mình không cẩn thận một cái, sẽ lại chọc cho anh bắt đầu nghi ngờ mình.
Cô đã thật sự mệt mỏi rồi. Mệt mức không còn cách nào kiên trì nữa.
Cô biết cảnh tượng ngày hôm đó, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ không tin.
Là cô đã đánh giá cao chính mình, đánh giá cao tình cảm của Cố Thừa Diệu đối với cô.
Thậm chí cô từng nghĩ, chỉ cần cô mang thai, chờ đến khi sinh con ra, có lẽ Cố Thừa Diệu sẽ nể tình đứa bé, quan hệ giữa hai người sẽ tốt trở lại.
,
Bây giờ mới biết, tất cả đều là cô nghĩ quá tốt đẹp.
Cố Thừa Diệu sẽ không tin tưởng cô, càng sẽ không tha thứ cho cô.
Anh đã cho rằng chuyện mình nɠɵạı tình là sự thật.
Trừ phi chân tướng chuyện ngày hôm đó được làm sáng tỏ khắp thiên hạ, nếu không ở trong lòng Cố Thừa Diệu, cô sẽ vĩnh viễn là một người phụ nữ nɠɵạı tình, trong lòng có người đàn ông khác.
Cho dù cô giải thích thế nào đi nữa, cho dù hạ thấp phong thái của mình hơn. Kết quả đều chỉ có một.
“Cố Thừa Diệu. Chúng ta ly hôn đi.”
,
Gió đầu mùa xuân, mang theo từng cơn se lạnh. Nhưng cái lạnh đó không bì được sắc mặt của Cố Thừa Diệu.
Cằm anh căng chặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ hơi trắng bệch của Diêu Hữu Thiên.
Cô đã giấu hơn phân nửa khuôn mặt trong lòng Triệu Bách Xuyên.
Nghiêng người, tránh khỏi ánh mắt mình.
Ly hôn? Cô ấy muốn thoát khỏi mình gấp rút vội vã đến vậy sao?
,
“Đừng tùy hứng nữa.” Hầu kết của Cố Thừa Diệu chuyển động lên xuống, mắt híp lại lộ ra chút ý tứ không rõ: “Em qua đây. Anh không đưa em đi phá bỏ đứa bé. Mẹ đang ở nhà chờ chúng ta đấy.”
“Cố Thừa Diệu, anh nghe không hiểu lời tôi nói phải không?” Cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã quay mặt lại nhìn anh. Cô cắn răng, vẻ mặt kiên quyết trước nay chưa từng có: “Tôi nói, tôi muốn ly hôn với anh. Chúng ta ly hôn đi.”
Bầu không khí vắng lặng.
Tay Cố Thừa Diệu để xuôi bên người, nổi gân xanh.
Ánh mắt rơi lên tay Triệu Bách Xuyên đặt trên eo cô. Vẻ nguy hiểm chợt lóe lên trong mắt: “Ly hôn phải không? Được thôi.”
“Em muốn ly hôn, anh sẽ theo, ngày mai chúng ta sẽ về Bắc Đô làm thủ tục.”
,
Sự sảng khoái của anh, nằm ngoài dự đoán của Diêu Hữu Thiên, nhất thời cô hoàn toàn ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn Cố Thừa Diệu.
Triệu Bách Xuyên không nói được lúc này mình có tâm trạng thế nào. Trong lòng hi vọng Diêu Hữu Thiên có thể ly hôn với Cố Thừa Diệu, nhưng lại biết bệnh của anh, nếu như không chữa khỏi, hoàn toàn không có cơ hội ở bên Diêu Hữu Thiên..
“Sao vậy? Không muốn?” Cố Thừa Diệu cười lạnh một tiếng: “Anh vẫn chưa nói xong điều kiện của anh đâu. Muốn ly hôn cũng được. Trước tiên em phá bỏ đứa bé này.”
Vòng nửa vòng, cuối cùng vấn đề này lại quay về điểm ban đầu.
Lúc này Diêu Hữu Thiên đã không phân biệt rõ trong lòng có tâm trạng gì.
,
Cay đắng có, đau khổ có, thương tâm có, còn có tự giễu.
Có phải vì cô từng nợ Cố Thừa Diệu một cái mạng? Cho nên cô phải trả anh một cái mạng hay không?
Là như vậy phải không?
Nếu như sớm biết, cô thật sự tình nguyện người cứu cô lúc đó, không phải là anh ——
Ánh mắt lóe sáng, lúc đang định nói gì đó, cô đột nhiên nhìn thấy, ở góc đường trên đường cái đối diện, có một phản quang.
Lại tập trung nhìn, cái đó là ——
Cô bỗng chốc mở to hai mắt.
,
Ý thức trước khi mình phản ứng lại đã có hành động, cô đột nhiên bước lên trước hai bước, giơ tay lên, không chút nghĩ ngợi tiến lên hai bước đẩy anh ra ——
Cố Thừa Diệu không hề đề phòng Diêu Hữu Thiên sẽ bước lên ra tay, người bị cô dùng sức lớn đẩy ra.
Dưới chân lảo đảo, lùi sang bên cạnh hai bước.
Giây tiếp theo, anh nghe thấy một tiếng vang cực thấp.
Quay đầu lại, khuôn mặt kinh hoàng của Triệu Bách Xuyên và biểu cảm đau đớn của Diêu Hữu Thiên đồng thời đập vào mắt.
Cùng đập vào mắt, còn có lồng ngực bị máu tươi nhuộm đỏ của Diêu Hữu Thiên ——