Trong lòng Cố Thừa Diệu có chút nóng vội, nhanh chóng giữ tay cô lại: “Thiên Thiên, em bình tĩnh một chút. Chuyện này, khụ. Anh sẽ giải thích với ba. Anh ——“
Giải thích? Giải thích thế nào?
Anh không nói còn tốt, anh vừa nói, cơn tức giận Diêu Hữu Thiên đè nén hồi lâu, và cả phẫn nộ đều trào lên vào lúc này.
Không chút nghĩ ngợi giơ tay lên, tát "bốp" một cái thật mạnh lên mặt anh: “Cố Thừa Diệu, anh còn có thể vô liêm sỉ hơn chút nào không?”
Nghĩ đến bộ dạng xấu hổ bất an của ba, nghĩ đến anh em nhà họ Diêu vì biến cố này mà giày vò đến gần như phát điên.
Nhất là nghĩ đến dáng vẻ lấy nước mắt rửa mặt, trước mặt người thì kiên cường vui cười, sau lưng người thì bi thương rơi lệ của mẹ thời gian này,
Toàn bộ đều do Cố Thừa Diệu làm ra.
,
Đúng vậy. Anh không cố ý tính kế Diêu Đại Phát, thế nhưng anh lại tính kế Chiến Li.
Tính kế Chiến Li, nói một cách thẳng thừng, chẳng phải là vẫn không tin cô?
Không tin cô và Chiến Li không có quan hệ, không tin cô và Chiến Li là trong sạch.
Bây giờ cô mới biết, sự kiện hơn một tháng trước kia. Đã để lại dấu vết như thế nào trong lòng Cố Thừa Diệu.
Dù cô có nói rách miệng, anh cũng sẽ không tin tưởng mình: “Cố Thừa Diệu, lúc anh làm những chuyện này, rốt cuộc anh đã nghĩ gì? Anh còn có thể ngu ngốc hơn một chút được không?”
Chiến Li ở cùng người phụ nữ nào thì có liên quan gì đến cô?
,
Cô đã kết hôn rồi. Cho dù Chiến Li thật sự ở cùng người phụ nữ khác, lẽ nào cô còn đi giành anh lại hay sao?
“Anh ngu ngốc?” Lửa giận của Cố Thừa Diệu cũng bùng lên, tay kéo tay cô thít chặt, không cho cô rời đi: “Người ngu ngốc là em chứ? Em không nhìn ra là người phụ nữ kia cố ý sao? Em không nhìn ra hôm nay cô ta vốn dĩ cố ý dẫn bọn em đến đây, lại cố ý để em hiểu lầm anh sao?”
“Em không nhìn ra cô ta vốn dĩ chính là muốn hiểu lầm lời anh, cố ý làm ra một màn này, chính là để ly gián tình cảm của chúng ta so?”
“Em không nhìn ra cô ta cố ý đi quyến rũ ba em, lại cố ý dẫn bọn em đến nghe những lời cô ta nói, chính là để khiến em hiểu lầm anh?”
“Diêu Hữu Thiên, đừng nói với anh, em đều không nhìn ra ——“
,
Ngay từ lúc anh nhìn thấy những bức hình kia, anh đã lập tức hiểu ngay.
Tất cả những chuyện này, là do ai làm ra.
Luna, giỏi, giỏi lắm. Anh vẫn luôn cho rằng cô ta có chút tâm cơ, có chút dã tâm. Nhưng chưa từng nghĩ, cô ta còn có thể độc địa như thế.
Nghĩ ra mưu kế này thật sự là tốt đến không thể tốt hơn.
Anh nhất thời lỡ lời, muốn xóa đi, lại đẩy mình vào trong một cái bẫy.
Đáng giận hơn là, không chờ anh dạy dỗ Luna một trận, Diêu Hữu Thiên đã làm loạn lên trước rồi.
Diêu Hữu Thiên nhìn dáng vẻ cực kỳ tức giận, và cả vẻ không cam lòng cùng với phẫn hận, bất mãn và tức tối của Cố Thừa Diệu.
,
Tay bị anh kéo sinh đau không giãy ra được, cô không đi được, hít sâu một hơi, cô lạnh lùng ngước mắt đối diện với mắt anh.
“Đúng. Là người phụ nữ kia cố ý. Nhưng là anh đã cho cô ta cơ hội. Cố Thừa Diệu, anh hoàn toàn không tin tôi. Cho đến bây giờ, anh vẫn luôn cho rằng giữa tôi và Chiến Li, không trong không sạch, cho đến bây giờ, anh vẫn không chịu tin lời tôi nói tôi và Chiến Li không có quan hệ gì là thật. Đúng không?”
Cố Thừa Diệu im lặng, lời của Diêu Hữu Thiên, đã nói trúng tâm tư của anh.
Anh yêu Diêu Hữu Thiên là thật, không cách nào buông tay cô cũng là thật. Muốn tiếp tục ở bên cô cũng là thật.
Nhưng sự tồn tại của Chiến Li là khúc mắc trong lòng, cũng là thật.
,
Đến giờ anh không tài nào quên, cảnh tượng Diêu Hữu Thiên cả người lõa thể, không mặc một vật nằm tựa vào lòng Chiến Li.
Càng không tài nào quên được một câu "A Li" tràn đầy ỷ lại lại hoàn toàn tín nhiệm kia.
Mà bây giờ anh càng không thể quên được từng câu Chiến Li nói với anh trên máy bay.
Bọn họ quen nhau trong con hẻm nhỏ, yêu nhau trong ngày đông giá rét, nói muốn bỏ trốn trong bầu không khí tưng bừng của đầu xuân ——
Chuyện xưa tươi đẹp biết bao.
Yêu đương say đắm, mang quá khứ tiếc nuối.
Con người đều như vậy, càng không có được, càng khó quên.
,
Đến giờ Chiến Li vẫn đặt hình của Diêu Hữu Thiên, cũng không biết một ngày phải xem bao nhiêu lần.
Lúc ấy anh cực kỳ xúc động muốn rút tấm hình ra rồi xé tan tành. Nếu như không phải ở trên máy bay, trước mắt bao người, anh thậm chí không phủ nhận mình có kích động muốn giết Chiến Li.
Diêu Hữu Thiên thì sao? Bao nhiêu lần, ở bên cạnh anh, trong lòng lại nghĩ đến Chiến Li?
Trái tim anh, đã ghen tỵ điên cuồng.
Cho dù Diêu Hữu Thiên nói với anh, người cô yêu là anh.
Ngoài miệng anh không nói, nhưng trong lòng lại không tin.
,
Cho nên anh mới nghĩ ra cách thức ngu đần thế này, cho nên mới để người phụ nữ lòng dạ xấu xa lợi dụng sơ hở, khiến anh cũng mắc vào cái bẫy Luna bày ra.
Diêu Hữu Thiên chỉ nhìn bộ dạng của anh, đã biết cảm xúc lúc này của anh.
Trái tim trào lên cảm xúc không biết làm gì.
Vấn đề lớn nhất giữa bọn họ, chính là không tin tưởng.
Cho dù cô nói gì, làm gì, trong lòng của anh đều đã có mầm mống hoài nghi.
Chiến Li, là một cái gai ở giữa bọn họ.
,
Hít sâu một hơi, Diêu Hữu Thiên bắt mình tỉnh táo lại, nhưng những suy nghĩ hỗn loạn kia, lại khiến đầu cô đau nhức.
Da đầu nhoi nhói, cô hoàn toàn không thể tỉnh táo.
“Cố Thừa Diệu, anh hoàn toàn không tin tôi, đúng không?”
Sự im lặng của anh chính là ngầm thừa nhận.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên cực kỳ đau khổ, anh lại không hề phủ nhận.
,
“Cố Thừa Diệu.” Cô dùng giọng nói cực nhẹ, gọi tên anh, lời sắp nói ra, cô gần như nghẹn ở cổ họng, nhưng lại không thể không nói: “Tôi mang thai rồi.”
Tròng mắt đen rối rắm, trong nháy mắt đã mở to, nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên, xem như đang nhìn người xa lạ vậy: “Em, em nói gì?”
“Tôi nói, tôi mang thai rồi.” Hôm nay Diêu Hữu Thiên ra ngoài, không đeo túi xách theo.
Tờ xét nghiệm có thai ở bên trong túi xách, nhưng không cản trở việc cô đã nhớ nằm lòng nội dung trên tờ đơn.
“Chính là ngày hôm trước, tôi đã đến kiểm tra ở bệnh viện. Mang thai sáu tuần.”
Nhẹ nhàng cắn môi mình, lúc cô nói hai chữ sáu tuần này, một mực nhìn vẻ mặt anh. Khóe môi từ từ nhếch lên, khuôn mặt thanh lệ giống như giễu cợt, lại như dò xét: “Tính theo ngày tháng. Là có vào ngày hôm đó.”
Ngày cô bị Cố Thừa Diệu "bắt gian tại giường".
,
Ngày hôm đó, để giữ anh lại, cô không tiếc hạ mình xuống, lấu cơ thể mình làm mồi nhử, quyến rũ anh, không cho anh rời khỏi mình.
“. . . . . .”
Cố Thừa Diệu không thốt nên lời, ánh đèn trong phòng bao mờ mờ. Ánh đèn trên đỉnh đầu, nhuộm lên mặt Diêu Hữu Thiên một vẻ mông lung.
Nhất thời anh lại không nhìn rõ nét mặt của cô lắm, bàn tay kéo cô thình lình đã buông lỏng ra: “Em, em nói gì?”
Không muốn nghe sao? Hay là không dám đối mặt.
Nhưng Diêu Hữu Thiên lại nhất định phải nói.
“Tôi mang thai rồi, đứa bé là có vào ngày hôm đó.”
Bây giờ, anh muốn thế nào?
,
Không khí trong phòng bao hết sức lạnh lẽo. Cố Thừa Diệu đứng đó, rõ ràng máy điều hòa mở rất ấm áp, thế nhưng anh lại cảm thấy lạnh.
Cả người đều lạnh.
Người phụ nữ này, cô hoàn toàn là cố ý.
Hai người, nhìn nhau chẳng nói gì. Đôi bên đều không mở miệng nữa.
Diêu Hữu Thiên liếc ánh mắt anh. Tay xuôi bên người nắm chặt thành quyền.
,
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, gần như trôi qua cả một thế kỷ, cuối cùng Cố Thừa Diệu đã mở miệng.
“Diêu Hữu Thiên, em ——“
Anh đang định nói ra quyết định của mình, ở cửa lại truyền đến một tràng tiếng bước chân.
Bóng dáng của Diêu Hữu Quốc hiện ở cửa: “Thiên Thiên, xong chưa?”
“Anh cả.” Diêu Hữu Thiên xoay người sang đối diện với Diêu Hữu Thiên: “Chuyện thế nào rồi?”
“Giải quyết hết rồi.”
,
Diêu Hữu Quốc đặc biệt đề phòng, chẳng những gọi điện gọi Hoàng Đế tới, còn báo cảnh sát.
Có cảnh sát ra tay, những tấm hình kia, toàn bộ phim ảnh đều lấy được, cũng bị anh hủy hết.
Anh vốn dĩ có thể về thẳng nhà, có điều nghĩ đến lát nữa phải cho Tuyên Tĩnh Ngôn một lời giải thích như thế nào, lại phải giải thích với Diêu Đại Phát như thế nào.
Những điều này còn phải nói chuyện thêm với Diêu Hữu Thiên một chút.
Người phụ nữ tên Luna kia mặc dù không phải người tốt gì. Nhưng rốt cuộc Cố Thừa Diệu đóng vai gì trong chuyện này?
Hơn nữa bọn họ phải ăn nói với những người khác trong nhà họ Diêu như thế nào? Anh cần hỏi ý kiến của Diêu Hữu Thiên.
,
“Đi thôi.” Rõ ràng Diêu Hữu Thiên không muốn để ý đến Cố Thừa Diệu.
Chỉ vì sự nghi ngờ của anh, mà có thể mời người đi tính kế Chiến Li, kết quả không tính kế thành công, lại chụp Diêu Đại Phát vào.
Đúng là nực cười.
“Thiên Thiên?” Diêu Hữu Quốc nhìn Cố Thừa Diệu một cái, không cần hỏi, cũng biết hai người này đã cãi nhau.
Ánh mắt quét qua người Cố Thừa Diệu, ánh mắt có chỉ trích, có giễu cợt, còn có bất mãn.
Cố Thừa Diệu hoàn toàn không hay. Đôi môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Chỉ có thể nhìn Diêu Hữu Thiên theo sau Diêu Hữu Quốc rời đi.
Lên xe, Diêu Hữu Thiên nói sơ qua chuyện Cố Thừa Diệu làm một lần.
Diêu Hữu Quốc không ngờ câu chuyện lại quanh co phức tạp như vậy.
Diêu Hữu Thiên hít sâu một hơi, cho dù trong lòng có chán ghét hành động của Cố Thừa Diệu hơn nữa, nhưng cũng không hy vọng ba mẹ biết tâm kế này của anh.
“Anh cả, sau khi trở về, cứ nói người phụ kia, bởi vì có quan hệ quen biết hợp tác với Trương Tuyên, lại nhìn trúng nhà chúng ta có tiền, cho nên cố ý muốn lừa người. Không có quan hệ gì với ba.”
Chuyện này, quả thật không có liên quan gì đến Diêu Đại Phát.
,
Diêu Hữu Thiên cảm thấy áy náy.
Nhiều năm như vậy, ba đối tốt với cô, nỗ lực vì cái nhà này, cô đều nhìn thấy.
Nhưng bây giờ lại vì cô mà bị người khác tính kế. Cùng với áy náy trong lòng cô, còn có bất mãn với Cố Thừa Diệu.
Đúng là người phụ nữ kia cố ý, nhưng nếu như Cố Thừa Diệu không cho cô ta cơ hội đó, sao cô ta có thể tính kế thành công?
Lại nói, lần trước người phụ nữ kia cầm trên tay đồng hồ của Cố Thừa Diệu, cô đã nên cảm thấy sự bất thường của người phụ nữ đó rồi.
Là cô sơ suất rồi.
,
“Cứ nói như vậy đi.” Diêu Hữu Quốc không phản đối: “Vậy em và Cố Thừa Diệu ——“
Diêu Hữu Thiên im lặng, cô và Cố Thừa Diệu sẽ thế nào, cô cũng không biết.
“Em và anh ấy —— tạm thời anh đừng nói với ba mẹ. Em suy nghĩ một chút, tiếp theo nên làm thế nào.”
Bên trong xe im lặng một hồi, Diêu Hữu Quốc khởi động xe, suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng: “Thiên Thiên, những chuyện ngày hôm nay, có lẽ em rất tức giận, có điều nếu như đứng từ góc độ của Cố Thừa Diệu, mà suy nghĩ một chút anh lại cảm thấy, có thể lý giải.”
,
Có lẽ Cố Thừa Diệu đã dùng sai phương pháp, nhưng ý định ban đầu tuyệt đối không phải là như thế: “Nếu có một ngày, em nhìn thấy Cố Thừa Diệu và một người phụ nữ khác không mặc quần áo cùng nằm trên một chiếc giường. Em có thể bảo đảm em không nghi ngờ không?”
Tuyên Tĩnh Ngôn và Diêu Đại Phát là vợ chồng hơn ba mươi năm, nhìn thấy những tấm hình kia cũng không kiềm chế được.
Huống hồ Cố Thừa Diệu là tận mắt nhìn thấy. Đứng ở góc độ của đàn ông, ý nghĩ và cách làm của Cố Thừa Diệu, hoàn toàn có thể hiểu được.
Diêu Hữu Thiên im lặng một hồi, cuối cùng vẫn không bỏ qua được.
“Ít nhất, em sẽ nghe anh ấy giải thích.”
,
“Em sẽ nghe giải thích của cậu ấy, vậy em sẽ tin giải thích của cậu ấy sao? Sau đó từ đó về sau em sẽ tin tưởng cậu ấy mà không có khúc mắc nào sao?”
Diêu Hữu Thiên im lặng, đáp án này, thật ra cô không chắc chắn, bởi vì cô vẫn chưa gặp phải vấn đề như vậy.
Giữa cô và Cố Thừa Diệu, thiếu mất sự tín nhiệm cơ bản nhất.
Không chỉ Cố Thừa Diệu không tin cô, thật ra làm sao cô có thể tin tưởng Cố Thừa Diệu một trăm phần trăm, toàn tâm toàn ý đây?
“Anh cả, có phải em sai rồi không?”
Có lẽ ban đầu không nên đánh cược một trận, không nên kết hôn qua loa với Cố Thừa Diệu như vậy, càng không nên yêu anh ——
,
Nếu như bọn họ vẫn là tình hình không muốn liên quan đến nhau ban đầu thì tốt rồi.
Cô sẽ không có nhiều phiền não như vậy.
Tại chỗ rẽ đầu đường trước mặt, Diêu Hữu Quốc đang đi về phía nhà, quay đầu liếc cô một cái.
“Thật ra em có thể cân nhắc một chút, tách khỏi Cố Thừa Diệu một thời gian, hai bên đều bình tĩnh lại.”
Tách ra sao?
,
Bây giờ cô và Cố Thừa Diệu, chính là hai con nhím, trong khi liên tục đến gần nhau, lại không ngừng đâm đối phương bị thương.
Cô không muốn như vậy, trong lòng biết rõ thật ra Cố Thừa Diệu cũng như vậy.
Có lẽ tách ra một thời gian, đều tốt cho tất cả mọi người.
Diêu Hữu Thiên im lặng không nói gì, trong lòng lại bắt đầu cân nhắc tính khả thi của chuyện đó.
Trên phố đêm khuya, cũng không có bao nhiêu xe, tốc độ lái xe của Diêu Hữu Quốc rất chậm. Thấy em gái nhà mình bối rối như thế, cùng lúc anh có chút không nỡ, lại có chút vui mừng.
Em gái trưởng thành rồi, thuần thục rồi, bắt đầu biết khổ sở vì tình rồi.
“Thiên Thiên, em có từng nghĩ, thật ra bây giờ em đã kết hôn rồi, em có thể thử một chút, giao một vài ý nghĩ của em, băn khoăn của em, lo lắng của em, thậm chí là giao hết trách nhiệm của em cho Cố Thừa Diệu.”
,
Không nhìn ánh mắt nghi hoặc của em gái, anh chuyên tâm lái xe.
“Các em là vợ chồng, không phải sao? Đàn ông mà, chính là muốn để phụ nữ dựa vào. Nếu như không thể dựa vào cậu ấy, em còn có gia đình.”
Anh lại thêm một câu: “Cho dù em có quyết định gì, hoặc là muốn đạt được tâm nguyện gì. Em đều nên nhớ, em không chỉ có một mình. Em còn có anh, còn có mấy đứa Diêu Hữu Gia. Còn có ba mẹ. Bọn anh đều sẽ đứng phía sau em, vĩnh viễn ủng hộ em, cho em sức mạnh.”
“Anh cả ——” Trong lòng Diêu Hữu Thiên ấm áp một hồi: “Cám ơn anh.”
“Con bé ngốc.”
Cô em gái này cái gì cũng tốt, chỉ là rất hiếu thắng, lại thích chuyện gì mình cũng giỏi.
,
Thật ra ở bên cô, sợ rằng Cố Thừa Diệu cũng rất vất vả .
Có điều anh lại nghĩ ra chủ ý ôi thiu kia, thật đúng là khiến Diêu Hữu Quốc mở rộng tầm mắt.
Em gái sẽ có quyết định như thế nào, bây giờ anh không thể can thiệp được nữa.
Cố Thừa Diệu, cậu cứ tự cầu nhiều phúc đi.
Gió đêm chầm chậm, mặc dù mang theo từng cơn lạnh lẽo, cuối cùng mùa đông lạnh lẽo đã qua rồi.