Nhà họ Chiến đã tổ chức một buổi họp báo, mời toàn bộ truyền thông của thành phố Y chứng kiến.
Người đứng đầu thương trường của thành phố Y, Chiến Nguyên - chủ nhân nhà họ Chiến, đã giao 30% cổ phần của công ty cho đứa con riêng bên ngoài của mình là Chiến Li.
Tin tức này vừa tung ra, đã cuộn lên một cơn sóng gió ở thành phố Y.
Lộ ra khỏi mắt mọi người, đều là ánh sáng không dám tin.
Chiến Li, đứa con riêng mấy năm trước quay về nhà họ Chiến, vào làm chủ công ty nhà họ Chiến, lại có được 30% cổ phần của nhà họ Chiến?
Phải biết tổng cộng cổ phần của nhà họ Chiến cũng mới có 70%. 20% nằm trên tay bà xã của Chiến Nguyên, 10% nằm trên tay Chiến Tiên - con trưởng của nhà họ Chiến.
,
Trên tay bản thân Chiến Nguyên chỉ có 40% cổ phần, lại cho Chiến Li 30%?
Như vậy là, cho dù mẹ con Chiến Tiên liên thủ, cổ phần cũng chỉ nhiều bằng Chiến Li mà thôi.
Dĩ nhiên, chỉ là buổi họp báo vẫn chưa đủ.
Cùng lúc đó một tin tức khác tuôn ra, lại là giám đốc Lưu của vật liệu xây dựng Hồng Cảnh đã nhận tiền của thương nhân cung ứng phía dưới, cho nên mới ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, làm ra chuyện hàng giả lần này.
Sau khi xảy ra chuyện, sợ mình sẽ bị xử nặng, cho nên đổ tội danh lên người Chiến Li.
Nói cách khác, Chiến Li vô tội.
,
Hai ngày nay liên tiếp xảy ra nhiều việc, thật sự khiến người ta không tiếp nhận kịp, hoa mắt hoang mang.
Tối hôm đó, Chiến Nguyên đã mời nhân vật nổi tiếng của thành phố Y đến khu nghỉ dưỡng Vân Khởi.
Giống như muốn thông báo cho thiên hạ, con riêng của nhà họ Chiến, Chiến Li, làm chủ nhà họ Chiến.
Cả nhà Diêu Đại Phát, và cả Cố thị, cũng nằm trong danh sách mời.
Sáng sớm Diêu Hữu Thiên thức dậy, đã nhận được điện thoại của Diêu Hữu Quốc, nói đã bàn bạc xong sơ bộ điều kiện hợp tác với vật liệu xây dựng Trương thị, hôm nay sẽ ký hợp đồng.
Tin tức của nhà họ Chiến, cho tới giữa trưa, cũng đã huyên náo đến mức mọi người ở thành phố Y đều biết.
Người có thân phận địa vị giống như Chiến Nguyên, có một hai người tình, sinh hạ một hai đứa con riêng thật sự không tính là cái gì.
Chỉ là, bình thường một đại gia tộc như vậy đều không thể để con riêng chiếm giữ địa vị chủ đa͙σ trong nhà.
Kỳ lạ là Chiến Nguyên chẳng những nhận con riêng về nhà, còn tặng cho phần cổ phần lớn như vậy, khắp cả thành phố Y chỉ sợ đây là người đầu tiên (làm chuyện như vậy).
Tin tức này gây ra ồn ào quá lớn, đã thành công nén tin tức tiêu cực của tập đoàn Chính Phát xuống dưới.
,
Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi.
Trời mùa đông tối cực kỳ nhanh.
Mới hơn năm giờ, sắc trời cũng đã bắt đầu tối đi.
Diêu Hữu Thiên và Diêu Hữu Quốc cùng nhau xuống xe.
Hôm nay là ngày nhà họ Chiến tuyên bố Chiến Li làm chủ thị, cũng công khai thân phận của anh.
Trước kia, cho dù Chiến Li làm bao nhiêu chuyện, Chiến Nguyên - chủ nhân của nhà họ Chiến, cũng chưa từng thừa nhận thân phận của anh. Ít nhất, chưa từng chính miệng thừa nhận trước mặt truyền thông.
,
Đây là lần đầu tiên.
Không chỉ là thừa nhận thân phận của anh, đồng thời còn cho anh 30% cổ phần.
Hơn nữa đã mời đến tất cả nhân vật nổi tiếng của thành phố Y, hai anh em Diêu Hữu Quốc, vốn là không cần tới.
Có điều, hôm nay bọn họ ký hợp đồng với vật liệu xây dựng Trương thị, cũng có nghĩa hợp tác với Hồng Cảnh đã hủy bỏ rồi.
Mà chuyện lúc trước mặc dù đã giải quyết bước đầu. Nhưng muốn khôi phục lòng tin của người dân với tập đoàn Chính Phát, chuyện đầu tiên chính là phải lộ diện ở những nơi như thế này.
Để cho bọn họ biết, cho dù Chính Phát không hợp tác với Hồng Cảnh nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.
,
Đi vào trong sảnh tiệc, nhiệt độ bên trong chỉnh rất cao, Diêu Hữu Thiên cởi áo khoác , đưa cho phục vụ bên cạnh.
Hôm nay cô mặc trên người một bộ váy dài cúp ngực màu vàng nhạt. Khoác cánh tay Diêu Hữu Quốc.
Diêu Hữu Quốc nhìn em gái của mình một cái: “Cố Thừa Diệu đâu? Tại sao không tới?”
“Không biết nữa, có lẽ anh ấy có việc bận.”
,
Hôm nay không biết Cố Thừa Diệu đi đâu, sáng sớm đã ra ngoài. Có điều trước đó, bọn họ đã cùng nhau ăn sáng.
Trong đầu Diêu Hữu Thiên nghĩ đến cảnh tượng bữa sáng sáng nay.
Sáng sớm thức dậy. Cố Thừa Diệu đã mua đồ ăn sáng, đương nhiên anh sẽ không nấu ăn. Nhưng đã mua hết những món cô thích ăn.
Anh ngồi ở trước bàn ăn đọc báo. Ánh nắng sớm chiếu vào phòng ăn, anh nhìn thấy cô đến, đặt tờ báo xuống, đôi mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm thẳng vào mặt cô: “Ngày hôm qua có việc, không về ăn cơm. Có phải em đã chờ anh rất lâu?”
,
Diêu Hữu Thiên gật đầu theo bản năng: “Hôm qua anh đã đi đâu?”
Tại sao trên người lại có mùi nước hoa?
Cô đang định mở miệng, Cố Thừa Diệu lại kéo người cô đến bên cạnh anh, để cô ngồi xuống đùi anh.
“Món ăn trên bàn đó, chính là quà cảm ơn của em?”
Anh nghiêng mặt, vẻ mặt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu. Trước khi Diêu Hữu Thiên phản ứng kịp, anh đã nhếch khóe miệng: “Quá sơ sài. Không đủ thành ý.”
,
“Thành ý?” Diêu Hữu Thiên cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ bàn tay to của anh đặt trên eo, bất giác nhăn mi tâm lại: “Anh muốn thành ý gì?”
“Ít nhất, cũng phải tặng chính em cho anh.” Trên mặt Cố Thừa Diệu hiện lên vẻ đùa giỡn. Một tay vỗ lên má cô: “Mặc dù em vốn dĩ chính là của anh. Có điều, nếu như em cột nơ bướm lên người mình, đóng gói tặng cho anh, anh cũng rất vui vẻ mà nhận.”
Quà cảm ơn anh muốn không chỉ là người của cô, còn có trái tim của cô.
Trái tim hoàn toàn, chỉ thuộc về anh, chỉ yêu anh ——
Diêu Hữu Thiên nghe hiểu, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn.
Anh lại đặt người cô trở lại ghê tựa: “Ăn sáng đi. Hôm nay các em còn phải ký hợp đồng với Trương thị, tin rằng em có rất nhiều chuyện để làm.”
,
“Cố Thừa Diệu ——” Thứ anh muốn, thật ra cô đã cho.
“Nhớ lời của anh.” Loại bỏ người đàn ông trong lòng kia đi sạch sẽ. Không giữ lại một chút nào.
Thật ra Diêu Hữu Thiên muốn nói người của cô, tim của cô, đều là của anh.
Nhưng cô cũng biết, cho dù cô nói thế nào, anh cũng sẽ không tin.
Bởi vì những hiểu lầm trước đó, cho tới bây giờ cũng chưa tháo gỡ được.
Sự im lặng của cô, khiến Diêu Hữu Quốc liếc mắt.
,
“Các em vẫn ổn chứ?” Ngày hôm qua Diêu Hữu Quốc vẫn cứ cảm thấy quan hệ giữa em gái và Cố Thừa Diệu có chút kỳ lạ: “Con người Thừa Diệu không tệ, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, có chuyện gì đừng quá để ở trong lòng.”
Xem thái độ của anh đối với nhà họ Diêu, sẽ cảm thấy Cố Thừa Diệu này cũng không tệ.
Diêu Hữu Thiên cau mày, có chút buồn cười: “Anh cả, anh đừng nói cứ như thể anh rất có kinh nghiệm vậy.”
“Chưa ăn thịt heo, dù sao cũng từng xem heo chạy.” Lúc Diêu Hữu Quốc nói chuyện, đã dẫn cô đến lễ đài gần chính giữa phòng tiệc.
Chiến Nguyên ngồi ở đó, ông ta tuổi trên 50 nhìn rất có khí thế. Khuôn mặt đó có mấy phần tương tự với Chiến Li.
,
Chiến Li đứng ở bên tay phải của ông ta, mặt không biểu cảm. Chỉ là khi nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, trong mắt lóe lên ánh sáng. Nhưng rất nhanh, lại khôi phục bình tĩnh.
La Vân dẫn theo con trai Chiến Tiên đứng ở bên tay trái ông ta, sắc mặt hơi hiện vẻ u ám, nhất là Chiến Tiên. Vẻ âm u trong mắt cho dù là Diêu Hữu Thiên đứng cách vài mét, cũng cảm nhận được.
Cau mày, cô bất giác đến gần Diêu Hữu Quốc, trong lòng rất không thích người tên Chiến Tiên này.
“Bác Chiến. Đã lâu không gặp.” Diêu Hữu Quốc tiến lên, hơi khom người: “Cơ thể vẫn khỏe mạnh như vậy.”
“Khách sáo rồi.” Chiến Nguyên nhìn Diêu Hữu Quốc một cái, hơi gật đầu, không còn gì khác, chỉ là khi ánh mắt lướt qua Diêu Hữu Thiên, đôi mắt hơi híp lại mang theo chút ý tứ không rõ: “Tại sao ba cậu chưa đến?”
,
“Chắc là ông ấy vẫn đang trên đường.” Lúc Diêu Hữu Quốc nói lời này không quên nhìn Chiến Li một cái: “Tập đoàn Chính Phát mấy ngày nay nhiều việc. Có thể sẽ muộn một chút.”
“Vậy sao? Tôi và ông ấy đã rất lâu không gặp rồi, còn muốn ôn chuyện một chút đây.”
Diêu Đại Phát và Chiến Nguyên có chuyện cũ gì để ôn? Trong lòng Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Thiên đều cảm thấy kinh ngạc. Nhưng trên mặt không biến sắc: “Có lẽ ba cháu cũng rất vui lòng ôn chuyện xưa với bác Chiến.”
Lúc nói, Diêu Đại Phát đã đến rồi.
Ông hết sức cao lớn, dáng dấp lại khá cao to thô kệch, vừa vào cửa, đã thu hút ánh mắt của mọi người.
,
Cất vài bước, đã đi tới trước mặt Chiến Nguyên.
Vươn tay, thái độ khách sáo lại không cố ý lấy lòng.
Có điều không biết có phải ảo giác của Diêu Hữu Thiên hay không, tại sao cô cảm thấy ánh mắt Chiến Nguyên nhìn ba, lại có chút thù địch?
Hàn huyên một hồi, lại có mấy người đến chào hỏi.
Diêu Hữu Quốc dẫn Diêu Hữu Thiên sang bên kia: “Không biết lúc trước ba và nhà họ Chiến có quan hệ gì? Tại sao anh cảm thấy thái độ của Chiến Nguyên rất kỳ lạ?” ,
“Anh cũng nhìn ra?” Diêu Hữu Thiên hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Chiến Nguyên đang "ôn chuyện” với Diêu Đại Phát.
Sẽ là nguyên nhân sâu xa gì đây?
, , , , , , , , , , , , , , , , , , , , ,
Bữa tiệc này, nếu như người được mời đều là nhân vật nổi tiếng của thành phố Y, vậy thì không thể thiếu rất nhiều công ty có hợp tác với nhà họ Diêu.
Mặc dù Diêu Hữu Quốc ở Bắc Đô đã lâu, có điều lần trước quay về đã gặp rất nhiều người một lần rồi.
Mà điều không giống với khu nghỉ dưỡng Vân Khởi khai mạc tiệc rượu lần trước là, người lớn tuổi đến đây lần này chiếm đa số.
Như vậy có thể thấy được, nhà họ Chiến ở thành phố Y, vẫn rất có sức kêu gọi.
Diêu Hữu Thiên nhìn anh trai nói chuyện với những người đó, tự tìm một góc, bưng đồ uống lên lấy một chút thức ăn, ngồi xuống từ từ thưởng thức.
,
“Thiên Thiên.” Sự xuất hiện của Chiến Li, đã phá vỡ sự yên bình của cô.
Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên không thay đổi, giải quyết hết thức ăn trên dĩa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Chiến Li: “Có chuyện gì sao?”
“Thiên Thiên.” Lúc Chiến Li nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi không sao là tốt rồi.”
Ánh mắt Diêu Hữu Thiên bình tĩnh, mím môi, không nhìn Chiến Li: “Em có thể có chuyện gì?”
“Chuyện lần này của Hồng Cảnh, là anh có lỗi với em.” Chiến Li thở dài: “Bọn anh sẽ bồi thường tổn thất của tập đoàn Chính Phát theo quy định ——“
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Diêu Hữu Thiên gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Chuyện này, em đã giao cho người có chuyên môn phụ trách. Anh có thể đi bàn bạc với người phụ trách đó.”
Nói cách khác, người phụ trách không phải là cô, không cần bàn với cô.
“Thiên Thiên ——” Chiến Li đi tới bên cạnh cô, hai tay chống trên tay vịn của ghế sofa. Ánh mắt nhìn cô cực kỳ phức tạp: “Chuyện này không phải là do anh làm. Anh không muốn hại em, em nhất định phải nói chuyện với anh bằng giọng công việc như vậy sao?”
Diêu Hữu Thiên im lặng, ngước mắt, đối diện với ánh mắt đầy tổn thương của Chiến Li, cô khẽ thở dài.
“Chiến Li, em đã kết hôn rồi.” Những lời này cô đã nói, nhưng anh không muốn nghe: “Em yêu chồng của em.”
,
“Nhưng anh ta không yêu em, không phải sao?” Chiến Li vừa nghĩ đến thái độ của Cố Thừa Diệu hôm đó, đã giận vô cùng: “Em cần gì phải ——“
“Anh ấy yêu em.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất lạnh: “Nếu như anh không làm xáo trộn, em và anh ấy sẽ rất hạnh phúc.”
“Làm xáo trộn?” Chiến Li tổn thương: “Em cho rằng sự tồn tại của anh đã phá hỏng quan hệ của hai người?”
“Em không có ý này.” Tuy rằng nếu như Chiến Li không xuất hiện, quan hệ giữa cô và Cố Thừa Diệu sẽ không hỏng bét như thế nay là sự thật, nhưng cô không muốn kích động Chiến Li thêm nữa: “Chiến Li, buông tay đi. Chúng ta đều không quay trở lại bảy năm trước được.”
,
Cô hi vọng hiểu được, bọn họ thật sự không quay lại quá khứ được.
Mà cô đã sớm quyết định, sống hạnh phúc bên Cố Thừa Diệu.
Chiến Li ngây ra ở đó, nhìn Diêu Hữu Thiên mày mắt như họa ở trước mặt, đột nhiên có cảm giác vạn tiễn xuyên tâm.
,
Đây chính là trừng phạt với sự lỡ hẹn của anh? Trừng phạt này, thật sự quá nặng rồi.
Hít sâu một hơi, anh bắt mình tỉnh táo lại. Nhưng luôn không làm được. Trong mắt cô, anh không tìm được chút động lòng, thâm tình nào.
Tình cảm của cô đều cho Cố Thừa Diệu, người đàn ông rõ ràng tệ hại đến mức không thể tệ hại hơn kia.
Nhưng cô lại yêu anh ta. Trong lòng cũng không có vị trí của Chiến Li anh.
Chiến Li đau lòng khó nhịn: “Anh biết, chúng ta không quay lại được. Anh cũng biết anh đã lỡ hẹn, cho dù là lý do gì, lỡ hẹn chính là lỡ hẹn.”
,
“Nhưng Thiên Thiên, nếu như em sống không hạnh phúc, em nhất định phải nói với ạm. Anh nhất định sẽ liều mạng. Bảo vệ em, không cho Cố Thừa Diệu tổn thương em.”
“Chiến Li ——” Anh cần gì phải như vậy?
Cuộc đời cô là của chính cô, tốt xấu đều là lựa chọn của cô. Cố Thừa Diệu cũng là lựa chọn của cô, mà cô tin tưởng mình, sẽ không yêu lầm người .
“Em không cần nói nữa, tóm lại, anh sẽ dõi theo em, nếu như em hạnh phúc, anh nhất định sẽ không đến quấy rầy em nữa, nhưng nếu như em không hạnh phúc, cho dù phải đối địch với toàn thế giới, anh cũng phải giữ em ở bên cạnh anh.”
Thái độ của Chiến Li, hết sức kiên quyết.
Diêu Hữu Thiên là cô gái anh hạ quyết tâm yêu cả đời, bảo vệ cả đời. Anh sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương cô.
Một giọng nữ có chút sắc bén vang lên, ánh mắt Chiến Li và Diêu Hữu Thiên đồng thời nhìn về phía người đến.
Trên khuôn mặt người phụ nữ, trang điểm đậm, kim cương trên vòng cổ, đủ để chói lòa mắt người, cả người ăn vận lộng lẫy, giống như chỉ sợ người khác không biết cô ta có tiền vậy.
Điều quan trọng nhất là, chiếc đồng hồ trên tay đối phương, lúc này tỏa sáng lấp lánh ——
Chiếc đồng hồ đó, là đồng hồ đeo tay của nam giới.
Mắt hạnh của Diêu Hữu Thiên hơi lóe sáng, trong mắt hiện lên ánh sáng không rõ ý tứ.
Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt người đến.
,
Bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ trước mắt, không khỏi cho cô chút cảm giác quen thuộc ——