Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 255 - Cô là của tôi

Trước Sau

break
Editor: Xám

Vào lúc này, Cố Thừa Diệu anh đang làm gì?

Diêu Hữu Thiên mở to hai mắt, hoàn toàn cách nào theo kịp tần số của anh.

Cố Thừa Diệu hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Diêu Hữu Thiên, nụ hôn này, cực kỳ nghiêm túc, đưa vào, rót xuống toàn bộ nhiệt tình của anh.

Cơ thể Diêu Hữu Thiên được anh ôm trong lòng, lạnh lẽo ban đầu đã biến mất.

Lồng ngực dày rộng của anh, đã ngă cách gió lạnh ở bên ngoài.

Cùng lúc cơ thể được ấm lên, trái tim cũng ấm lên theo.

,

Môi lưỡi dây dưa, đã rất lâu rồi chưa từng thân mật như thế.

Rõ ràng mấy ngày trước, cô vừa mới quấn quýt triệt để với anh.

Nhưng bây giờ lại cảm thấy đó là chuyện rất lâu về trước.

Anh, lại đồng ý chạm vào mình sao?

Nghĩ đến việc Cố Thừa Diệu làm, Diêu Hữu Thiên dùng sức, đẩy người anh ra.

,

Người của cô, đã không thể lùi lại được nữa.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thừa Diệu, ánh mắt cô hết sức phức tạp.

Cố Thừa Diệu môi mím thật chặt, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện ánh sáng cực kỳ phức tạp. Cuối cùng lại lên xe: “Lên xe.”

Diêu Hữu Thiên đứng bất động ở nơi đó: “Em muốn đến đồn sát.”

Ánh mắt Cố Thừa Diệu lạnh lẽo, xoay người nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên một hồi lâu, đột nhiên lùi về phía sau hai bước.

,

Đột ngột vươn tay, nhanh chóng ôm lấy người cô, sau đó mạnh mẽ nhét vào trong xe.

“Tên điên này.” Nếu như anh không tin cô, cần gì phải đi ra?

Diêu Hữu Thiên đưa tay ra kéo cửa xe, Cố Thừa Diệu giơ tay, lột cà vạt trên cổ mình xuống, trói chặt hai tay của Diêu Hữu Thiên.

Cô kinh hãi, nhưng vào lúc này anh đã lên xe.

Đạp chân ga. Rời khỏi cầu vượt.

,

Diêu Hữu Thiên muốn thoát khỏi cà vạt trên tay, làm thế nào cũng không thoát được.

Lườm Cố Thừa Diệu, mắt hạnh thoáng hiện vẻ bất mãn: “Buông em ra.”

Cố Thừa Diệu có tai như điếc, xe lái thẳng về phía khu nghỉ dưỡng Vân Khởi.

Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm đang cưỡi ngựa, từ rất xa đã nhìn thấy, xe của em trai mình chạy băng băng vào thẳng khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, sau đó đi về phía phòng nghỉ của khu nghỉ dưỡng.

,

Người bị Cố Thừa Diệu ném mạnh lên giường, Diêu Hữu Thiên nảy lên hai cái.

Cô nỗ lực muốn chống người dậy, còn chưa ngồi vững, người Cố Thừa Diệu đã ập tới.

Ánh mắt anh, có vẻ âm độc không thể nhìn nhầm, trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, lửa giận trong lòng, hoàn toàn không cách nào ngăn cản: “Cô muốn đi gặp người đàn ông kia đến vậy sao?”

Cho dù chuyện ngày hôm nay không phải do Chiến Li thiết kế, nhưng chuyện lại là vì anh ta mà ra.

Cô vì một người đàn ông, lần nữa bỏ rơi anh, không đặt anh trong mắt.

Diêu Hữu Thiên, thật sự cho rằng mình không dám làm gì cô sao?

Cơ thể cô bị anh đè lại hơn một nửa, côkhông cách nào nhúc nhích, đối với sự thất thường mấy ngày nay của Cố Thừa Diệu, cô có thể hiểu được, nhưng không thể quen được.

,

Quay mặt đi, cô lựa chọn không nhìn thẳng vào mắt Cố Thừa Diệu, có một số chuyện, dùng miệng nói cũng không có tác dụng.

Cô không có cách nào chứng minh sự trong sạch của mình, cũng giống như cô không có cách nào khiến anh tin tưởng mình.

Cô dùng sự đau khổ sâu sắc đến vậy, dứt bỏ tình cảm với Chiến Li.

Vào lúc biết Chiến Li không phải cố ý bỏ mặc mình không quan tâm, cả người cô đều không ổn.

Một sự hiểu lầm, cô bỏ lỡ Chiến Li, bỏ lỡ một người đàn ông yêu mình như vậy.

Tận sâu trong lòng không phải không tiếc, không phải là không khổ sở.

,

Chỉ là vì tình yêu với Cố Thừa Diệu, cuối cùng vẫn áp đảo tình yêu với chiến Li.

Sau đó thì sao?

Vì người đàn ông không tin tưởng mình, hiểu lầm mình, cho dù cô nói gì cũng không muốn cho cô cơ hội ở trước mặt, cô liều mạng tổn thương Chiến Li.

Rõ ràng tin tưởng Chiến Li sẽ không làm chuyện như vậy, lại phải giả vờ không tin.



Rõ ràng biết lúc này Chiến Li đau khổ đến mức nào, muốn cho anh một chút an ủi, nhưng vì Cố Thừa Diệu mà lại kiêng dè.

Phải. Cô và Chiến Li có một khoảng thời gian, thậm chí bây giờ cũng vẫn có áy náy, có không đành lòng, thậm chí còn có một quyến luyến mơ hồ với Chiến Li.

Chiến Li ——

,

Nghĩ đến cái tên này, nghĩ đến sự bỏ lỡ bọn họ tải qua, Diêu Hữu Thiên đã cảm thấy trái tim hơi đau đớn.

Tổn thương Chiến Li không phải là điều cô mong muốn. Khiến anh đau khổ càng không phải ý định của cô.

Cô hiểu rất rõ, người minh yêu hiện giờ là Cố Thừa Diệu.

Nhưng bây giờ thì sao?

Cô một lần nữa lùi bước, một lần nữa cách xa Chiến Li, chỉ hi vọng Cố Thừa Diệu tin tưởng mình, hiểu lòng cô.

Anh thì sao?

Anh thật sự yêu mình sao?

Nếu như trong lòng anh thật sự có mình, tại sao lại không tin tưởng cô như vậy?

,

Cho dù cô nói gì làm gì cũng đều không đúng.

Anh luôn luôn nghi ngờ mình, chất vấn từng quyết định của cô.

Cô đã phụ Chiến Li, lại làm tổn thương Cố Thừa Diệu. Cho dù cô cho rằng trong lòng cô thẳng thắn vô tư, nhưng theo Cố Thừa Diệu thấy, mình đã có lỗi với anh.

Nhưng người cô có lỗi, hà tất chỉ có Cố Thừa Diệu?

Nếu nói nợ, không phải cô nợ Chiến Li nhiều hơn sao?

Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nữa.

Cơ thể không giãy giụa không thể động đậy, cô không giãy giụa nữa.

,

“Tùy anh nghĩ thôi.” Diêu Hữu Thiên thả lỏng người, sức lực của anh, cô đánh không lại, giống như sự thật anh đã nhận định, cho dù cô nói thế nào, anh đều sẽ không thay đổi ý kiến: “Nếu như anh thật sự không tin em như vậy, vậy thì ly hôn đi.”

Đã từng vì Cố Thừa Diệu nói hai chữ ly hôn, khiến cho cô hoảng hốt lo sợ, mất hết chừng mực, thậm chí không biết phải làm thế nào mới tốt.

Bây giờ cô lại nói hai chữ này, bây giờ trái tim vẫn co rút đau đớn từng cơn.

Chỉ là một cuộc hôn nhân không có niềm tin, phải tiếp tục như thế nào?

Một tình cảm nghi ngờ lẫn nhau, thì phải đối mặt ra sao?

Nhắm mắt lại quay đầu đi, cô lựa chọn không nhìn không nghe.

,

Thôi. Anh muốn thế nào, thì theo anh đi.

Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, vươn tay, nắm lấy cằm Diêu Hữu Thiên, khẽ dùng sức, ép buộc cô mở mắt nhìn mình.

“Diêu Hữu Thiên, cô muốn ly hôn?” Nhìn cô vẫn không mở mắt, lòng bàn tay của anh dùng sức: “Cô nghĩ rằng, tôi cho phép?”

Diêu Hữu Thiên bị đau, mở mắt, đối diện với vẻ u ám trong mắt anh: “Cố Thừa Diệu, anh làm vậy thú vị sao?”

“Có chứ.” Cố Thừa Diệu cười lạnh, đột nhiên cúi đầu, dùng sức cắn lên môi cô một cái: “Làm sao cô biết không thú vị?”

Môi Diêu Hữu Thiên bị cắn tạo thành một vết, cô hơi đau.

,

“Cố Thừa Diệu, tên điên này.”

“Phải không? Vậy tôi sẽ điên cho cô xem.” Cố Thừa Diệu giơ tay lên, bắt đầu xé rách quần áo của Diêu Hữu Thiên.

Cô kinh hãi, không tự giác muốn tránh ra.

Áo khoác bị cởi ra, bởi vì trên tay còn trói cà vạt, động tác của anh không thuận lợi như vậy.

Anh định cởi cà vạt ra, hai bàn tay Diêu Hữu Thiên vừa được từ do, đã bắt đầu vùng vẫy cánh tay muốn có được tự do

,

Cố Thừa Diệu nhếch môi, trên mặt lạnh lẽo: “Mấy ngày không động vào cô, quên ai là người đàn ông của cô rồi? Bây giờ muốn thủ thân cho Chiến Li, có phải quá muộn hay không?”

Bàn tay mang theo sự thô bạo, kéo quần áo trên người Diêu Hữu Thiên xuống.

Áo giữ nhiệt rất dày, xé ra làm hai.

Cơ thể anh đè lên, vừa dùng sức, cũng đã kéo quần cô xuống.

“Cố Thừa Diệu ——“

Giọng nói của cô, biến mất giữa môi anh.

,

Anh gần như là muốn cắn nuốt cô, tham lam hôn môi cô.



Sức lực đó rất nặng, cô không tránh được, nhưng cũng không làm tổn thương cô.

Môi lưỡi mạnh mẽ xâm nhập, không khí trong miệng cô bị anh chiếm đoạt toàn bộ, cô bị anh hôn đến mức hoàn toàn không thở nổi ——

,

Tên điên này ——

Trái tim Cố Thừa Diệu có một ngọn lửa đang cháy, cô phản bội anh trước, anh còn chưa nói ly hôn, cô lại dám nghĩ tới ly hôn?

“Nói cho cô biết, muốn ly hôn ở bên cạnh Chiến Li? Cô nằm mơ đi.”

“Cho dù cô chết, cũng chỉ có thể là người phụ nữ của tôi. Là vợ của Cố Thừa Diệu tôi.”

“Còn để tôi thấy cô và Chiến Li ở cạnh nhau, tôi sẽ trói cô trên giường, khiến cô ba ngày không xuống được giường ——"

,

Lửa giận trong lòng Cố Thừa Diệu rất lớn, động tác lại không hề thô lỗ.

Chỉ đè lên Diêu Hữu Thiên, không cho cô nhúc nhích.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Ba ngày nay, anh không hề vào phòng của Diêu Hữu Thiên, không ở chung với cô.

Trên thực tế không phải anh không muốn, mà là lửa giận trong lòng anh vẫn chưa tiêu tan.

Rõ ràng người phụ nữ này đã làm sai, sau đó một câu mềm mỏng cũng không chịu nói, còn có qua lại với Chiến Li ——

Người phụ nữ đáng ghét, thật sự coi anh là người chết sao?

,

Ngón tay lướt qua cơ thể cô như gảy đàn, nhìn cô cau mi tâm lại, vẻ mặt không không tình nguyện.

Anh càng có ý nghĩ chinh phục cô.

Cho dù là cơ thể, hay là trái tim ——

“Diêu Hữu Thiên, không được tiếp tục nghĩ đến ở bên cạnh Chiến Li nữa, cô là vợ của tôi, là của tôi.”

Nụ hôn, di chuyển xuống theo ngón tay.

Nhẹ nhàng gặm cắn da thịt mịn màng ở cô cô, hoan ái dưới tên trừng phạt. Rốt cuộc là để trừng phạt, hay là để thỏa mãn mình?

Bản thân Cố Thừa Diệu cũng không phân biệt rõ.

,

Ngón tay lúc nhẹ lúc mạnh, nụ hôn từ từ thả nhẹ.

Nhìn Diêu Hữu Thiên vật lộn, giãy giụa, cuối cùng biến thành thả lỏng, chịu đựng trên người anh.

Cuối cùng là vẻ mặt giống như đau khổ lại giống như vui sướиɠ, là hưởng thụ, lại dường như là kiềm chế ——

Cho dù là loại nào, sự tức giận anh nhẫn nhịn ba ngày, đều được giải thoát vào lúc này.

Những bất mãn, vướng mắc, khó chịu ứ đọng kia, dường như đều đã tìm ra được một lối ra ——

Tình yêu đối với Diêu Hữu Thiên, khiến động tác của anh không thô bạo nổi.

,

Nhưng sự thực trong lòng cô có một người đàn ông khác lại làm cho tâm trạng của anh cực kỳ tồi tệ.

Anh chỉ có thể không ngừng va chạm vào nơi sâu nhất của cô. Hết lần này đến lần khác. Muốn cho cô biết, rốt cuộc ai mới là chồng của cô.

“Cô là của tôi. Diêu Hữu Thiên, cô nghe cho rõ, cô là của tôi ——“

“Đừng nghĩ đến việc ở bên cạnh người đàn ông khác. Trừ phi tôi chết.”

Không. Không đúng, cho dù chết, anh cũng phải kéo theo cô, không cho người đàn ông khác bất cứ cơ hội nào ——

Cô, chỉ có thể là của anh ——

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

【 Hậu trường 】

Má Nguyệt: Tại sao mỗi lần tức giận anh đều muốn lôi kéo Thiên Thiên XXOO?

Cố tam thiếu: Người phụ nữ không nhớ rõ, tôi phải khiến cô ấy hiểu rõ, biết rõ, cô ấy là của ai.

Má Nguyệt: Đừng có kiếm cớ cho sự vô liêm sỉ của mình. Rõ ràng chính là anh thèm khát người ta rất lâu rồi.

Cố tam thiếu: Cô còn muốn tôi đá cô ra ngoài không gian sao?

Thiên Thiên: Má Nguyệt, tôi kháng nghị, tôi không muốn XXOO. Tôi muốn đổi nam chính. Tôi muốn ở bên Chiến Li ——

Cố tam thiếu: . . . . . . Em nói cái gì? ( có sát khí )

Má Nguyệt: . . . . . . Hình như chuyện này có thể ( nghiêm túc suy tư )

Cố tam thiếu: Nếu như cô dám đổi nam chính, cô cứ tiếp tục ở bên ngoài không gian đi.

Má Nguyệt: . . . . . . Chuyện này thật sự không thể.

Thiên Thiên: . . . . . . Kháng nghị, lệ rơi ——
break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc