Trong nháy mắt Chiến Li quay người, Mạc Dư Tiệp đã nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của anh. Trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, thậm chí không chú ý đến đồ uống trên tay mình đã rơi một chút ra bên ngoài.
“Cậu làm sao vậy?” Lý Khả Nghi phát hiện cô có gì đó bất thường, mà vào lúc này Diêu Hữu Thiên cũng đã đi đến: “Dư Tiệp, em sao vậy?”
“Em ——” Vẻ mặt Mạc Dư Tiệp lại có chút căng thẳng mơ hồ: “Người đàn ông vừa rồi, anh ta, anh ta đã nói gì với chị?”
Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, nhìn sắc mặt kỳ lạ của Mạc Dư Tiệp: “Không nói gì cả, sao vậy?”
Mạc Dư Tiệp lắc đầu, cẩn thận dò xét sắc mặt của Diêu Hữu Thiên: “Em nhìn ánh mắt của anh ta, cảm giác hình như anh ta rất thích chị.”
,
Đôi mày thanh tú của Diêu Hữu Thiên nhíu lại, Chiến Li thích cô?
Thật ra cô cũng có cảm giác, có điều, vừa nghĩ đến những chuyện Chiến Li làm. Vừa uy hiếp cô, vừa khinh thường cô thì lại cảm thấy vô cùng tức giận.
“Ai quan tâm anh ta có thích hay không. Loại người giống như anh ta, hôm nay có thể thích người này, ngày mai đã có thể thích người khác.”
Dù sao cô không thích Chiến Li, cực kỳ không thích.
“Chị họ.” Mạc Dư Tiệp đang nghĩ nên hỏi thế nào, mới không bị Diêu Hữu Thiên nghi ngờ: “Thiên Thiên, anh ta thích chị, chị nhìn anh ta mà không có cảm giác gì sao?”
,
“Có chứ. Cảm giác chán ghét.” Diêu Hữu Thiên đột nhiên mở to mắt nhìn Mạc Dư Tiệp: “Em…Không phải em thích anh ta chứ?”
“Làm sao có thể?” Mạc Dư Tiệp lắc đầu cực nhanh.
Lý Khả Nghi vòng tay qua cổ cô: “Dư Tiệp, thích thì nói. Minh thấy người đàn ông đó không tệ.”
“Mình không có, mình không thích kiểu người đó.” Lúc Mạc Dư Tiệp nói, không quên nhìn Diêu Hữu Thiên một cái.
Mặc dù cô là em họ của Diêu Hữu Thiên. Trên thực tế cô cùng tuổi với Diêu Hữu Thiên, có điều cô sinh muộn hơn Diêu Hữu Thiên hai tháng.
Ngày trước, chuyện của Diêu Hữu Thiên và người đàn ông đó, náo loạn đến mức cả trường đều biết.
,
Càng không nói đến việc trước đây Diêu Hữu Thiên ngọt ngào cao giọng nói muốn ở bên cạnh nam sinh đó
Nhưng bây giờ nhìn Diêu Hữu Thiên, hoàn toàn không có vẻ đau khổ vì người đàn ông đó một chút nào.
Một đôi đã từng yêu nhau như vậy, thật sự có thể dễ dàng quên đi như thế sao?
“Em lại cảm thấy, là kiểu chị họ thích.” Lời vừa ra khỏi miệng, Mạc Dư Tiệp đã tự thấy lỡ lời.
Chuyện năm đó, quên mất cũng tốt. Dù sao hiện giờ Diêu Hữu Thiên cũng đã kết hôn. Ngộ nhỡ nhớ ra, cô sẽ muốn ở bên Cố Thừa Diệu, hay là ở bên A Li kia?
“Thiên Thiên không thích cái gì?” Lúc Cố Thừa Diệu đến đây, Chiến Li đã đi trước rồi.
,
“Không có gì.” Mạc Dư Tiệp trả lời quá nhanh, hành động bất thường đó khiến Diêu Hữu Thiên liếc mắt.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng, lại là Mạc Dư Tiệp sẽ không thật sự thích Chiến Li chứ?
Lúc này vũ khúc trong phòng tiệc đã thay đổi.
Cố Thừa Diệu nhìn sắc mặt kỳ lạ của Mạc Dư Tiệp, có ý muốn hỏi tiếp.
Vào lúc này Kiều Thành Trạch lại đi đến, trên tay cầm một ly đồ uống, hôm nay anh mặc một bộ đồ tây kiểu color block* phối giữa màu đỏ và màu đen. Tóc sau ót chải rất thẳng. Rất có khí chất của một công tử phóng đãng.
*color block: Trong lĩnh vực thời trang thì Color block được định nghĩa là sự kết hợp hài hòa giữa những màu sắc tương phản trên cùng một item hay một set đồ.
“Anh Thừa Diệu, chị dâu. Mấy người đẹp đang nói chuyện gì vậy?” Kiều Thành Trạch gật gật đầu, chào hỏi mấy người đẹp ở đây.
Cuối cùng đi thẳng tới trước mặt Doanh Diễm Kiều, không nhìn ai khác, để lộ một nụ cười mà anh cho là đẹp trai nhất với cô.
“Cô Doanh, một lát nữa tôi có vinh hạnh được mời cô một điệu nhảy không?”
"Anh muốn khiêu vũ với tôi?” Doanh Diễm Kiều có chút khó hiểu, hình như người đàn ông này là một trong số đám bạn từ nhỏ của Cố Thừa Diệu.
Hai ngày nay không hề nói chuyện, tại sao hôm nay tự nhiên lại đến mời cô khiêu vũ?
“Đúng vậy, người đẹp, cùng nhảy với tôi đi.” Kiều Thành Trạch phóng đi một ánh mắt quyến rũ, da của anh rất trắng, dáng dấp lại lịch sự, mỗi lần phô ra tạo hình này, thì có rất nhiều phụ nữ yêu thích.
,
Người đẹp? Doanh Diễm Kiều nghe thấy câu này của Kiều Thành Trạch, đặt ly xuống. Đứng thẳng người, cơ thể cao 1m7 cộng thêm giày cao gót, vừa đứng đó, trước hết đã chấn áp người ta về mặt khí thế.
Ánh mắt đảo qua người Kiều Thành Trạch, cô đột nhiên bật cười, đưa một tay ra vỗ lên vai Kiều Thành Trạch: “Anh gọi tôi là người đẹp? Thật đúng là tinh tường, sau khi tôi phẫu thuật chuyển giới xong, bác sĩ của bệnh viện đó nói, tôi là người xinh đẹp nhất qua tay anh ta.”
“Phẫu, phẫu thuật chuyển giới?” Khuôn mặt Kiều Thành Trạch hơi xanh tái, không phải chứ? Trong số bạn bè của chị dâu, lại có một người là người —— chuyển giới?
“Đúng vậy.” Doanh Diễm Kiều ngẩng cao mặt đến góc bốn mươi lăm độ, khiến nhìn cô càng kiều diễm hơn: “Nếu không anh cho rằng, người bình thường, có thể xinh đẹp như tôi sao?”
,
“. . . . . .” Kiều Thành Trạch trợn tròn mắt, ánh mắt vô thức nhìn về phía Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên.
“Đừng nhìn bọn họ nữa, bọn họ đều biết cả, Thiên Thiên là bạn thân của tôi, anh hỏi cô ấy, cô ấy biết rõ nhất.”
Diêu Hữu Thiên hơi nhếch môi, mặt nghiêm túc: “Diễm Kiều, đừng làm loạn nữa, mình sẽ thay cậu giữ bí mật chuyện này, cậu đừng nói ra.”
“Đúng vậy. Cậu đừng nói, thì sẽ không có ai biết.” Lý Khả Nghi thêm một câu: “Bọn mình đâu có đẹp bằng cậu đâu.”
“Nhưng mà, không phải anh ta là bạn của Cố Thừa Diệu sao?” Doanh Diễm Kiều chớp chớp mắt: “Bình thường mình ở bên ngoài lừa gạt mấy kẻ cơ bắp thì cũng thôi đi, bạn bè của mình, mình vẫn không ra tay được.”
,
Cơ, kẻ cơ bắp? Trong đầu Kiều Trạch Thành hiện lên cảnh tượng Doanh Diễm Kiều đứng bên cạnh một người đàn ông có cơ sáu múi, lông ngực dài ngoằng, nghĩ thế nào cũng thấy da gà nổi hết lên. Nhìn tay Doanh Diễm Kiều khoác lên vai mình, đột nhiên lại nóng lòng muốn hất ra.
“Anh đẹp trai. Tôi vẫn chưa từng chơi qua người như anh." Doanh Diễm Kiều cười rất không khách sáo: "Có muốn bây giờ chúng ta tìm một chỗ không, tôi có thể nói cho anh biết, chỗ nào của tôi đã từng động đến dao kéo.”
“Không. Không cần đâu.” Lúc này Kiều Thành Trạch mới nhìn về phía Cố Thừa Diệu: “Thừa Diệu, chuyện này, hình như vừa nãy anh em tìm em có chuyện, em qua đó trước một lát.”
,
Lời nói chưa dứt, nhưng đã rời đi giống như chạy trốn.
Nếu như không phải trường hợp cần kiêng kỵ, Doanh Diễm Kiều tin rằng mình nhất định sẽ cười phun ra.
Cố Thừa Diệu mở to mắt, hết sức kinh ngạc mà nhìn Diêu Hữu Thiên một cái.
Từ Tư Nhiễm thật sự chịu thua Doanh Diễm Kiều rồi: “Kiều Kiều, cậu đùa đủ chưa?”
Lần nào gặp đàn ông bắt chuyện, cũng nói như vậy, nhưng lại có người ngu ngốc tin là thật.
“Chuyện không liên quan đến mình.” Doanh Diễm Kiều uống đồ uống trên tay một hơi cạn sạch: “Là lá gan của những người đàn ông này quá nhỏ.”
,
“Làm ơn đi, chẳng mấy người đàn ông có lá gan đó đâu?” Lý Khả Nghi khinh bỉ cô: “Hơn nữa chuyện này không liên quan đến gan, người bình thường đều sẽ không thích nằm trên một người chuyển giới đâu?”
“Cậu có ý gì thế?” Doanh Diễm Kiều bĩu môi, gương mặt bất mãn: “Cậu lại mắng mình là người chuyển giới?"
“Được rồi. Mỗi người bớt một câu đi.” Từ Tư Nhiễm thật sự bội phục Doanh Diễm Kiều: “Cậu cũng bớt nói hai câu, nói thế nào hôm nay cũng là tiệc trong nhà Thiên Thiên, ít nhiều gì cậu cũng phải cho Thiên Thiên chút thể diện chứ.”
Diêu Hữu Thiên cười: “Mình không ngại.”
,
Cố Thừa Diệu hơi phì cười, dù thế nào cũng không ngờ mặt riêng của những cô gái này lại là như thế.
“Cô dọa cậu ấy rồi.” Mặc dù bình thường Kiều Thành Trạch thích đùa giỡn, có điều người thật sự không xấu: “Nếu như các cô chưa có bạn trai, có thể cân nhắc đến Thành Trạch một chút.”
“Không cần đâu.” Doanh Diễm Kiều lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với loại khổng tước* màu mè.”
*Về không tước, xem lại chương 191.
“Khổng, khổng tước màu mè?”
“Đúng vậy. Trên đầu bôi nhiều dầu dưỡng như vậy, nhìn thấy phụ nữ thì phóng điện, không phải khổng tước màu mè thì là gì?” Từ trước đến giờ Doanh Diễm Kiều mồm miệng cay độc, điểm này mấy người chị em đều đã được lĩnh giáo.
,
Trên trán Cố Thừa Diệu hiện lên ba vạch đen, không biết Kiều Thành Trạch biết được mình bị người ta đùa giỡn, lại bị phê bình là khổng tước màu mè, sẽ có cảm giác thế nào.
Nhìn mấy cô gái trước mắt, đột nhiên lại cảm thấy may mắn vì Thiên Thiên nhà anh là tốt nhất, bình thường nhất. (Lời tác giả: Tam thiếu, anh đang "người tình trong mắt cũng hóa Tây Thi" đấy hả? )
“Thiên Thiên, chúng ta đi khiêu vũ thôi.”
Đưa tay dẫn Diêu Hữu Thiên đi về phía sàn nhảy.
Diêu Hữu Thiên không phản ứng kịp, đã bị anh kéo đến gần sàn nhảy.
,
Dáng vẻ như chạy của Kiều Thành Trạch, khiến hai anh em Cố Thừa Kỳ liếc mắt nhìn.
Cố Thừa Kỳ lại ngăn anh lại, không để anh đi tán loạn: “Làm gì thế? Hấp tấp như vậy?”
“Đừng nhắc nữa.” Kiều Thành Trạch dù thế nào cũng không nghĩ ra, một người xinh đẹp như vậy, lại là người chuyển giới ——
Bỏ đi. Anh đến Thái Lan đã nhìn thấy rất nhiều người chuyển giới, chưa có ai xinh đẹp bằng Doanh Diễm Kiều.
“Em làm sao vậy?” Cố Thừa Lân cũng ló đầu qua: “Bắt chuyện thất bại?”
,
Phải nói đám chị em tốt của Diêu Hữu Thiên, ai ai cũng được tính là xinh đẹp, hơn nữa đều có vẻ riêng.
Chỉ là, tạm thời anh chưa có dự dịnh kết hôn. Yêu đương, vẫn không nên tìm cỏ gần hang thì tốt hơn.
“Thất bại cái gì.” Kiều Thành Trạch bực muốn chết. Giọng nói đè thấp mang theo một chút chán nản: “Cô gái kia, các anh tuyệt đối không được chọc, tiếc cho dáng dấp cô ấy xinh đẹp như vậy, mà lại là một người chuyển giới?”
“Người chuyển giới?” Cố Thừa Lân mở to mắt nhìn Kiều Thành Trạch một cái: “Em nói ai vậy?”
Trong đám bạn bè của Diêu Hữu Thiên, lại có người chuyển giới? Làm sao có thể?
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
“Chính là cái cô, cái cô đó.” Dùng ngón tay chỉ người thì không lễ phép, Kiều Thành Trạch đành phải nheo mắt nhìn về phía bên kia một cái: “Cái cô họ Doanh, lại là người chuyển giới. Phẫu thuật chuyển giới thành xinh đẹp như vậy.”
Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đột nhiên cười phá lên.
Kiều Thành Trạch này, cũng không còn nhỏ nữa, tại sao lại ngốc nghếch như vậy?
“Làm ơn đi, có phải người chuyển giới hay không, em lại không nhìn ra sao?" Cố Thừa Lân thật sự thua anh rồi: “Người ta trêu em đó.”
“Không phải chứ?”
“Ừ. Em bị người ta trêu ghẹo rồi.” Cố Thừa Lân cho anh câu trả lời khẳng định: “Kiếm cớ vụng về như vậy em cũng tin. Em thật là hết thuốc chữa.”
,
Trước tiên không nói nhìn Doanh Diễm Kiều hoàn toàn không giống như từng động đến dao kéo. Nếu như thật sự là người chuyển giới, thì sao có thể nói thật ra trong trường hợp này?
Điều này đã nói rõ chỉ là trêu chọc Kiều Thành Trạch.
Huống hồ hai ngày nay, thái độ của đám chị em của Diêu Hữu Thiên với bọn họ đều tương đối lạnh nhạt, nhìn ra được không hề có ý kết giao.
Cũng có nghĩa là mấy người đẹp đó không có hứng thú với đám bọn họ.
Có điều dùng cái cớ này để từ chối người khác, chậc chậc, thật sự bội phục.
,
Cố Thừa Lân nhìn về phía đám chị em tốt của Diêu Hữu Thiên một cái.
Đáng tiếc, anh thật sự không có ý định kết hôn sớm như vậy, nếu không, anh vẫn rất muốn thử với người đẹp dám nói mình là người chuyển giới đó một lần.
Kiều Thành Trạch ở bên này buồn bực chuyện một công tử phóng khoáng như anh đã đá phải tấm sắt, nhưng lại không có ai quan tâm.
,
Người đứng ra tổ chức bữa tiệc hôm nay là Cố thị và tập đoàn Chính Phát.
Vậy thì để Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên cùng nhảy mở màn, chính là chứng minh cho sự hợp tác thành công giữa hai tập đoàn.
Quan trọng hơn là, bọn họ đều biết nhân vật chính của ngày hôm nay là ai. Cho nên khi Cố Thừa Diệu dẫn Diêu Hữu Thiên vào sàn nhảy.
Người có mặt ở đây đều vỗ tay. Tại thời điểm này, đương nhiên không có ai đi tranh lượt đầu với Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên.
Không phải là lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên khiêu vũ với Cố Thừa Diệu, nhưng đây là lần đầu tiên không tập trung như thế.
,
Mắt ngước lên, đối diện với tròng mắt đen của Cố Thừa Diệu. Màu con ngươi của anh cực đậm. Giống như một viên đá quý màu đen thượng hạng.
Nhìn thẳng vào mắt anh, cô có thể nhìn thấy rõ sự vui vẻ của anh lúc này.
Khóe môi hơi nhếch lên, thần sắc ở khóe mắt chân mày đều dịu dàng khác thường. Ánh mắt anh nhìn cô, khiến cô có chút say đắm trong đó.
Bởi vì trong mắt anh, thứ cô nhìn thấy đều là hình bóng của mình.
,
“Sao vậy?” Vừa rồi Cố Thừa Diệu đã phát hiện ra, hình như Diêu Hữu Thiên vẫn đang mất hồn: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, không biết phải nói gì.
Tay bị Cố Thừa Diệu nới lỏng, rồi lại kéo chặt, anh dẫn cô xoay một vòng.
Lụa mỏng màu tím xoay tròn trong sàn nhảy, mang theo vẻ phóng khoáng giống như tiên tử.
Anh có thể cảm nhận được, ánh mắt của không ít đàn ông ở đây, rơi trên người cô.
Hôm nay cô thật sự vô cùng xinh đẹp. Thật ra Cố Thừa Diệu có một sự kích động, muốn giấu cô đi, không cho ai nhìn thấy.
Cô là của anh, của một mình anh.
Dắt tay cô, lại xoay hai vòng, vào lúc thu tay, cánh tay vòng lại, vây cô trong lòng mình.
Diêu Hữu Thiên đụng vào lồng ngực dày rộng của anh, ngước mắt, ánh mắt của Cố Thừa Diệu mang theo nụ cười nhàn nhạt.
,
“Cô Cố, chuyên tâm một chút nhé.”
Mấp máy khóe miệng, Diêu Hữu Thiên hít sâu một hơi, bắt mình tập trung toàn bộ tinh thần vào điệu nhảy này.
Dần dần, âm nhạc bắt đầu trở nên du dương hơn.
Theo sự biến chuyển của âm nhạc, càng lúc càng có nhiều người đi vào sàn nhảy.
Mà Diêu Hữu Thiên cũng bắt mình không suy nghĩ gì nữa, ánh mắt chăm chú, chỉ nhìn Cố Thừa Diệu, cùng nhảy với anh.