Diêu Hữu Thiên suy nghĩ vòng vo nhưng trên mặt lại không hề tỏ vẻ bối rối, cô bình tĩnh giải cho mình
“Tiên sinh. Anh buông tôi ra đi, thật ra thì tôi chỉ đùa giỡn thôi. Thật sự tôi không thích anh, cũng không phải là…”
“Đùa giỡn?” Cố Thừa Diệu ấn nút xong, xoay người đối mặt với Diêu Hữu Thiên: “Cô nói chỉ là đùa giỡn?”
“Phải, tôi…” Trong mắt thoáng qua chút ngượng ngùng, tất cả đều do yêu cầu của Lý Khả Nghi. Mà bây giờ, cô đâm lao thì phải theo lao
Đùa giỡn?
Quyến rũ anh không thành, bây giờ lại viện cớ? Cố Thừa Diệu anh dễ bị người ta dắt mũi như vậy sao?
Diêu Hữu Thiên không nhìn thấy ánh sáng nguy hiểm trong mắt Cố Thừa Diệu, cô chỉ muốn giải thích cho rõ
“Là thật, tôi chỉ nói giỡn. Tôi…”
“Đinh…” Thang máy đã đến.
Cổ tay bị nắm chặt, cả người Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu kéo ra khỏi thang máy.
Mà mục đích, đương nhiên là vào phòng khách sạn
Tình huống trước mắt làm cho Diêu Hữu Thiên có chút bối rối, nhưng mà cô vẫn cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.
“Tiên sinh.”
Cố gắng thoát khỏi cánh tay anh, nhưng mà với sức lực của đàn ông, cô không thể thoát ra được, hơn nữa cô cũng không biết, Cố Thừa Diệu là cao thủ đai đen.
Trong nháy mắt cả người bị kéo vào phòng, Diêu Hữu Thiên thật sự có chút hoảng hốt: “Tiên sinh. Đây thực sự chỉ là nói giỡn. Xin anh hãy nghe tôi giải thích. Tôi…”
“Tôi chưa bao giờ nói giỡn với cô.”
Cố Thừa Diệu nhếch khóe môi, hai tròng mắt lóe lên vẻ âm u, đôi môi không hề ái ngại xả ra câu nói châm chọc: “Cũng đúng. Cô không bồi thường xe được thì lấy thân thể ra bồi thường càng tốt.”
Không phải chứ? Người đàn ông này muốn làm thật?
Diêu Hữu Thiên vừa định nói điều gì, Cố Thừa Diệu đã đè cô xuống giường.
“Thật sự tôi cũng không ngại việc cô dùng thân thể để bồi thường đâu.”
Lúc nói chuyện, tay của anh đã bắt đầu kéo quần áo của Diêu Hữu Thiên xuống
Diêu Hữu Thiên kinh hãi, lúc này cô thật sự bắt đầu cảm thấy có chút sợ.
“Tiên sinh, anh buông tay ra. Anh còn như vậy, tôi sẽ la lên đó.”
“La đi.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu cực lạnh: “La lớn lên, để coi có ai tới cứu cô hay không?”
Tòa nhà này, là bạn bè trên thương trường với anh mở ra, hiệu quả cách âm cực ký tốt.
Lúc này Diêu Hữu Thiên đã sốt ruột, cô ra sức đẩy Cố Thừa Diệu, đứng lên liền muốn chạy.
Nào biết Cố Thừa Diệu đã sớm đề phòng chiêu này của cô. Dễ dàng lôi kéo, một lần nữa ném cô lên trên giường.
Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự kêu lên: “Cứu mạng…”
Thật là muốn chết, tại sao cô lại đụng phải người điên cộng thêm bệnh thần kinh như vậy.
Đột nhiên trên cổ tay đau xót làm cho cô ngừng kêu, Cố Thừa Diệu nắm cố tay của cô thật chặt
Cô không ngừng giãy giụa, mấy lần muốn nâng chân lên đá Cố Thừa Diệu, nhưng không đá tới
Mà lúc cô giãy giụa, Cố Thừa Diệu đã sớm mất kiên nhẫn, lột cà vạt trước ngực xuống, cột hai tay cô vào đầu giường
“Dừng tay, anh dừng tay”
Không thể cử động, cũng không thể thoát ra
Diêu Hữu Thiên hoảng sợ: “Tiên sinh, anh tỉnh táo một chút, tôi thật sự chỉ đùa một chút, tôi nhất định sẽ bồi thường xe cho anh. Tôi…”
“Cô cho rằng, tôi còn hiếm lạ với loại phụ nữ như cô sao?”
Lời của cô bị Cố Thừa Diệu cắt đứt, trong đáy mắt anh không hề che giấu khinh bỉ chán ghét: “Loại phụ nữ mừng rỡ tự mình dâng tới cửa như cô, tôi gặp nhiều rồi.”
“…”
“Đáng tiếc, quá ti tiện. Tôi —— không—— xem—— trọng."
Sắc mặt Diêu Hữu Thiên thay đổi liên tục, người đàn ông này, đúng là không độc ác bình thường.