Diêu Hữu Quốc chưa từng nghĩ đến. Có một ngày, trong thời gian làm việc, anh lại đặt công việc xuống để đi chơi.
Bắt đầu từ lúc nào?
Cuộc sống của anh, hàng ngày ngoài công việc ra thì chính là công việc. Làm việc vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Thời gian ung dung thoải mái, có. Nhưng rất hiếm.
Thời gian giống như bây giờ, càng hiếm hơn.
Anh ngồi dưới mái hiên trong khu suối nước nóng của làng du lịch, nhìn em gái và em rể của anh, hai người giống như đứa trẻ vậy. Ném tuyết trong tuyết, đắp người tuyết.
Thật ra cũng rất lâu rồi Diêu Hữu Thiên không chơi như vậy.
Mặc dù mùa đông của thành phố Y lạnh, nhưng rất ít khi đổ tuyết, cô chỉ nhớ khi mình còn rất nhỏ đã đổ hai trận tuyết nhỏ, tuyết quá ít, còn không trải lên đường.
Càng không nói đến ném tuyết, đắp người tuyết.
Sau này đến Bắc Đô, Bắc Đô thì lại đổ tuyết hàng năm. Nhưng cô cũng trưởng thành rồi, không có bạn đi cùng, đương nhiên không thể chơi giống một đứa trẻ như vậy được.
Chơi giống như hôm nay. Vẫn là lần đầu tiên.
Cô chụp tuyết trên tay thật nhanh, đắp lên từng chút một. Sau đó lại trang trí mắt và miệng của người tuyết.
"Em xong rồi." Đây là người tuyết đầu tiên cô đắp đấy.
Quay sang nhìn người tuyết Cố Thừa Diệu đắp, cô đột nhiên bật cười.
"Anh đắp xấu quá đấy."
Cố Thừa Diệu lùi về sau một bước, lướt nhanh qua tác phẩm của mình: "Xấu sao?"
Sao anh lại cảm thấy hoàn hảo.
"Xấu muốn chết." Diêu Hữu Thiên cười đi qua, tay huơ lên, đầu người tuyết Cố Thừa Diệu đắp đã rơi xuống: "Quá xấu, em không nhìn nổi nữa."
"Được lắm, em dám đẩy người tuyết anh đắp?" Ánh mắt Cố Thừa Diệu lóe lên. Ném cầu tuyết trên tay vẫn chưa dùng đến lên người Diêu Hữu Thiên: "Anh phải trừng phạt em."
"A." Đầu Diêu Hữu Thiên đã trúng chiêu, cô kêu lên, phản kích trước tiên: "Cố Thừa Diệu, anh lại dám dùng cầu tuyết ném em?"
"Ha ha ha ha, em không phục? Đến đuổi anh đi." Lúc Cố Thừa Diệu nói, lại túm lấy một quả cầu tuyết, ném về phía người Diêu Hữu Thiên.
"A." Diêu Hữu Thiên vừa nhảy vừa trốn, nhìn Diêu Hữu Quốc ngồi dưới mái hiên không có động tác gì: "Anh cả, em bị người ta ức hiếp, anh cũng không tới giúp em báo thù."
Diêu Hữu Thiên ngồi bất động, khóe môi hơi nhếch nhìn ra được tâm trạng lúc này của anh rất vui vẻ: "Các em chơi đi, anh làm trọng tài."
"Anh cả anh xấu quá rồi." Lúc Diêu Hữu Thiên né tránh, không quên túm tuyết trên cây bên cạnh bắt đầu vê cầu tuyết. Vào lúc Cố Thừa Diệu cho rằng cô sắp giơ tay ném mình để né tránh, cô lại ném cầu tuyết, đập thẳng lên người Diêu Hữu Quốc.
"Ai cho anh làm trọng tài. Ai bảo anh không giúp em."
"..." Diêu Hữu Quốc đã trúng chiêu, trên áo khoác màu sẫm hiện ra một dấu tuyết, lần này anh không ngồi yên được nữa, bắt đầu công kích Diêu Hữu Thiên.
Cố Thừa Diệu lại công kích Diêu Hữu Thiên, anh cũng góp sức. Rất nhanh Diêu Hữu Thiên không địch lại đông người, trốn tránh cực kỳ chật vật: "Các anh xấu lắm, em không chơi nữa."
Lúc cô muốn chạy, Diêu Hữu Quốc đột nhiên ném một đống cầu tuyết trên tay về phía Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu không hề phòng bị, bị trúng chính diện. Trên mặt trên đầu, và cả trên vai đều là tuyết.
"Anh cả, anh ——"
"Ha ha ha ha." Diêu Hữu Thiên cười, cười rất vui vẻ: "Làm ơn đi, anh cả là anh cả ruột của em, không giúp em lẽ nào giúp anh sao? Cái này gọi là kế dụ địch đấy anh biết không?"
Lúc này Cố Thừa Diệu mới phát hiện mình đã mắc lừa, tay giơ lên, lập tức bắt đầu phản kích: "Được lắm, hai người các người, xem anh chỉnh em như thế nào ——"
Tiếng nói vừa dứt, cầu tuyết của anh đã ném về phía Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên nhanh chóng trốn đi, nhưng Diêu Hữu Quốc lại thừa dịp ném liên tục lên người anh vài cái.
Lần này Diêu Hữu Thiên không tránh nữa, quay lại cùng Diêu Hữu Quốc công kích Cố Thừa Diệu.
Mặc dù Cố Thừa Diệu lợi hại, nhưng hai quyền khó địch bốn tay.
Rất nhanh khắp người đã đều là tuyết.
"Ngừng, ngừng chiến." Cố Thừa Diệu giơ tay lên. Hiện giờ ở cổ anh, trên đầu anh, toàn bộ là tuyết.
Tuyết lạnh băng gặp được nhiệt độ cơ thể đã tan chảy, thật sự rất khó chịu.
"Có phục không?" Diêu Hữu Thiên ném cầu tuyết trên tay: "Có nhận thua không."
Chữ em còn chưa nói xong, anh lại nhanh chóng nhặt hai quả cầu tuyết ở bên chân lên, ném vào mặt Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Thiên.
Lần này Diêu Hữu Thiên không đề phòng, đã trúng chính diện.
Nhưng Diêu Hữu Quốc đã sớm đề phòng, nghiêng người tránh đi.
"Cố Thừa Diệu. Anh xấu lắm." Mặt Diêu Hữu Thiên đầy tuyết. Tuyết lạnh băng làm mặt cô đông lạnh đến mức hồng hồng.
Cô nhanh chóng xông đến trước mặt Cố Thừa Diệu muốn báo thù. Cố Thừa Diệu lại túm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng mình: "Em đủ chưa?"
Đè thấp giọng nói, anh áp sát đến bên tai Diêu Hữu Thiên: "Ở trước mặt anh vợ cả, cũng không biết giữ cho anh chút thể diện. Bảo anh nhận thua với em? Em không sợ sau này anh em sẽ cười anh, nói anh phu cương không vượng?"
"..." Phu cương? Tên này. Mặt Diêu Hữu Thiên đỏ lên, đưa tay muốn đẩy anh ra: "Anh làm gì thế."
Diêu Hữu Quốc còn đang ở bên cạnh nhìn đấy.
"Thật sự muốn để anh nhận thua, lần sau đóng cửa phòng, anh mặc em muốn anh nhận thế nào cũng được." Cố Thừa Diệu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô: "Hôm nay giữ cho chồng em chút thể diện. Được không?"
"Cố Thừa Diệu." Người này, còn có thể không biết xấu hổ thêm một chút không?
Lại còn chồng ——
Cô đột nhiên phát hiện ra mình chưa bao giờ gọi anh bằng tên gọi này. Quả thực có chút buồn nôn.
Cô như làm nũng và cả hờn giận, đôi mắt giống như làn thu thủy bởi vì vận động vừa rồi mà đầy tức giận. Gò má ửng hồng. Môi nhỏ hơi hé, không ngừng thở gấp.
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, không hề nghĩ ngợi, đã phủ lên môi cô.
"Ưm ——"
Người này người này, anh trai còn ở bên cạnh đấy.Cố Thừa Diệu mặc kệ, anh muốn làm thì làm, muốn hôn thì hôn.
Bàn tay to ôm lấy eo cô, khiến cô kề đến người mình gần hơn một chút.
Nhiệt độ rất thấp, nhiệt độ cơ thể của hai người lại rất cao. Bốn phiến môi chạm vào nhau, đều cảm nhận được nhiệt độ nóng như nhau trên người đối phương.
Diêu Hữu Quốc hơi phì cười, cũng không để ý hai người nữa, về phòng của mình để thay quần áo.
Về phần Diêu Hữu Thiên thì ——
Sau khi về phòng tắm rửa, đã bị Cố Thừa Diệu ức hiếp lại rồi.
"Kết hợp với anh em ức hiếp chồng em, em thật là có bản lĩnh đấy."
Một cái đẩy sâu, Diêu Hữu Thiên kêu lên.
"Còn dám bảo anh nhận thua. Lá gan của em thật sự không nhỏ." Rút ra, lại đẩy.
"Cố Thừa Diệu ——" Tên này. Còn có thể không biết xấu hổ hơn chút nữa không.
"Có phục hay không?" Cố Thừa Diệu hỏi ngược lại cô câu đó.
"..." Hừ, kỹ xảo ŧıểυ nhân, thắng cũng không vẻ vang.
"Có phục hay không?"
"..." Không phục, đánh chết cũng không phục.
"Có phục hay không?" Lại một cái đẩy sâu, Cố Thừa Diệu rút ra, bắt đầu thủ đoạn một vòng mới.
Rất nhanh Diêu Hữu Thiên ngay cả thở cũng không ổn định.
"Có phục hay không?"
"Phục." Trống rỗng, cùng vui sướиɠ. Hai mắt Diêu Hữu Thiên đầy nước: "Em… phục."
"Có nhận thua không?"
"Nhận thua. Em nhận thua." Diêu Hữu Thiên xin tha: "Em không chịu được rồi, anh buông tha em đi."
"Còn dám kết hợp với anh em ức hiếp anh không?"
"Không, không dám nữa. Em không dám nữa." Diêu Hữu Thiên gần như sắp khóc rồi.
"Lần sau có muốn giữ chút thể diện cho chồng em không?"
"Muốn ——" Diêu Hữu Thiên đã khóc rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, trong mắt mang theo yêu kiều, khóe mắt treo hai giọt lệ, phối hợp với vẻ mặt như thống khổ lại như vui sướиɠ.
Cố Thừa Diệu đâu còn nhịn được. Túm lấy cô lại bắt đầu một vòng công kích mãnh liệt mới.
Sau đó Diêu Hữu Thiên không ngừng thét lên chói tai, xin tha.
Trong lòng vô cùng khinh bỉ Cố Thừa Diệu nói lời không giữ lấy lời này, rõ ràng anh đã nói về phòng tùy cô muốn anh nhận thua thế nào cũng được.
ŧıểυ nhân. Hoàn toàn ŧıểυ nhân.
..........................................
Diêu Hữu Quốc nhìn thời gian đã quan hơn một giờ, Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu mới thản nhiên đi vào nhà hàng.
Anh cũng không vội. Ánh mắt đảo qua em gái rõ ràng đã thay quần áo, sau đó là khuôn mặt hoàn toàn trơn bóng, vẻ mặt hơi cười.
"Anh còn đang nghĩ, hẳn là các em đã no rồi, không cần ăn cơm nữa."
Mặt Diêu Hữu Thiên đỏ lên bừng bừng. Vừa nghĩ đến Cố Thừa Diệu vừa nãy, cực kỳ không biết xấu hổ ép mình nhận thua hết lần này đến lần khác, lại gọi anh là chồng hết lần này đến lần khác, cô lại xấu hổ vô cùng.
"Anh cả."
So với vẻ không được tự nhiên của cô, sắc mặt sảng khoái tinh thần của Cố Thừa Diệu gần như có thể dùng đắc ý để hình dung.
"Ngại quá anh cả, anh biết đấy. Em và Thiên Thiên vẫn còn là tân hôn." Anh không ngại thể hiện tình cảm ân ái trước mặt Diêu Hữu Quốc chút nào.
"Tân hôn?" Diêu Hữu Quốc híp mắt lại: "Nếu anh nhớ không lầm, các em đã kết hôn hơn nửa năm rồi."
"Bọn em tình cảm tốt, không được sao?" Bàn tay Cố Thừa Diệu ôm Diêu Hữu Thiên vào trong lòng mình: "Vợ à, muốn ăn gì?"
Một tiếng vợ này khiến da gà gai ốc của Diêu Hữu Thiên đều muốn rơi hết xuống rồi.
Ánh mắt nhìn Cố Thừa Diệu, tình cảm phức tạp trong lòng chỉ có mình cô biết.
Cô phải tin tưởng thế nào, rằng Cố Thừa Diệu thế này là đang diễn kịch với cô?
Hay là phải tin tưởng thế nào, rằng trong lòng Cố Thừa Diệu không có mình, chỉ muốn cô sinh một đứa bé?
Vừa rồi anh nói câu gì vậy?
"Bọn em tình cảm tốt?"
Câu này của anh là thừa nhận cũng có tình cảm với mình sao?
Nhìn biểu cảm như ngốc nghếch của cô, Cố Thừa Diệu lại nhìn Diêu Hữu Quốc một cái.
"Anh cả muốn ăn gì?"
"Anh đã gọi xong rồi." Diêu Hữu Quốc gọi bồi bàn tới, nói với bọn họ có thể mang thức ăn lên rồi.
Sau khi bồi bàn lui đi, anh lành lạnh nhìn hai người đối diện. Em gái nhà mình thì không cần nói nữa rồi, trên khuôn mặt thẹn thùng lại có chút bối rối, rõ ràng là dáng vẻ rễ tình sâu nặng.
Cố Thừa Diệu thì sao?
Ánh mắt nhìn Diêu Hữu Thiên mang theo vài phần yêu chiều. Mặc dù tình cảm không nồng hậu như em gái nhìn cậu ấy. Nhưng cũng có thể cảm nhận được, cậu ấy rất để ý cô em gái này của anh.
Trong lòng ít nhiều thở phào nhẹ nhõm, tất cả lo lằng trước đây. Lúc này có thể không cần nữa rồi.
Tin rằng Cố Thừa Diệu sẽ đối xử không tệ với em gái đâu?
Cố Thừa Diệu phát hiện vừa rồi Diêu Hữu Thiên vẫn luôn không mở miệng, đưa tay huơ huơ trước mặt cô: "Sao thế? Mệt muốn chết rồi?"
Không thể trách anh không kiềm chế, thật sự là một khi phu cương không vượng, sau này muốn vùng lên, sẽ rất khó.
Diêu Hữu Thiên lắc lắc đầu, đối diện với sự dịu dàng trong mắt Cố Thừa Diệu. Những lời muốn hỏi lại, một câu cũng không nói ra.
Hẳn là cô có thể tin tưởng Cố Thừa Diệu phải không?