"Vì sao em không xem đây là duyên phận của chúng ta?"
Duyên phận?
Diêu Hữu Thiên muốn cười, cười không nổi. Lúc này tâm trạng cô vốn không vui lắm. Mà người đàn ông trước mặt.
Cô không biết vì sao hết một tới hai, hết hai tới ba muốn xuất hiện ở trước mặt mình.
Cho dù anh ta có nguyên nhân gì, hoặc là có mục đích gì, Diêu Hữu Thiên đều không quan tâm.
"Đường đường là thiếu gia nhà họ Chiến, cũng cần đến nói duyên phận gì đó với một cô gái nhỏ bé như tôi sao? Anh không cảm thấy, quá nực cười rồi sao?"
Với thế lực của nhà họ Chiến ở thành phố Y, với địa vị ngày hôm nay của Chiến Li, muốn phụ nữ thế nào chẳng phải vẫy vẫy tay là đã có?
Sắc mặt Chiến Li trở nên hơi u ám.
Làn môi mỏng, mắt sáng trong, mặc dù không lóa mắt bằng Cố Thừa Diệu, nhưng rất có khí chất của riêng mình.
Lúc này giữa khuôn mặt đó đã nhuộm lên nỗi sầu nhàn nhạt.
Diêu Hữu Thiên không biết có phải là ảo giác của mình không, thậm chí cô đã nhìn thấy, vẻ thống khổ chợt lóe lên trong mắt anh.
Thống khổ?
Cô đã nói gì? Khiến anh ta cảm thấy thống khổ?
Gió lạnh thổi qua, bông tuyết bay tản mát theo gió, một lần nữa gò má Diêu Hữu Thiên lại dính vài bông tuyết.
Trên đầu, trên quần áo, cũng dính không ít.
Chiến Li nhìn cô, hai mắt luyến tiếc rời đi.
Hơn hai nghìn ngày đêm, bóng dáng của cô, nụ cười của cô, ánh mắt của cô, tất cả của cô. Thiên Thiên giống như bộ phim điện ảnh dao động trong đầu anh.
Một khắc không quên, cũng không dám quên.
Hẳn là anh đã ngã bệnh rồi, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ. Trúng một loại độc, tên là Diêu Hữu Thiên.
Anh nhìn mắt cô lộ vẻ châm chọc, vẻ mặt mang theo xa cách. Trong lời nói lại không khách sáo chút nào.
Anh biết cô đã quên. Quá khứ giữa bọn họ, cô đã quên sạch. Thế nhưng anh lại phải làm sao?
Cô đã quên, anh vẫn còn nhớ.
Anh muốn quên, nhưng trong lòng luôn có hy vọng xa vời.
Có phải chỉ cần anh xuất hiện trước mặt cô nhiều một chút, lang thang trước mặt cô nhiều một chút, cô sẽ nhớ ra tất cả đã qua?
Trong lòng cười khổ, biết rõ là chuyện không thể, nhưng anh vẫn đang nằm mơ.
"Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."
Không trả lời câu hỏi sắc xảo của cô, nếu như duyên phận thật sự có thể tình cờ gặp được, lúc này anh không ngại đi theo phía sau cô, làm nô lệ trung thành nhất của cô.
Như vậy là có thể liên tục nhìn thấy cô, cảm nhận được cô rồi.
"Không cần." Tâm trạng Diêu Hữu Thiên tồi tệ, cũng không có thời gian khách sáo với Chiến Li: "Cảm ơn ý tối của anh Chiến. Tự tôi gọi xe về."
"Lúc này, không dễ gọi xe." Chiến Li biết, Diêu Hữu Thiên không thể lái xe.
Cũng là sau khi quay về thành phố Y, anh mới phát hiện ra.
Nghĩ đến nguyên nhân khiến cô trở thành như vậy, anh gần như không dám ép cô nữa.
Nếu như năm đó lòng anh lạnh hơn một chút, cứng rắn hơn một chút. Quyết đoán cự tuyệt đề nghị của cô, bây giờ cô sẽ như thế nào?
"Thật sự không cần. Thế nào cũng sẽ gọi được xe." Bây giờ Diêu Hữu Thiên chỉ muốn cách Chiến Li càng xa càng tốt.
Cảm giác này rất kỳ quái, cô chưa bao giờ chán ghét một người như vậy.
Cho dù là lúc biết Triệu Nhân Uyên nɠɵạı tình cô cũng không như vậy. Không, không hoàn toàn là chán ghét.
Đó là một cảm xúc rất không thoải mái, nhất là gần đây, mỗi một lần gặp Chiến Li, đều khiến cô cảm thấy khó chịu.
Ngực đau đớn, da đầu tê dại.
Cảm giác đó khiến cô cảm thấy rất chán ghét.
"Chúng ta, dù sao cũng là quan hệ hợp tác phải không?" Chiến Li nuốt nước bọt. Gần như cắn răng: "Để anh tiễn em một đoạn thì cũng đâu có gì?"
"Thật sự không cần đâu." Diêu Hữu Thiên lùi về sau một bước, không quan tâm động tác này của mình sẽ khiến cô đứng trong tuyết một lần nữa: "Anh Chiến, thật ra tôi rất không thích nhìn thấy anh, anh khiến tôi cảm thấy khó chịu."
Cự tuyệt rõ ràng, là kiểu của cô.
Sắc mặt Chiến Li trắng bệch, gần như đã sắp đứng không vững nữa.
Diêu Hữu Thiên lại không nhìn anh nữa. Quay đầu đi đến nơi có thể gọi xe.
Mà vậy may của cô không tệ, thuận lợi đón được một chiếc xe taxi.
Lên xe, cho biết địa chỉ, sau đó rời đi.
Một chuỗi động tác gọn gàng lưu loát, không nhìn thấy ở cửa cao ốc, cách lớp tuyết nhỏ mịn, bóng dáng Chiến Li cứng đờ ở đó, không hề nhúc nhích.
Xe taxi rời xa, bóng xe biến mất ở chỗ rẽ.
Chiến Li vẫn không nỡ đi, anh cho rằng cô đã quên mất mình, chính là trừng phạt lớn nhất.
Nhưng lại không biết, thì ra còn có trừng phạt lớn hơn nữa.
Cô lại chán ghét anh.
Ánh mắt rõ ràng như vậy, đã biểu đạt rành mạch ý tứ của cô.
Cô chán ghét anh?
Anh muốn cười, lại cười không nổi, muốn khóc, lại khóc không được.
Cho nên anh chỉ có thể đứng ở đó, nhìn người đến người đi.
Đến khi một bóng người xuất hiện ở trước mặt anh, Chiến Ly khôi phục tinh thần.
Cất bước muốn rời đi, bóng người đó lại chắn ở trước mặt anh.
"Vị tiên sinh này, có muốn tâm sự với tôi không?" Giọng nói của phụ nữ, cực nhẹ, lại dịu dàng.
Chiến Li hơi nhếch môi: "Tôi không biết cô."
"Tôi cũng không biết anh mà." Bạch Yên Nhiên cười cười: "Có điều, tôi biết Diêu Hữu Thiên."
Vẻ mặt Chiến Ly chưa hết nghi hoặc, chăm chú nhìn gương mặt của người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu: "Cô là ——"
"Bạch Yên Nhiên." Bạch Yên Nhiên vươn tay, trên khuôn mặt mềm mại hiện lên chút cười nhạt, thoạt nhìn khổ sở động lòng người.
Chiến Ly không có tâm trạng thương tiếc người phụ nữ trước mặt. Đương nhiên Bạch Yên Nhiên cũng không nói lời vô ích: "Quý tính của anh là gì?"
"Chiến Ly."
"Chiến Ly?" Bạch Yên Nhiên gật gật đầu: "Tên rất hay. Anh Chiến thích Diêu Hữu Thiên phải không?"
"..." Im lặng, tình cảm sâu nặng như vậy, không thể dùng thích để hình dung.
Anh không trả lời, cô ta cũng không giận, Bạch Yên Nhiên cười rất sáng lạn. Nhìn tuyết rơi không ngừng: "Anh Chiến định cứ đứng ở đây thảo luận chuyện của Diêu Hữu Thiên với tôi như thế này sao?"
Chiến Ly không trả lời, nhưng khi Bạch Yên Nhiên nói ra câu tiếp theo, đã híp mắt lại.
Cuối cùng theo cô ta đi đến quán coffee gần nhất.
.......................................
"Hỏi này. Cái gì cứng nhất, khiến cho phụ nữ thích nhất, nhất là phụ nữ đã kết hôn?"
Trong một gian phòng của nhà hàng, Lý Khả Nghi phát huy bản sắc ngự tỷ của cô, tung ra một câu hỏi đáp nhanh.
"Ồ. Cậu thật là buồn nôn đấy." Doanh Diễm Kiều vỗ vai Lý Khả Nghi một cái: "Chúng ta đang ăn cơm, cậu lại hỏi câu buồn nôn như vậy."
"Thôi đi. Làm ơn, sao câu này lại buồn nôn? Cậu không yêu không có nghĩa là người khác không yêu."
"Mình đến thử cũng chưa thử, sao mình yêu được chứ?" Doanh Diễm Kiều kêu lên.
Lý Khả Nghi cười ngất, vỗ vỗ bàn, chỉ vào Từ Tư Nhiễm: "Nào nào nào, cậu đoán đi, là cái gì?"
"Mình không đoán được." Mặt Từ Tư Nhiễm hơi hồng: "Để Thiên Thiên đoán, ở đây chỉ có một mình cậu ấy kết hôn rồi."
Ánh mắt mọi người chuyển về phía Diêu Hữu Thiên, mới phát hiện cô ngồi im không nhúc nhích, cốc trà cầm tên tay, nhưng nửa ngày cũng chưa uống một ngụm.
"Cậu làm gì thế." Lý Khả Nghi có chút bất mãn : "Cuối năm rồi đấy, khó khăn lắm mọi người mới có thời gian ra đây tụ họp. Cậu lại liên tục thất thần."
Diêu Hữu Thiên mấp máy khóe miệng.
Không muốn nói chuyện của Bạch Yên Nhiên hôm nay ít nhiều đã khiến cô nhịu ảnh hưởng. Thậm chí cô đã bắt đầu nghi ngờ, động cơ Cố Thừa Diệu đối tốt với cô trong khoảng thời gian gần đây.
Chỉ nhìn khuôn mặt lo lắng của các chị em tốt. Cô cười cười: "Không có gì. Vừa rồi mình đang nghĩ tuần sau mình phải về thành phố Y tham gia lễ khai mạc làng du lịch. Đến lúc đó các cậu cùng đến nhé."
"Được được." Gương mặt Lý Khả Nghi đầy tán thành hưng phấn, nhưng rất nhanh lại ỉu xìu, vẻ mặt ủ rũ: "Nhưng tuần sau mình phải ra ngoài săn tin."
"Em cũng phải trực ca tối." Mạc Dư Tiệp bĩu môi: "Xem ra chỉ có thể đổi ca thôi."
"Ngân hàng bọn mình cũng phải ghi sổ sách." Thật ra Từ Tư Nhiễm thật sự muốn đi, nếu như cô đến, thì có thể nhìn thấy Diêu Hữu Quốc phải không?
Vừa nghĩ đến khuôn mặt cương nghị mà không có biểu cảm gì của anh, trái tim cô trở nên đập hơi nhanh. Nếu không, cứ xin nghỉ đi.
"Được rồi, các cậu đừng cụt hứng như vậy." Doanh Diễm Kiều không thể nhìn nổi cảnh này nhất. Vỗ vỗ vai Lý Khả Nghi: "Này, câu hỏi đáp nhanh vừa rồi quá buồn nôn rồi, cậu đổi câu khác đi."
"Đi chết đi. Buồn nôn chỗ nào hả?"
"Sao lại không buồn nôn?" Doanh Diễm Kiều nhảy dựng lên: "Cậu bảo bọn mình đoán *** của đàn ông. Cậu còn nói không buồn nôn."
"Diễm Kiều à, mình thật sự không nhìn ra, thì ra cậu gian ác như thế." Lý Khả Nghi thở dài, vẻ mặt giống như Doanh Diễm Kiều không có thuốc chữa: "Cái mình nói rõ ràng là kim cương."
"Kim, kim cương?"
Mọi người ở đây trợn tròn mắt: "Làm ơn đi. Bản thân cậu nói không rõ ràng."
"Mình nói rất rõ ràng mà. Mình nói cứng nhất, khiến cho phụ nữ thích nhất. Đương nhiên là kim cương rồi. Cũng không nghĩ xem, nếu như là *** của đàn ông. Nếu như người đàn ông đó không cương được, sao có thể cứng chứ."
Mạc Dư Tiệp đang uống nước, nghe thấy câu này thật sự không nhịn được, phì một cái phun nước ra.
May mà cô quay đầu nhanh, nếu không thức ăn trên bàn đều phải gặp nạn.
Doanh Diễm Kiều ngồi ở bên cạnh cô không may mắn như thế, bị cô phun khắp người.
Cô nàng nhảy dựng lên, Lý Khả Nghi cười to: "Ha ha, một đám phụ nữ gian ác. Diễm Kiều à, mình đã gợi ý cho cậu rồi, mình nói cậu không thích mà."
Doanh Diễm Kiều là quái thai trong đám phụ nữ, không thích kim cương, chỉ thích vàng.
Mơ ước lớn nhất của cô chính là kiếm rất nhiều tiền, sau đó đổi toàn bộ thành vàng, lại xây một cái nhà bằng vàng.
"Đổi cái khác, mình không tin mình không đoán trúng." Doanh Diễm Kiều kiều mặc kệ.
"Nghe rõ nhé, sản phẩm bằng cao su, bao ở bộ phận giữa cơ thể người, có phân chia cỡ lớn nhỏ, có liên quan đến sinh mệnh. Là cái gì?" Lý Khả Nghi vừa nói vừa cười.
Người khắp bàn đều híp mắt lại.
"Bao an toàn." Doanh Diễm Kiều là người đầu tiên nói đáp án.
"Mình đã nói người gian ác nhất ở đây là Diễm Kiều, cậu ấy còn không thừa nhận.” Lý Khả Nghi cười càng khoa trương hơn: "Bao an toàn cái gì? Rõ ràng là phao cứu sinh. Diễm Kiều, mình nói một ngày cậu không gian ác sẽ chết sao? Sẽ chết sao?"
"Đi chết đi." Doanh Diễm Kiều mặc kệ, cô cũng hỏi một câu: "Mình không tin là nghĩ sai lệch, mình cũng hỏi một câu, cái gì phía trên là lông, phía dưới cũng là lông, buổi tối đi ngủ lông đối lông?"
"Phì." Mạc Dư Tiệp lại phun ra. Lần này Doanh Diễm Kiều tránh rất nhanh, không để cô nàng phun đến, nhưng đã ảnh hưởng đến Diêu Hữu Thiên ngồi ở bên cạnh cô.
Diêu Hữu Thiên nhìn nước đọng trên người, thật sự hết cách với mấy cô gái này: "Mình đi toilet một chút."