"Sao thế? Không nỡ chia tay người tình nhỏ của anh sao?"
Cố Thừa Diệu mở mắt ra, lập tức nhìn thấy ánh mắt mỉa mai hàm chứa vẻ châm biếm trong mắt Diêu Hữu Thiên.
Trong lòng chua chát, nhưng một chữ cũng khó nói.
Những đau khổ này giống như ngọn núi, đè nặng trong lòng anh, đè khiến anh không thở nổi. Nhất là khi nhìn thấy Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển.
Anh không thể động đậy, không thể nói chuyện. Anh cứng đờ ở đó, cưỡng ép mình không nghĩ, không nhìn, không suy xét.
Nhưng có một số chuyện, không phải bạn trốn tránh, thì sẽ không tồn tại.
Bạch Yên Nhiên đã mắc chứng uất ức. Theo lý thuyết, đây là một loại bệnh tinh thần. Vì tình yêu, đã ép điên một cô gái rồi.
Anh không vui nổi. Cảm xúc này, không liên quan gì đến không nỡ.
Bàn tay với ra, kéo Diêu Hữu Thiên ngồi trên đầu gối anh.
Diêu Hữu Thiên không muốn như mong muốn của anh, vọt lên muốn đứng dậy.
Cố Thừa Diệu lại ấn mạnh người cô không cho cô đi, bàn tay giữ chặt eo cô, ôm chặt cô ở trong lòng mình.
Vùi mặt vào cổ cô, giờ này khắc này, chỉ có nhiệt độ cơ thể của cô, hương thơm của cô, có thể khiến tâm trạng anh êm dịu trở lại.
Anh không muốn buông tay.
Anh ôm chặt như vậy, giống như ôm Diêu Hữu Thiên chính là ôm lấy tất cả.
"Cố Thừa Diệu, buông em ra, lăn về bên người tình nhỏ của anh đi."
"Anh không hề không nỡ." Giọng nói Cố Thừa Diệu thản nhiên: "Thiên Thiên, đừng nói anh như vậy."
"Thèm mà quan tâm anh có hay không." Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên như không quan tâm điều gì: "Nếu anh không nỡ, em cũng sẽ đi tìm một người."
"Thiên Thiên ——" Cánh tay Cố Thừa Diệu siết chặt, Diêu Hữu Thiên có chút không thở nổi.
"Anh buông em ra." Diêu Hữu Thiên sao không hất tay anh ra, liều mạng cào mu bàn tay anh, để anh buông mình ra: "Không hề không nỡ, vừa về đã bày vẻ mặt cho em nhìn, giống như em nợ anh không bằng. Tránh ra, em không nợ nần gì anh."
"Anh thật sự không hề không nỡ." Cố Thừa Diệu giữ chặt eo cô, dù thế nào cũng không cho cô đi: "Thiên Thiên. Anh chỉ, có chút khổ sở."
"... Đúng vậy ha. Chia tay với người cũ của anh, nhất định anh khổ sở rồi."
"Không phải. Không phải như thế." Cố Thừa Diệu lắc đầu: "Cô ấy ——"
Anh không biết phải nói thế nào, anh vẫn không thể nói ra miệng tất cả những gì Cố Học Võ đã làm.
Anh cũng không thể nói nên lời, rằng Bạch Yên Nhiên đã mắc chứng uất ức.
Anh không muốn lừa Diêu Hữu Thiên, anh thật sự rất khó chịu. Bởi vì tất cả những chuyện này, đều là do anh.
"Cô ấy làm sao?" Nếu nói trong lòng Diêu Hữu Thiên thoải mái mới khó chịu mới quái dị. Trong lòng chồng mình, nhớ đến bạn gái cũ.
Cô thật sự có kích động muốn ly hôn với Cố Thừa Diệu, nhưng lại không nỡ.
Cô không nỡ cứ từ bỏ như vậy.
Thật ra nghĩ từ một góc độ khác, hành động này của Cố Thừa Diệu cũng được tính là chung tình.
Nếu như anh thật sự không nghe không hỏi hờ hững lạnh nhạt với Bạch Yên Nhiên, cô sẽ thật sự cảm thấy anh bạc tình.
Đây chính là phụ nữ, người phụ nữ mâu thuẫn. Một mặt hi vọng người đàn ông chung tình, không muốn thấy người đó yêu người khác. Một mặt lại hi vọng người khiến anh yêu sâu sắc là mình.
"Cô ấy không ổn lắm." Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên. Nghĩ nửa ngày, vẫn nói ra quyết định của mình.
"Thiên Thiên, anh, nói với em một chuyện. Em đừng tức giận. Có được không?"
"Anh cứ nói trước xem là chuyện gì, em mới quyết định có tức giận hay không." Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, đột nhiên đứng thẳng người dậy: "Sẽ không phải anh đã thay đổi chủ ý chứ? Muốn ly hôn với em?"
"Em nói linh tinh gì thế?" Sắc mặt Cố Thừa Diệu khẽ biến: "Anh đã nói rồi, anh sẽ không ly hôn với em. Không cho em nhắc đến hai chữ đó nữa, em có nghe hay không?"
"..." Diêu Hữu Thiên dò xét anh một cái, cuối cùng nhếch khóe môi: "Muốn em không nhắc đến, vậy thì phải xem biểu hiện của anh rồi."
Cố Thừa Diệu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, dù thế nào cũng không nghĩ đến, mình lại bị cô ức hiếp.
"Vậy em muốn anh, biểu hiện thế nào?"
"Biểu hiện thế nào đây ——" Diêu Hữu Thiên kéo dài âm cuối: "Đi thôi. Hôm nay có một bộ phim mới, em quyết định để anh đưa em đi xem phim với nhau."
"Chỉ như vậy?"
"Chỉ như vậy." Diêu Hữu Thiên gật gật đầu, thêm một câu: "Còn nữa. Không được nhắc đến tên người phụ nữ đó trước mặt em, cũng không được đi gặp cô ta. Càng không được nhớ đến cô ta."
"…" Môi Cố Thừa Diệu mấp máy, cuối cùng gật đầu: "Được. Anh đã nói rõ với cô ấy rồi, sau này anh sẽ không nhắc đến cô ấy trước mặt em, cũng không gặp cô ấy, cũng không nhớ đến cô ấy."
Nếu không phải Bạch Yên Nhiên đột nhiên xuất hiện, mấy tháng nay, anh đã rất hiếm khi nhớ đến cô rồi.
"Thật?" Diêu Hữu Thiên nhíu mày. Cố Thừa Diệu đồng ý quá nhanh, khiến cô có chút cảm giác không chân thực.
"Thật." Cố Thừa Diệu gật gật đầu, vẻ mặt rất trịnh trọng: "Anh đã, nói rõ ràng với cô ấy rồi."
Quả thật anh đã nói rất rõ ràng, có điều sau này Bạch Yên Nhiên sẽ thế nào, Cố Thừa Diệu cũng không biết nữa.
Bộ dạng hôm nay của cô đã khiến anh rất áy náy, cũng rất tự trách.
Anh thật sự rất hi vọng Bạch Yên Nhiên có thể vứt bỏ quá khứ, sống thật tốt qua ngày.
Nhưng anh cũng không rõ, ngày tháng sau này của Bạch Yên Nhiên sẽ trôi qua thế nào.
Đối diện với vẻ bất đắc dĩ mang theo không nỡ trong mắt anh, Diêu Hữu Thiên tin tưởng những gì anh nói là thật.
Sự không thoải mái trong lòng đã tiêu tan một chút.
Thôi. Ngày lấy anh, đã biết trong lòng anh có người khác. Mà cách giải quyết như hiện giờ của anh, đã tính là không tệ rồi.
Ít nhất anh không hề giấu giếm mình, cũng không lừa dối cô.
Hơn nữa anh cũng muốn nỗ lực cùng cô, tiến hành cuộc hôn nhân của bọn họ, như vậy là đủ rồi.
"Thôi bỏ đi, em tin anh một lần." Lúc Diêu Hữu Thiên nói, đưa hai tay ra, nhéo má Cố Thừa Diệu, vẻ mặt chăm chú mà nghiêm túc: "Cố Thừa Diệu, em là một người phụ nữ lòng dạ rất hẹp hòi. Nếu như anh đã đồng ý với em, thì phải làm được, nếu như anh không làm được, vậy thì em cũng sẽ không tin tưởng anh nữa."
Ánh mắt cô cực kỳ chân thành, đôi mắt đó còn lóng lánh hơn đốm sao trong đêm tối.
Lồng ngực Cố Thừa Diệu dâng lên đợt ấm áp, bàn tay đưa ra, lại một lần nữa giữ cô trong lòng mình.
Ôm chặt cô, không chịu buông tay.
"Anh có nghe hay không?" Diêu Hữu Thiên chọt vào ngực anh, muốn một câu trả lời khẳng định.
"Ừm." Cố Thừa Diệu gật đầu thật mạnh.
Trong lòng cảm thấy có lỗi với Bạch Yên Nhiên.
Giương cung không thể thu tên về, anh đã không quay đầu lại được rồi.
"Đi thôi, xem phim đi."
Nhân được hứa hẹn của anh, Diêu Hữu Thiên cũng thả lỏng, nhưng cũng không muốn anh cứ ở đây nghĩ đến người phụ nữ kia.
Hành động của con người có thể khống chế được, nhưng suy nghĩ của con người lại không thể khống chế.
Nếu như Cố Thừa Diệu thật sự không nghĩ đến Bạch Yên Nhiên, cô nhất định cho rằng anh bạc tình, nhưng suy nghĩ là thật, cô lại cảm thấy không thoải mái.
Cho nên chỉ có thể chiếm giữ hết thời gian của anh.
Cô có thể đợi, cũng có thể cho anh thời gian, để về sau trong lòng anh toàn là mình.
Cô có sự tự tin đó. Cô có cả đời, không phải sao?
....................................
Trong rạp chiếu phim.
Khi Diêu Hữu Thiên nhìn thấy quảng cáo trên áp phích thì trước mắt sáng lên.
"Ồ. Là Triệu Bách Xuyên kìa."
Bộ phim Triệu Bách Xuyên đóng năm ngoái, năm nay đã ra rạp rồi. Diêu Hữu Thiên vỗ vỗ tay Cố Thừa Diệu: "Hay xem bộ này đi."
Ánh mắt Cố Thừa Diệu đang nhìn bảng danh sách phim dời lên mặt Diêu Hữu Thiên, khóe miệng mấp máy: "Không xem. Đổi cái khác."
"Đừng như vậy mà." Diêu Hữu Thiên huơ huơ cánh tay: "Bộ phim này rất hay, trước đây em từng xem giới thiệu trên tạp chí rồi."
"Rốt cuộc là em đọc giới thiệu phim, hay là đọc giới thiệu của Triệu Bách Xuyên?"
Vừa nghĩ đến tên Triệu Bách Xuyên đó, lòng Cố Thừa Diệu đã vô cùng không thoải mái. Lúc này đâu còn có tâm tư nghĩ đến Bạch Yên Nhiên.
Toàn bộ sự chú ý đều là như làm thế nào để dời sự chú ý của Diêu Hữu Thiên lên người mình.
"Cả hai đó." Diêu Hữu Thiên cười có chút xấu xa, khóe môi nhếch lên, đầy hớn hở: "Anh không cảm thấy, anh ấy rất đẹp trai sao?"
Anh huênh hoang lắc lắc đầu, tóc mai khẽ hếch lên thẳng đứng, mày kiếm mắt sáng, nhìn đẹp trai bức người.
"..." Diêu Hữu Thiên muốn cười rồi, trong lòng càng vui hơn: "Anh Cố, xin hỏi, anh đang ghen sao?"
Tai Cố Thừa Diệu ửng lên màu đỏ bất thường: "Anh không thèm ghen. Chỉ là anh không thích xem phim võ hiệp."
"Phim võ hiệp thì sao. Chỉ đa͙σ võ thuật vốn là người chỉ đa͙σ bộ Ngọa Hổ Tàng Long mà. Khẳng định rất hay." Diêu Hữu Thiên không buông tha: "Hơn nữa là tác phẩm lớn, tin rằng sẽ cực kỳ hay. Chúng ta cứ xem cái này."
"Nói không xem thì sẽ không xem." Cố Thừa Diệu từ chối, chỉ vào một bộ phim kinh dị nước ngoài: "Không phải em muốn xem phim kinh dị sao? Vậy bộ này đi."
Anh vẫn nhớ, lần trước khi Diêu Hữu Thiên thét chói tai trốn vào trong lòng mình.
Diêu Hữu Thiên lắc đầu: "Không muốn, em sợ. Cứ xem bộ này đi."
"Không muốn. Anh ghét xem phim trong nước." Khóe miệng mím thẳng, quyền nắm chặt, biểu lộ hoàn toàn vẻ không vui lúc này của anh. Không, là chán ghét nồng đậm đến mức nào.
"Rốt cuộc là anh ghét xem phim trong nước, hay là ghét nhìn thấy Triệu Bách Xuyên đây?" Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, nhất định phải hỏi nguyên do.
Thình lình bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát, quay đầu lại, một người đàn ông mặc áo gió màu đen, đeo khăn quàng cổ và khẩu trang. Ánh mắt nhìn về phía bọn họ mang theo chút ý cười.
Đôi mắt đó trùng khớp với đôi mắt trong trẻo của Triệu Bách Xuyên trên tấm áp phích.
Diêu Hữu Thiên mở to hai mắt nhìn, đang định chào hỏi, Triệu Bách Xuyê nlaij đưa tay ra, làm động tác im lặng.
Diêu Hữu Thiên hiểu rõ gật gật đầu, nghiêng mặt qua, khuôn mặt tươi cười mang theo chút chơi đùa: "Anh đến để PR phim của mình phải không?"
"Không có. Tôi chỉ muốn đến rạp chiếu phim xem một chút, nghe bình luận chân thực của quần chúng một chút."
"Anh Triệu nhàn hạ thoải mái thật ha." Cố Thừa Diệu vừa nhìn thấy dáng vẻ hàn huyên của Diêu Hữu Thiên và Triệu Bách Xuyên, đã trở nên không còn hứng thú gì rồi. Đương nhiên lúc nói chuyện có chút kỳ quái: "Tại sao hôm nay chỉ thấy anh? Con giòi bên cạnh anh đâu?"
Diêu Hữu Thiên nghe thấy lời này, không nhịn được lườm Cố Thừa Diệu một cái. Anh nói đủ chưa hả?
Có chút ngượng ngùng nhìn Triệu Bách Xuyên một cái, vẻ mặt mang theo chút có lỗi.
Triệu Bách Xuyên lại không để bụng, khóe môi nhếch lên, cười đến mức có chút đùa giỡn: "Được tổng giám đốc Cố quan tâm rồi. Đương nhiên giòi thì phải ở nơi nó nên ở. Có điều tổng giám đốc Cố nhớ nhung một con giòi như thế, xem ra, khẩu vị của tổng giám đốc Cố cũng rất độc đáo nhỉ."
Diêu Hữu Thiên nghẹn một chút, thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của mình. Hai người này đúng thật là ——
.................................
【 Hậu trường 】
Má Nguyệt: Tam thiếu, bọn họ đều kêu anh xem trọng vợ của anh, bằng không vợ anh sẽ chạy theo người khác mất.
Tam thiếu: Dừng. Có tôi ở đây. Gã đàn ông nào dám tranh với tôi?
Má Nguyệt: Có nha. Chiến Li, Triệu Bách Xuyên. Nếu như anh cảm thấy ít, tôi sẽ thêm vài người. Tốt nhất hợp thành một hàng luôn.
Tam thiếu: Nghiến răng nghiến lợi cộng thêm xoa tay... Nếu cô muốn chết, tôi rất vui lòng thành toàn cho cô. Khâu cho cô mười mấy hai mươi kim luôn.
Má Nguyệt: Quá hung ác rồi. Tôi khinh bỉ anh, tôi quyết định ngày mai sẽ để Thiên Thiên gặp riêng Triệu Bách Xuyên, sau đó lại để cô ấy bỏ trốn theo Chiến Li ——
Tam thiếu: Vung quyền.
Má Nguyệt:...... (Giọng nói biến mất ở ngoài không gian. Tạm thời không về được.)