Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều nhìn cảm thấy cảm xúc của đối phương ở trong mắt đối phương.
Trong mắt Cố Thừa Diệu có vướng mắc, có phiền não. Trong mắt Diêu Hữu Thiên, cũng thế.
Anh muốn nói cho cô biết, chuyện đã xảy ra bên cạnh anh, nhưng những chuyện đó, anh lại không thể nói ra dù chỉ một từ.
Cho dù lúc anh tắm đã chuẩn bị tâm lý trăm ngàn lần, nhưng lúc này lại giống như bị chặn ngang ở họng, một chữ cũng khó nói.
Ba mẹ anh có thể giam cầm Bạch Yên Nhiên, có thể làm tổn thương cô, nhưng anh lại không thể nói ra.
Anh không muốn để người khác biết, chuyện Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển đã làm.
Cho dù người đó, là Diêu Hữu Thiên. Anh không mở miệng được.
Thật ra Diêu Hữu Thiên muốn nói, hôm nay cô đi dạo phố gặp được Bạch Yên Nhiên.
Hỏi Cố Thừa Diệu có biết người trước của anh đã về rồi không, nhưng lời đến bên môi, cô cũng không thể nói ra miệng.
Cô không biết nên hỏi thế nào.
Nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.
"Em ——"
"Em ——"
Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng nhau mỉm cười.
Nụ cười đó, chỉ ở trên mặt. Đáy mắt đều mang theo thấp thỏm, đều mang theo dò xét.
"Em nói trước đi."
"Anh nói trước đi."
Hai người lại cười, bầu không khí xấu hổ kia, tạm thời đã tiêu tan không còn vết tích.
Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên ngồi ở trên giường, cô hơi nghiêng mặt, vẻ mặt chăm chú nhìn anh chằm chằm.
Chỉ nhìn cô như thế, đã khiến tâm trạng anh bình tĩnh lại không ít. Trong lòng anh, đã có quyết định. Anh không muốn, cũng không thể ở bên cạnh Bạch Yên Nhiên nữa.
Anh lại càng không muốn ly hôn với Diêu Hữu Thiên. Thế nhưng Bạch Yên Nhiên ——
Vào lúc đang suy nghĩ nên mở miệng nói chuyện của Bạch Yên Nhiên thế nào mới không khiến Diêu Hữu Thiên kích động, điện thoại của anh, lại reo lên.
Dãy số hiển thị trên di động là của Bạch Yên Nhiên.
Anh nhìn di động, lần lữa không nhận. Ngược lại ánh mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên đang ngồi, đương nhiên không thể biết được là điện thoại của ai, có điều nhìn thấy dáng vẻ của Cố Thừa Diệu, cô lại đoán ra được một ít.
Ở trước mặt cô, thật ra anh chưa bao giờ biết phải che giấu cảm xúc, cắn môi, giọng nói của Diêu Hữu Thiên bình tĩnh đến mức chính bản thân cô cũng kinh ngạc.
"Tại sao không nghe điện thoại?"
"Anh ——" Khóe môi Cố Thừa Diệu mấp máy, cuối cùng vẫn nhận.
"Thừa Diệu, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
"..." Im lặng, mi tâm Cố Thừa Diệu nhíu lại: "Có lẽ tối hôm nay anh không có thời gian."
Bây giờ, anh không biết phải đối mặt với Bạch Yên Nhiên như thế nào.
Hôm qua khi vừa mới biết chuyện, anh gần như đã đi như trốn chạy.
Nhưng vấn đề sẽ không vì anh trốn chạy trong chốc lát mà trở thành không tồn tại. Hiện giờ anh thật sự không nghĩ ra được, phải giải quyết chuyện này như thế nào.
"Em có." Giọng nói của Bạch Yên Nhiên rất nhẹ, cách điện thoại, không nhìn thấy được biểu cảm của cô: "Em vẫn ở ngôi nhà ban đầu của chúng ta, em sẽ nấu cơm chờ anh đến."
Lúc nói, cô thêm một câu: "Em sẽ luôn chờ anh. Thừa Diệu, anh nhất định phải đến."
Sắc mặt Cố Thừa Diệu hơi đen lại, không chờ anh mở miệng nói gì đó. Bạch Yên Nhiên đã cúp điện thoại rồi.
Mà bên kia, Diêu Hữu Thiên đã xuống giường, đứng ở trước mặt anh.
"Điện thoại, là cô ấy gọi?"
"..." Cố Thừa Diệu mở to mắt, không biết vì sao Diêu Hữu Thiên biết được.
"Hôm nay, em đã gặp cô ấy." Diêu Hữu Thiên cắn môi, rũ mắt, một hồi lâu sau, cuối cùng lại ngẩng đầu lần nữa đối mặt với Cố Thừa Diệu: "Anh không tò mò, cô ấy nói gì với em sao?"
Cố Thừa Diệu cứng đờ ở đó, cảm giác thần kinh toàn thân căng cứng cả rồi.
Diêu Hữu Thiên biết rồi? Cô ấy lại biết rồi? Vậy cô ——
"Anh Cố." Diêu Hữu Thiên chăm chú nhìn chằm chằm vẻ sợ hãi trên mặt anh, không rõ anh đang sợ điều gì: "Người trước của anh, tình yêu của anh đã quay về rồi, có phải em có thể nhường chỗ rồi không?"
Xì ——
Trái tim Cố Thừa Diệu co rút, cả người bỗng chốc tê rần: "Em, em đang nói cái gì?"
"Chẳng lẽ không đúng?" Diêu Hữu Thiên hơi bật cười, ngẩng đầu, vén mái tóc dài ra sau đầu, trong nụ cười trong trẻo nhàn nhạt đó mang theo vài phần trào phúng: "Anh yêu cô ấy, không phải sao?"
"..." Không, anh đã không yêu cô ấy nữa rồi. Cố Thừa Diệu muốn nói, lại không thể nói ra.
Bởi vì Diêu Hữu Thiên, không cho anh cơ hội.
"Cô ấy nói, người anh yêu là cô ấy, còn nói, anh cưới em là bất đắc dĩ. Cô ấy còn nói, anh nhất định sẽ ly hôn với em, sau đó cưới cô ấy ——"
"Anh sẽ không đâu." Anh không muốn ly hôn. Tuyệt đối không muốn."Nhưng em sẽ." Tiếng cười trên mặt Diêu Hữu Thiên đã biến mất. Cô nhìn thẳng vào vẻ chần chừ trong mắt Cố Thừa Diệu, vẻ mặt hoàn toàn lạnh băng: "Cô ấy đang tìm anh, không phải sao? Cố Thừa Diệu, anh dựa vào cái gì mà cho rằng, em sẽ chịu nhục như thế?"
"Anh..." Anh không có ý đó.
"Vừa rồi là điện thoại của cô ấy? Cô ấy gọi anh đi làm gì? Ăn cơm? Hay là lên giường?" Giọng nói của Diêu Hữu Thiên cực lạnh: "Cố Thừa Diệu, anh đừng nói với em, từ sau khi cô ấy quay về, hai người chưa từng gặp mặt. Cũng đừng nói với em, anh hoàn toàn không biết cô ấy đã quay về."
"..." Quả thật anh nói không nên lời. Bọn họ đã gặp nhưng: "Anh không hề làm chuyện có lỗi với em."
"Chỉ là tạm thời." Diêu Hữu Thiên cười lạnh, giọng nói chứa đầy trào phúng: "Cuối cùng anh sẽ làm, vấn đề là thời gian sớm muộn."
"Anh sẽ không." Cố Thừa Diệu chưa từng có giọng điệu kiên định như lúc này: "Anh đã nói rồi, anh sẽ không."
"Nhưng làm thế nào đây? Em không tin anh."
"Em không tin anh." Diêu Hữu Thiên nhấn mạnh giọng điệu hơn: "Anh còn nhớ không? Anh đã tìm cô ấy bao nhiêu lâu? Anh có nhớ không? Cho dù anh uống say, vẫn đọc tên cô ấy."
"Cố Thừa Diệu, em không tin anh. Có lẽ hiện giờ anh không, nhưng không có nghĩa sau này cũng sẽ không."
"Cho nên. Em muốn ly hôn với anh." Khi Diêu Hữu Thiên nói những lời này, ngực co rút đau đớn hết trận này đến trận khác.
Ông trời chứng giám, cô yêu người đàn ông này đến mức nào.
Người đàn ông động lòng duy nhất, khiến cô có cảm giác ấm áp duy nhất, cũng là người đàn ông khiến cô yêu thương sâu nặng duy nhất.
Cô yêu anh, nếu như có thể, cô muốn cùng anh nắm tay trọn đời, sinh hai đứa trẻ, cứ như vậy sống hết một đời.
Nhưng, tình yêu cô muốn, là thuần túy, đơn nhất. Cô không chấp nhận được trong thế giới tình cảm, còn có người thứ ba.
"Anh không sẽ đồng ý." Cố Thừa Diệu trở nên kích động, cầm tay Diêu Hữu Thiên: "Anh đã nói rồi, anh không hề làm chuyện có lỗi với em, sau này anh cũng sẽ không làm. Diêu Hữu Thiên, em đừng ly hôn với anh. Em đã nghe rõ rồi đấy. Anh sẽ không ——"
"Vậy anh muốn làm thế nào?" Diêu Hữu Thiên chỉ vào di động của anh: "Cô ấy vẫn đang chờ anh. Cô ấy yêu anh, anh yêu cô ấy không phải sao? Nếu như hai người yêu nhau, vậy anh cứ sống với cô ấy cả đời là được rồi. Em tác thành cho hai người."
"Anh không có, anh không hề. Anh không yêu cô ấy. Hiện giờ anh đã không yêu cô ấy nữa ——"
"Nhưng cô ấy nói anh yêu cô ấy, cô ấy còn nói anh nhất định sẽ cưới cô ấy. Em tác thành cho anh trước một bước, không tốt sao?"
Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, mặt không biểu cảm, không nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì.
Lời nói của người phụ nữ đó, vẫn sinh ra ảnh hưởng với cô.
"Anh không có, anh không hề ——" Cố Thừa Diệu không biết phải nói như thế nào.
Ba mẹ anh, làm ra chuyện như vậy.
Bọn họ có thể làm, nhưng anh lại không thể nói.
Anh chưa từng nghĩ tới, ba mẹ anh lại dùng loại thủ đoạn cực đoan quyết liệt như vậy để đối phó với một người phụ nữ. Mà người phụ nữ đó chỉ là một cô gái yếu đuối.
Từ rất sớm, anh đã biết ba có một vài thế lực trong bóng tối.
Anh cũng loáng thoáng biết được, chị gái và ba làm một vài chuyện gì đó ở bên ngoài.
Nhưng chính vì từ nhỏ anh đã không thân thiết với ba. Thậm chí quan hệ được gọi là xa lạ. Cho nên anh chưa từng muốn làm rõ và nắm trong tay tất cả những chuyện đó.
Anh chưa từng có suy nghĩ, muốn có được gì đó từ ba.
Cũng là lần đầu tiên anh biết, Cố Học Võ trở nên ngoan độc, lại là như thế.
Đối với hành vi việc làm của đời trước, anh nói không nên lời. Từ khi Cố Học Võ bắt đầu thừa nhận chuyện ông làm với Bạch Yên Nhiên, anh đã nhận định mắc nợ Bạch Yên Nhiên rồi.
Nhưng ly hôn với Diêu Hữu Thiên. Anh tuyệt đối không muốn.
"Anh sẽ không ly hôn." Hai chữ này, mỗi một lần Diêu Hữu Thiên nói ra, anh đều cảm thấy tim của mình giống như bị nướng trên lửa.
Anh không cách nào chấp nhận. Đưa tay ra, ôm Diêu Hữu Thiên thật chặt, giống như muốn ôm hi vọng cuối cùng của anh vậy.
"Thiên Thiên." Lần đầu tiên, anh gọi tên cô nghiêm túc như vậy, chăm chú như vậy. Hai chữ đơn giản, vang lên ở trong lòng cô, lồng ngực cô hơi rung động.
"Anh không muốn ly hôn. Em có nghe thấy không. Em đừng ly hôn với anh. Chúng ta, phải sống hết đời này. Anh đã nói với em rồi."
Gò má dán vào ngực anh, Diêu Hữu Thiên nghe được rõ ràng tiếng tim đập vững vàng của anh.
Cổ họng đắng chát, nghẹn ngào, cô đột nhiên có xúc động muốn khóc.
"Không ly hôn? Anh muốn thế nào? Vừa giữ tòa thành hôn nhân này với em, vừa chàng chàng thiếp thiếp với bạn gái trước của anh? Cố Thừa Diệu, em thật sự không biết anh có thể mặt dày hèn hạ đến mức khiến người ta ghê tởm như vậy."
Cô chưa bao giờ là một người nhu nhược. Muốn trổ tài miệng lưỡi, cô cũng biết. Nhưng mắng anh như thế, cô cũng không dễ chịu, thậm chí là khó chịu.
Cô tin lời anh nói. Anh nói không là không, nhưng người phụ nữ kia lại khiến cô khó chịu, vậy nên, cơn giận này đành phải xả lên người Cố Thừa Diệu.
"Thiên Thiên ——" Cố Thừa Diệu không thích nghe cô nói mình như vậy, không thích chút nào: "Anh không có, anh không hề chàng chàng thiếp thiếp với cô ấy, em tin anh, anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em."
"Anh có thể cam đoan nhất thời, nhưng anh có thể cam đoan vĩnh viễn không? Diêu Hữu Thiên kéo tay anh ra, lùi về sau một bước, đối diện với khuôn mặt Cố Thừa Diệu: “Cho dù anh có thể bảm đảm, nhưng cô ta thì sao? Cô ta sẽ bỏ đi như vậy sao? Cô ta sẽ buông tay như vậy sao?"
Cô không biết là nguyên nhân gì, khiến cô gái nhu nhược từng gặp một lần kia lộ ra biểu cảm mạnh mẽ như hôm nay.
Nhưng cô rất rõ, đáy mắt cô gái đó đều là vẻ không cam lòng với Cố Thừa Diệu.
Cô ta sẽ không buông tay. Cô ta yêu Cố Thừa Diệu, cô ta sẽ nghĩ ra mọi cách khiến Cố Thừa Diệu quay lại bên cạnh cô ta.
Cô ta đến trước, mà cô lại là sau này.
Cô đã thua về thời gian. Cho nên cô không muốn ngay cả tôn nghiêm bản thân cũng thua mất.
Im lặng. Trong lòng Cố Thừa Diệu biết, thứ Bạch Yên Nhiên muốn là gì.
Nếu như trước ngày hôm qua, anh có thể xem nhẹ, nhưng sau ngày hôm qua, anh lại không thể.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh. Một lần nữa, hai người lại nhìn nhau chẳng nói gì.