Cô ngồi trong lòng anh, ngước mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“ Chuyện gì vậy?”
“ Ngày mai đừng tranh cãi với ba mẹ nữa, nếu không ba mẹ em đến nhìn thấy thì không hay.”
Ánh mắt Cố Thừa Diệu thâm trầm hẳn: “ Anh không hề tranh cãi với mẹ.”
Việc ngày hôm nay, có thể lúc đầu anh có hơi nóng giận nhưng sau đó anh không hề nói một câu.
Để mặc cho Kiều Tâm Uyển lên tiếng. Chỉ trích anh đã đành lại còn phê phán Bạch Yên Nhiên không ngớt. Vì vậy sắc mặt của anh mới ngày càng khó coi.
“ Đừng tranh cãi với ba mẹ.” Diêu Hữu Thiên khẽ thở dài: “ Người làm cha mẹ trên đời này, họ làm gì nghĩ gì đi chăng nữa cũng đều vì muốn tốt cho chúng ta mà thôi. Chỉ có điều điểm xuất phát và lập trường không giống nhau.”
Lúc này câu mà Cố Thừa Diệu ghét nghe thấy nhất chính là “ vì tốt cho con”.
May mà không khí hiện giờ đang rất đẹp, mà anh thực sực không muốn tranh cãi với Diêu Hữu Thiên.
Thờ dài một tiếng, cuối cùng anh gật đầu: “ Anh biết rồi.”
“ Vậy mới ngoan chứ.”
“ Em coi anh là trẻ con à?” Cố Thừa Diệu thấy hơi bất mãn, đưa tay nhéo mặt Diêu Hữu Thiên.
Anh không nhéo quá mạnh, Diêu Hữu Thiên nhấc đầu, nghiêng mặt tránh tay anh.
“ Còn nói không phải là trẻ con. Ai đời cãi nhau với ba mẹ là giận dỗi không thèm để ý đến người khác? Anh còn không phải trẻ con ai thèm tin?”
Diêu Hữu Thiên bật cười, đặt nụ hôn nhẹ như dỗ dành một đứa bé, mặc dù Cố Thừa Diệu vẫn chăm chú lái xe nhưng miệng nở nụ cười.
Nghĩ kỹ thì quả thực anh cũng hơi trẻ con, biết rõ ba mẹ là người như thế nào mà anh còn tranh cãi với họ làm gì?
Chi bằng giống như Diêu Hữu Thiên đã nói, hãy sống tốt cuộc sống của mình là đủ.
Tâm trạng cũng vì thế mà vui hơn rất nhiều.
………………………………………………………………
Ngày hôm sau, khi Cố Thừa Diệu chủ động chào hỏi ba mẹ, Kiều Tâm Uyển vô cùng kinh ngạc.
Bà còn tưởng con trai mình sẽ còn giận dỗi.
Trong lòng thấy kỳ lạ nhưng trên mặt không lộ ra, một phần cũng là vì sự hiện diện của Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn.
Sự xuất hiện đột ngột của hai ông bà họ Diêu, Diêu Đại Phát bỏ hết công việc đưa mấy người trong nhà đi chơi khắp nơi.
Mặc dù ông ăn to nói lớn, nɠɵạı hình cũng có vẻ thô lỗ, nhưng ngược lại Tuyên Tĩnh Ngôn lại là người tinh tế.
Lịch trình hàng ngày sắp xếp rất đầy đủ. Cho dù Cố Thừa Diệu bận việc trong công ty nhưng hai an hem nhà họ Cố và Cố Đại Phát vẫn cứ vui chơi thoải mái.
Cộng thêm Diêu Hữu Thiên cũng tạm dừng mọi công việc trong tay, đặc biệt sắp xếp thời gian ở cùng với hai vợ chồng Kiều Tâm Uyển.
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Giữa hai vợ chồng Cố Học Vũ và con trai mặc dù không có tiến triển gì thêm nhưng dưới sự điều tiết của Diêu Hữu Thiên cũng hòa hợp không ít.
Sau ba ngày, nguyên nhà Cố Học Vũ lại quay về Bắc Đô.
Cố Thừa Diệu vốn định về chung với họ nên chọn hai ngày sau sẽ về.
Nhưng ngay lúc này lại đúng dịp khu nghĩ dưỡng đang trong đợt chạy thử.
Còn chính thức khai trương phải đợi đến sau tết.
Đây là thói quen trong làm ăn của người thành phố Y. Chạy thử rồi mới chính thức khai trương.
Ngày chạy thử tất cả những người bạn nối khố của anh như Hồ Tư Hiền, Tống Lãng, Thẩm Mộng Thuyền, Đỗ Thanh Hiên, Đỗ Thanh Lam cả Thương Mạc Viễn đều đến ủng hộ. Khu nghỉ dưỡng tấp nập khách, nhộn nhịp vô cùng.
Mọi người đều nói đây mới chỉ là chạy thử thôi, đợi đến ngày chính thức khai trương nhất định người đến khu nghĩ dưỡng sẽ động nghẹt.
Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu có mới một số bạn làm ăn trên thương trường.
Còn những người khác như Triệu Bách Xuyên, người nhà họ Chiến thì cô không thông báo.
Dù sao thì qua Tết cũng chính thức khai trương lúc đó cho mời cũng được.
Quan trọng nhất là giữa cô và Cố Thừa Diệu không dễ gì phát triển thêm một bậc.
Nên cô thật không muốn để anh mất vui.
Bận rộn hết đợt này, hai người sẽ cùng về Bắc Đô chung với những người bạn của anh vào trước lễ Giáng Sinh một ngày.
…………………………………………………………
Vừa xuống sân bay, Cố Thừa Diệu việc đầu tiên đương nhiênlà đi thăm bà nội.
Không gặp hơn nửa năm, cháu nội mới về. Khỏi nói cũng biết Uông Tú Nga vui đến nhường nào, cũng không cho Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên về căn hộ riêng của hai người mà bắt ở lại trong đại viện.
Vào ngày lễ Giang Sinh mọi người đều tề tự tại đại viện.
Diêu Hữu Thiên đặc biệt chuẩn bị vài món quá để Cố Thừa Diệu dâng biếu mấy người lớn trong nhà.
Cô không biết lý do Cố Thừa Diệu tranh cãi với Kiều Tâm Uyển nhưng cô biết rõ Cố Thừa Diệu và ba mẹ vẫn có khúc mắc.
Kiều Tâm Uyển và Cố Học Vũ đón nhận quà của Diêu Hữu Thiên tất nhiên hiểu rõ đây là do cô chuẩn bị. Chứ từ trước đến giờ Cố Thừa Diệu chưa từng tặng quà cho họ.
Nhưng thời điểm này họ chắc chắn sẽ không nói ra.
Càng ngày càng thích đứa con dâu này. Nhìn cả nhà hòa hợp, tất cả những sự phiền muộn dường như đều tan biến hết.
Ăn cơm xong Cố Thừa Diệu đột nhiên đi ra ngoài.
Lúc quay về trên tay cầm theo một chiếc hộp.
“ Giáng Sinh vui vẻ”. Đưa hộp quà trên tay cho Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu chợt nhớ ra đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho Diêu Hữu Thiên.
Gương mặt anh có chút ngượng ngùng. Diêu Hữu Thiên rất bất ngờ, mở hộp ra bên trong có một chiếc vòng tay.
Từng chiếc lá bạch kim nối tiếp nhau, mỗi một chiếc lá đều được thiết kế hơi cong lại, ngay mũi cong có gắn một viên kim cương, vừa đẹp vừa nhã nhặn sang trọng.“ Em có thích không?”
“ Thích chứ.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, đây là món quà đầu tiên mà Cố Thừa Diệu tặng cho cô đấy, cô đương nhiên là thích rồi.
Ngiêng mặt nhìn Cố Thừa Diệu: “ Sao lại nghĩ đến việc tặng quà cho em vậy?”
“ Hôm nay là lễ Giáng Sinh.” Thật ra là vì Cố Thừa Diệu thấy cô tặng quà cho ba mẹ rồi cả ông bà nữa nên mới chợt nghĩ đến.
Lúc đầu anh không có kế hoạch này.
Khi nhìn ra sự yêu thích trong mắt Kiều Tâm Uyển, sự hài lòng bà nội lúc Diêu Hữu Thiên thân thiết tặng quà, đột nhiên anh cũng muốn cô được vui vẻ một lần.
Cảm giác mong muốn một người nào đó được vui vẻ, đối với anh mà nói là lần đầu tiên có được.
“ Anh đeo cho em nhé.” Cố Thừa Diệu vừa nói vừa cầm chiếc vòng lên đeo cho Diêu Hữu Thiên.
Cổ tay cô rất nhỏ, chiếc vòng bạch kim đeo lên tay cô cũng vừa vặn, rất đẹp.
Cố Thừa Diệu cười hài lòng. Diêu Hữu Thiên vui không khép được miệng, nhìn rạng rỡ vô cùng.
Cúi đầu định hôn Diêu Hữu Thiên thì ngay lúc này chuông điện thoại vang lên.
“ Xin lỗi.” Cố Thừa Diệu lấy điện thoại ra, màn hình không hiện số, anh bắt máy: “ A lô.”
“ Thừa Diệu, là em, anh ra ngoài được không, em tìm anh có việc.”
Bạch Yên Nhiên….
Cố Thừa Diệu khựng lại, nhìn Diêu Hữu Thiên đang thưởng thức chiếc vòng đeo tay, mắt tràn đầy ý cười, anh nói khẽ: “ Anh có việc, không tiện.”
“ Cố Thừa Diệu, nếu anh không đến, có tin em sẽ đền nhà anh tìm anh không?”
Giọng nói của Bạch yên Nhiên mang theo sự kích động lạ thường.
“ Anh nói rồi, anh không tiện, anh đang có việc ở đây.”
“ Em không cần biết, em muốn anh phải đến đây, anh có đến không?”
“ Không đến.”
Diêu Hữu Thiên đã bỏ tay xuống, đang chăm chú nhìn anh, ánh mắt Cố Thừa Diệu phát sáng, dứt khoát cúp máy, mỉm cười với cô.
“ Sao vậy?” Diêu Hữu Thiên không hiểu hành động của Bạch yên Nhiên: “ Xảy ra chuyện gì à?”
Hình như cô nghe thấy giọng của một người phụ nữ.
“ Không có gì.” Cố Thừa Diệu lắc đầu, không khí hiện tại rất tốt, anh không muốn phá vỡ nó: “ Là đám người Thanh Lam nói là hôm nay có tụ tập hỏi anh có đi không.”
“ Anh muốn thì cứ đi đi.” Đỗ Thanh Lam cô có biết là con gái bên dượng Đỗ Lợi Binh sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Cố Thừa Diệu.
Mấy người bọn họ đương nhiên rất thân.
“ Anh…” Cố Thừa Diệu nắm lấy tay Diêu Hữu Thiên: “ Anh không muốn đi, chúng ta về nghỉ thôi.”
“ Cũng được.” Diêu Hữu Thiên hơi bất ngờ, còn tưởng Cố Thừa Diệu sẽ đưa mình đi cùng. Có điều đám người kia chơi rất điên cuồng, cô vẫn nên để ý đến bản thân thì tốt hơn: “ Em đi tắm trước nhé, anh đợi em một chút.”
“ Được.”
Cố Thừa Diệu gật đầu, giọng nói cợt nhả: “ Hay có muốn cùng tắm không?”
“ Không cần.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu liên tục, nếu tắm cùng anh còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa không.
Lấy đồ ngủ chạy vội vào nhà tắm, khi nhìn thấy chiếc vòng trên tay, trên mặt tràn đầy niềm vui.
Anh ấy ngày càng làm cô yêu thêm.
Sắc mặt Cố Thừa Diệu rất khó coi, sau khi Diêu Hữu Thiên vào nhà tắm anh nhắn tin cho Bạch yên Nhiên: “ Đừng gọi điện cho anh nữa, cũng đừng tìm anh nữa. Yên Nhiên, chúng ta đã hết thật rồi.”
Anh bướng bỉnh tranh cãi với Kiều Tâm Uyển là một chuyện nhưng trong lòng lựa chọn lại là chuyện khác.
Anh không muốn ly hôn với Diêu Hữu Thiên, không hề muốn một chút nào.
Ngay lúc định xóa tin nhắn vừa rồi thì anh lại nhận được Bạch yên Nhiên trả lời.
Trong tin nhắn chỉ có mấy tấm hình kèm một dòng chữ.
Khi anh nhìn rõ nội dung trong tấm hình, sắc mặt Cố Thừa Diệu lập tức thay đổi.
Lòng bàn tay siết chặt điện thoại, không nghĩ gì nhiều mà xông ra khỏi cửa.
Khi Diêu Hữu Thiên tắm xong bước ra trong phòng đâu còn hình bóng của Cố Thừa Diệu.
………………………………………………………………………………
Tại căn hộ nơi Cố Thừa Diệu và Bạch Yên Nhiên từng sống chung.
Bạch Yên Nhiên đợi mãi ở cửa căn hộ, khi cô nhìn thấy Cố Thừa Diệu xuất hiện, gương mặt đầy vẻ châm chọc.
“ Anh lại lừa dối em, nói gì mà chúng ta vẫn có thể làm bạn. Nhưng anh đã làm gì? Ngay cả em anh còn không muốn gặp thì là bạn sao?”
Cố Thừa Diệu không trả lời cô, cũng không vội vàng mở cửa mà chỉ đứng trên lối đi.
Lễ Giáng Sinh ở Bắc Đô, trời rất lạnh, gió ùa vào lối đi trong tòa nhà đi kèm sự giá buốt.
Cố Thừa Diệu lấy hơi, không tiếp lời chỉ trích của Bạch Yên Nhiên.
Anh vội vàng chạy đến không thấy được thời tiết rét buốt mà chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng căng thẳng: “ Nói anh nghe những tấm hình đó là như thế nào?”
“ Anh đây là ý gì?” Bạch yên Nhiên cười khẩy: “ Sự quan tâm muộn màng à?”
Cô chưa từng có dáng vẻ như bây giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện hiện sự căm phẫn và thù hận khác hẳn với nét yếu đuối ngày thường.
Cố Thừa Diệu không còn tâm trạng vòng vo với cô, hạ thấp giọng gằn nhẹ: “ Nói cho anh biết, những tấm hình đó là chuyện gì?”