Làng du lịch đã sớm lắp đặt xong thiết bị. Nhân viên phục vụ bước đầu đã vào vị trí.
Người đứng trong đại sảnh hay ở bên ngoài, đến thở mạnh cũng không dám thở một hơi. Mặc dù nhân viên phục vụ huấn luyện nghiêm chỉnh vẫn chưa chính thức làm việc. Nhưng lại có năng lực tiêu chuẩn nhất định.
Chia ra đứng thành hai hàng song song, mắt không nhìn sang nơi khác.
Bầu không khí này, kéo dài đến tận phòng bao.
Phòng bao trang trí xa hoa cực kỳ lịch sự tao nhã, đâu đâu cũng có thể thấy sự tinh tế.
Khi Diêu Hữu Thiên nhìn bản vẽ đã cực kỳ kinh ngạc, chính thức trang hoàng xong, lại càng tán thưởng hơn.
Có điều hiện giờ, cô lại không có tâm trạng đi thưởng thức.
Trên chiếc bàn tròn lớn có thể chứa hai mươi người, vài vị trưởng bối ngồi ở vị trí phía trên, sắc mặt hơi nghiêm trọng.
Mà Cố Thừa Diệu ngồi ở vị trí bên cạnh cửa, mặt không biểu cảm.
Giữa bầu không khí im ắng, Diêu Hữu Thiên đi vào.
"Ba. Mẹ. Chú, thím." Chào hỏi qua vài vị trưởng bối, Diêu Hữu Thiên ngồi xuống bên cạnh Cố Thừa Diệu.
Đối diện với vẻ bất ngờ trong mắt anh, im lặng đưa tay ra nắm lấy tay anh. Dùng ánh mắt hỏi dò anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà điều cực kỳ bất ngờ là Cố Thừa Diệu nhẹ nhàng rút tay về, đẩy menu trên mặt bàn vào tay cô.
"Gọi đồ ăn đi. Bọn họ vừa mới xuống máy bay, hẳn là đói rồi."
Giọng điệu cực lạnh, nhạt đến tột cùng.
Nếu như không phải biết rõ quan hệ giữa Cố Thừa Diệu với vợ chồng Kiều Tâm Uyển, có thể Diêu Hữu Thiên sẽ cho rằng bọn họ tới đòi nợ.
Ánh mắt lại dừng trên mặt Cố Thừa Diệu lần nữa, nhận lấy menu trong tay anh, vẻ mặt hết sức tò mò.
Cố Thừa Diệu lại không nhìn cô, chỉ bưng chiếc cốc trước mặt lên, anh chưa kịp cầm cốc trà, nhân viên phục vụ đã bưng ấm trà lên rót trà cho anh trước.
Không chỉ rót cho anh, mà còn làm việc gọn gàng rót xong cho các vị đang ngồi.
Diêu Hữu Thiên nhìn thấy không dưới sáu nhân viên phục vụ đứng trong phòng, hơi nhíu mày.
Cô thật sự không quen, khi mình ăn cơm, bên cạnh có người nhìn chằm chằm.
Không nhìn menu trước, mà ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm Uyển và Tả Phán Tình: "Mẹ, thím, tại sao trước khi đến không gọi một cuộc điện thoại? Con cũng có thể đến sân bay đón mọi người."
"Không cần." Kiều Tâm Uyển vẫn rất hài lòng với cô con dâu này.
Vừa rồi con trai ngỗ nghịch với mình, bà có bất mãn hơn, cũng sẽ không nổi giận trước mặt con dâu: "Đến khi nghĩ ra thì đã đến rồi. Cũng không phải chuyện phiền phức lắm, tự mình tìm được chỗ."
Có Cố Học Võ ở đây, đi đâu đều có thể sắp xếp ổn thỏa.
"Đúng vậy." Tả Phán Tình ở bên cạnh xen vào một câu: "Mẹ cháu luôn nhắc tới cháu. Nói nhớ cháu rồi, phải đến đây thăm cháu."
"Cảm ơn mẹ." Diêu Hữu Thiên cười với Kiều Tâm Uyển: "Gần đây bà nội thế nào ạ? Mấy hôm trước gọi điện thoại, nói là cảm mạo đã tốt hơn nhiều rồi?"
"Con thật là có lòng." Kiều Tâm Uyển nhìn Diêu Hữu Thiên, thật sự rất hài lòng với cô con dâu này, tiến thoái có chừng mực, có lễ nghĩa.
Tôn kính bề trên, về công việc cũng là người có năng lực.
Bà thật sự không rõ, tại sao Cố Thừa Diệu không nhìn thấy điểm tốt của Diêu Hữu Thiên? Nhất định phải nhớ đến Bạch Yên Nhiên không có chỗ nào tốt kia lâu như vậy?
Diêu Hữu Thiên cảm thấy có chút đắng chát, nhìn menu trên tay một cái: "Đầu bếp bên này mời tới làm hải sản rất ngon. Chi bằng hôm nay ăn hải sản?"
"Con sắp xếp đi." Kiều Tâm Uyển nhìn hai anh em Cố Học Võ một cái: "Chúng ta không kén chọn đồ ăn."
"Vâng." Lúc Diêu Hữu Thiên nói, đưa menu cho nhân viên phục vụ bên cạnh: "Nói với giám đốc Lâm, bảo thầy mang món ăn quy cách nhất lên."
"Vâng." Nhân viên phục vụ cầm menu lui xuống.
Kiều Tâm Uyển đưa tay ra với Diêu Hữu Thiên, ý bảo cô ngồi vào cạnh mình.
Diêu Hữu Thiên đang định đứng dậy, Cố Thừa Diệu đột nhiên vươn tay giữ cánh tay cô.
"Cứ ngồi ở đây."
Chỗ ngồi hai mươi người. Cố Thừa Diệu ngồi ở vị trí dưới cùng. Điều này khiến giữa anh và Kiều Tâm Uyển cách nhau ít nhất vị trí của sáu bảy người.
Diêu Hữu Thiên có chút khó hiểu nhìn anh một cái, anh giống như không cảm nhận thấy. Chỉ nắm tay cô, không cho cô qua đó.
Diêu Hữu Thiên đành phải dời tầm mắt về phía Kiều Tâm Uyển, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay từ đầu khi Kiều Tâm Uyển nhìn thấy động tác của Cố Thừa Diệu, lửa giận trong lòng lại không khống chế được.
Sao? Sợ bà nói chuyện cho Diêu Hữu Thiên?
Nếu nói thật sự sợ, vừa rồi vì sao phải làm?
ŧıểυ Mã đã khai ra hết mọi thứ rồi. Giỏi lắm. Vừa mua nhà cho Bạch Yên Nhiên, vừa mời dì cho cô ta.
Nó xem hôn nhân là cái gì? Rốt cuộc là ai dạy nó chuyện chân đạp hai thuyền này?
Trong lòng cực kỳ bất mãn với con trai, khi đối diện với ánh mắt nghi hoặc của con dâu, lại không nói ra được câu nào.
Miễn cưỡng nhếch khóe miệng, nhìn Diêu Hữu Thiên cười nói: "Nhìn Thừa Diệu này, kết hôn xong biến thành dính vợ như vậy. Con căng thẳng thế làm gì? Mẹ cũng sẽ không ăn thịt Thiên Thiên, chỉ muốn hỏi con bé vài câu mà thôi."
Trong lời nói không mang theo chút mất tự nhiên nào, nhìn Diêu Hữu Thiên, cực kỳ quan tâm đến cuộc sống của cô.
Hỏi thân thể ba mẹ cô như thế nào, hiện giờ kinh doanh của tập đoàn Chính Phát ra sao.
Nói đến cuối cùng, Kiều Tâm Uyển trách móc nhìn Cố Thừa Diệu một cái: "Thừa Diệu làm việc cũng không chắc chắn chút nào. Lại không biết gọi ông thông gia bà thông gia cùng đến."
Ánh mắt, vẻ mặt bà nhìn Cố Thừa Diệu vô cùng phức tạp. Ý trách móc kia lại là thật.
Diêu Hữu Thiên hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu, sau đó lại quay về mặt Kiều Tâm Uyển: "Thừa Diệu có gọi ba mẹ con ạ. Chỉ là trùng hợp hôm nay ba mẹ con có tiệc mừng phải tham gia. Cho nên mới không đến."
Trước khi cô đến rõ ràng đã giải thích với Cố Thừa Diệu, tại sao anh không nói với ba mẹ anh?
Bầu không khí trong phòng lại một lần nữa rơi vào kỳ lạ.
Trong lòng Kiều Tâm Uyển lại tức con trai, nét kinh ngạc trên mặt cũng chỉ có một chút. Quay mặt đi nhìn về phía Cố Học Võ: "Vừa rồi Thừa Diệu có nói với anh, bà thông gia và ông thông gia không đến? Vậy sao anh không nói với em?"
Cố Học Võ nhẹ nhàng nhếch khóe môi, đôi mắt sâu xa, nhìn không ra chút cảm xúc nào: "Em đã nói hết cả rồi. Anh đâu có cơ hội mở miệng?"
"Xem trí nhớ của mẹ này." Kiều Tâm Uyển cười cười xấu hổ, khi đối mặt với Diêu Hữu Thiên càng cười thân thiết hơn: "Lớn tuổi rồi, trí nhớ lại kém, Thiên Thiên sẽ không để bụng chứ?"
"Là ba chưa nói." Làm sao Diêu Hữu Thiên có thể để ý: "Tuổi của mẹ không lớn chút nào. Mẹ và Thừa Diệu ra ngoài, nếu là người không biết gì nhìn vào, còn cho rằng hai người là chị em đấy."
"Nhìn xem cái miệng nhỏ này, thật là biết ăn nói."
Kiều Tâm Uyển khen ngợi Diêu Hữu Thiên rất nhiều, lại nhìn về phía Tả Phán Tình: "Chị thật sự càng nhìn càng thích đứa con dâu này. Theo mẹ thấy, các con cũng không cần thường xuyên ở lại thành phố Y này nữa. Chờ bên này khai trương rồi, công ty cũng đi vào hoạt động rồi, các con đều trở về Bắc Đô. Không có chuyện gì con có thể đi theo mẹ."
"Vâng." Diêu Hữu Thiên gật đầu, không có chút chống đối nào: "Thừa Diệu đã nói với con rồi. Đến lễ Giáng Sinh tụi con sẽ về."
Hiện giờ cách lễ Giáng Sinh chưa đến một tuần nữa.
"Vậy sao? Thật sự quá tốt rồi." Kiều Tâm Uyển thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu về Bắc Đô, thì giải quyết ŧıểυ bạch hoa kia dễ dàng hơn nhiều.
"Vâng." Diêu Hữu Thiên gật đầu, nhìn Cố Thừa Diệu vẫn không mở miệng: "Thừa Diệu. Lần trước nói vậy phải không?"
Cố Thừa Diệu không trả lời, nếu có thể, anh không muốn ngồi ở đây một phút nào.
Tả Phán Tình và Cố Học Văn hai mặt nhìn nhau, Kiều Tâm Uyển cho rằng về Bắc Đô sẽ thay đổi?
Theo bọn họ, chỉ sợ chưa hẳn. Nhìn dáng vẻ hôm nay của Cố Thừa Diệu, hoàn toàn chính là mê muội rồi. Nếu không dưới tình huống mình đã có gia đình, làm sao vẫn có thể dây dưa không rõ với Bạch Yên Nhiên?
Cục diện hỗn loạn thế này, thật trước đây người nhà họ Cố đều không nghĩ tới.
Hoặc là ngay từ đầu, Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ không nên cản trở bọn họ? Có lẽ, sẽ không phải kết quả này?
Không ai có đáp án.
Bữa cơm này đã kết thúc dưới sự cố gắng thân thiện của Kiều Tâm Uyển và Tả Phán Tình, trong sự nhiệt tình của Diêu Hữu Thiên.
Mặc dù từ đầu đến cuối Diêu Hữu Thiên đều cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không ảnh hưởng đến thiện cảm của cô với Kiều Tâm Uyển. Người mẹ này vẫn rất tốt.
Ăn cơm xong, đã hẹn thời gian ngày mai Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn ăn chung. Đoàn người bắt đầu đi tham quan làng du lịch.
Sau đó buổi chiều đến khu trị liệu, thực hiện spa suối nước nóng.
Đương nhiên khách nam và khách nữ tắm suối nước nóng phải tách ra.
Kiều Tâm Uyển vốn là đến hưởng thụ, bây giờ lại trở thành đến để bị ức hiếp.
Tâm trạng buồn bực, làm gì cũng không thoải mái. Nhưng lại không thể biểu hiện ra trước mặt Diêu Hữu Thiên.
Không một người phụ nữ nào biết chồng mình nɠɵạı tình ở bên ngoài, vẫn có thể tỏ ra thờ ơ.
Trừ khi người phụ nữ đó hoàn toàn không yêu chồng mình.
Nhưng bà nhìn dáng vẻ Diêu Hữu Thiên, lại giống như có chút ý tứ với Cố Thừa Diệu. Cứ như vậy, thật sự rất không ổn.
Ngâm suối nước nóng hồi lâu với Tả Phán Tình, bà đột nhiên nghĩ đến chồng mình.
Cuối cùng ánh sáng chợt lóe lên.
Khi Diêu Hữu Thiên muốn rời đi, Kiểu Tâm Uyển đã kéo tay cô đi sang một bên nói nửa ngày trời.
Mà Cố Thừa Diệu chờ Diêu Hữu Thiên vẫn đứng ở cửa khách sạn, từ đầu đến cuối không liếc mắt một cái về phía bên này.
Từ biệt mấy vị trưởng bối, Diêu Hữu Thiên ngồi lên xe Cố Thừa Diệu.
"Anh Cố, anh làm sao vậy?" Vừa rồi lúc ăn cơm, Diêu Hữu Thiên đã phát hiện hình như tâm trạng Cố Thừa Diệu không tốt lắm.
Cho dù cô trò chuyện với Kiều Tâm Uyển rất thân thiện, cũng chẳng kể Tả Phán Tình nhiệt tình bao nhiêu, từ đầu đến cuối anh đều không nói một câu.
Cố Thừa Diệu thản nhiên liếc nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, dưới chân dùng sức giẫm xuống, xe lao đi như mũi tên..
Diêu Hữu Thiên giật nảy mình, nhanh chóng bám lấy tay vịn trên xe: "Cố Thừa Diệu, anh chạy chậm một chút."
Cố Thừa Diệu không nghe thấy, tốc độ xe liên tục tăng lên, tám mươi, một trăm, một trăm hai mươi, một trăm bốn mươi. Khi vọt đến một trăm sáu mươi, cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã kêu lên.
"Cố Thừa Diệu, ở đây không phải cao tốc, cao tốc cũng không thể phóng nhanh như vậy được."
Tốc độ xe tiếp tục tăng, lúc này Diêu Hữu Thiên không biết nên may mắn vì nơi này ở nɠɵạı thành, còn cách nội thành một chút, mà hiện giờ trên đường cũng không thể có xe khác.
Hay là nên oán hận nơi đây thật sự không có người, nếu như ở đây xảy ra tai nạn xe cộ, chỉ sợ người ta muốn cứu giúp cũng sẽ phải tốn chút thời gian.
"Cố Thừa Diệu, anh chạy chậm một chút." Mi tâm Diêu Hữu Thiên nhíu lại, tốc độ xe quá nhanh khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cảm giác khó chịu bị đè nén ở lồng ngực lại trào lên, đầu óc căng ra.
"Cố Thừa Diệu, làm ơn, em rất khó chịu ——" Mi tâm nhíu lại, khuôn mặt cô hơi tái nhợt, lúc nói chuyện, đưa tay ra xoa lên lồng ngực.