Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 182 - Anh vẫn chưa thử, có thể thử xem

Trước Sau

break
Diêu Hữu Thiên nhìn làng du lịch trước mặt, do Cố thị thi công. Quả thực xây dựng rất tốt.

Trước đây Cố Thừa Lân nhìn trúng chỗ này, cũng muốn xây dựng làng du lịch ở đây, bởi vì nơi đây có một suối nước nóng. Thế nhưng suối nước nóng đó lại ở một chỗ khác.

Phương án trước đây của Cố thị cực kỳ tốt, khiến Diêu Hữu Thiên rất thán phục.

Suối nước nóng được hướng dẫn theo đà phát triển, dẫn vào kiến trúc chủ thể ở trung tâm làng du lịch, là khách sạn nghỉ ngơi ấm áp.

Bên cạnh khách sạn là tiệm spa được xây dựng riêng biệt, ở đây có phương pháp thủy trị liệu* với suối nước nóng, suối nước nóng chăm sóc sức khỏe ở trung tâm, và cả một loạt hạng mục spa với suối nước nóng.

*thủy trị liệu: chữa bệnh bằng nước.

Tiếp tục đi sang bên cạnh tiệm thủy trị liệu, đã đến gần bờ biển. Ở đó lại có một khu vui chơi trên nước rất lớn.

Có thể chơi phiêu lưu, lướt sóng, còn có hồ nghịch nước, hồ bơi, đường trượt. Tất cả chính là một thế giới vui chơi trên mặt nước.

Đình đài núi giả, nước chảy róc rách, lấy nước làm ranh giới, ngăn cách khách sạn và spa, chỉ còn hai cây cầu có thể qua lại.

Bên cạnh khách sạn lại là sân bóng sân golf hiện đại hóa. Đi qua tiếp còn nhìn thấy một trường đua ngựa.

Mùa hè đến đây có thể lướt sóng, phiêu lưu, nghịch nước, mùa đông đến đây có thể tắm nước nóng, điều dưỡng.

Lúc rảnh rỗi lại có thể đến đây chơi thể ȶᏂασ, cưỡi ngựa.

Mà mỗi một nơi đều độc lập, nối liền với nhau, nhưng đều có cổng vào riêng.

Diêu Hữu Thiên gần như có thể tính trước, một khi làng du lịch này xây dựng xong sẽ thu hút bao nhiêu khách.

Bây giờ tất cả công trình đều đã tiến vào giai đoạn chót, chỉ còn lại một số thiết bị lắp đặt nội bộ vẫn chưa hoàn thành.

Tiến triển của công trình này đã tính là nhanh rồi.

Từ tiến độ công trình Diêu Hữu Thiên có thể cảm nhận được, Cố Thừa Diệu rất muốn về Bắc Độ.

Kiểm tra hết tiến độ một lượt, Diêu Hữu Thiên đang định trở về.

Ngang eo đột nhiên xuất hiện thêm một bàn tay to, cô bất ngờ không kịp đè phòng đã bị kéo vào một vòng ôm rộng lớn.

Diêu Hữu Thiên giật mình, khi đang định giãy giụa, lại ngửi thấy mùi hương nam tính quen thuộc.

Cô quay đầu lại, khi đối diện với gương mặt tuấn tú của Cố Thừa Diệu thì khóe môi cong lên: "Sao anh lại tới đây?"

"Vừa rồi đến công ty em để tìm em, ŧıểυ Vi nói em đã đến đây."

Rời khỏi chỗ Bạch Yên Nhiên, không hiểu sao Cố Thừa Diệu lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng biết anh hành động như vậy có chút tàn nhẫn, đặc biệt là đối với Bạch Yên Nhiên.

Nhưng Thương Mạc Viễn nói đúng. Anh đã kết hôn rồi.

Nếu không thể ly hôn với Diêu Hữu Thiên, đương nhiên phải đưa ra lựa chọn.

Huống hồ hôm trước khi anh gọi điện thoại cho bà nội, mặc dù bà năm lần bảy lượt tỏ ý mình không sao, nhưng anh có thể nghe ra được sự ngụy trang ấn giấu trong giọng nói của bà.

Quả thật tuổi của bà nội đã lớn rồi, nếu như anh ly hôn. Nhất định bà nội sẽ không chịu được phải không?

Anh không thể, cũng không thể lấy bà nội ra để mạo hiểm.

Hơn nữa ——

Ánh mắt rơi lên người Diêu Hữu Thiên, không hiểu sao, anh cũng không muốn ly hôn với cô.

Thật ra bản thân Cố Thừa Diệu cũng không phân biệt rõ, rốt cuộc anh không muốn ly hôn là phần nhiều vì quan hệ với gia đình, hay phần nhiều vì quan hệ với Diêu Hữu Thiên.

Anh chỉ biết rằng dù sao chỉ cần anh không ly hôn, người phụ nữ này vẫn sẽ là vợ của anh.

Không có bất kỳ ai có thể thay đổi điều này.

Diêu Hữu Thiên nhìn thời gian, đối diện với gương mặt dường như đang thất thần của Cố Thừa Diệu: "Anh Cố, xin hỏi anh đang trốn việc sao?"

Bây giờ, đến thời gian tan sở vẫn còn một quãng thời gian dài nữa.

"Ừm hừm." Cố Thừa Diệu hồi phục lại tinh thần, nhìn làng du lịch đang xây một cái: "Em có ý kiến sao?"



"Có một chút." Diêu Hữu Thiên gật gật đầu, bờ môi nhỏ hơi cong lên, giống như thật sự không hài lòng: "Em vất vả khổ cực chạy đến xem tiến độ công trình thế này, anh lại trốn việc, em có chút bất bình."

"Là do em thích nhọc lòng." Cố Thừa Diệu kéo tay cô đi ra chỗ để xe bên ngoài: "Bên dưới nuôi nhiều người như vậy, nếu như mọi chuyện đều muốn tự thân tự lực. Vậy nuôi những người đó làm gì?"

Đương nhiên tiến độ công trình có người của bộ phận công trình phụ trách. Cách vài ngày ŧıểυ Mã cũng báo cáo cho anh một lần.

Nhưng cô lại thích nhọc lòng.

"Em thích cảm giác đó mà." Diêu Hữu Thiên quay đầu lại nhìn ra phía sau một cái: "Xây nhà cao tầng trên đất bằng, nhìn từng công trình này mọc lên rất có cảm giác thành tựu."

"Không sao, chờ bên này đưa vào sử dụng rồi, em có thể làm vị khách đầu tiên." Cố Thừa Diệu vẫn cực kỳ có lòng tin với bản kế hoạch của Cố thị: "Anh tin rằng đến lúc đó em sẽ có cảm giác thành tựu hơn."

"Em cũng tin vậy." Cô đã bắt đầu mong đợi: "Em rất thích cưỡi ngựa, em phục các anh rồi, lại nghĩ ra dựng một trường đua ngựa ở đây."

"Đó là vì Thừa Lân thích chơi." Cố Thừa Diệu nghĩ đến hai người anh em của mình: "Từ trước đến giờ anh ấy thích chơi nhất. Sau này em đã biết rồi."

"Ừm." Cá tính của thai song sinh đúng là không giống nhau. Cố Thừa Kỳ chững trạc cẩn trọng, Cố Thừa Lân lại có phần thích chơi bời, hơn nữa cá tính cũng có vẻ cởi mở hơn.

Mà Cố Thừa Diệu lại ở giữa hai anh em bọn họ.

Anh cũng thích chơi, trên người có thêm một chút ngang ngạnh. Nhìn như không để tâm đến điều gì, nhưng bản thân lại rất có ý thức trách nhiệm.

Thật ra tâm trạng Diêu Hữu Thiên như vậy là vì khi yêu một người, sẽ cảm thấy trên điểm nào trên người anh ta cũng tốt.

Cho nên so sánh với hai anh em khác của nhà họ Cố, sẽ cảm thấy Cố Thừa Diệu tốt nhất, vừa không trầm lặng như vậy, mà cũng không tùy tiện như thế.

Cũng không nghĩ lại cô trước đây, không ít lần oán thầm Cố Thừa Diệu phóng đãng bất kham, lại cảm thấy anh quá cay nghiệt.

Thật ra đây chính là điểm khác biệt giữa yêu và không yêu một người.

Tâm trạng của cô xoay vòng, Cố Thừa Diệu không hề biết. Chỉ bởi vì anh muốn suy nghĩ cẩn thận một số chuyện, tâm trạng thật sự không tệ.

"Đi thôi." Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến bên cạnh chiếc xe màu đen của Cố Thừa Diệu.

Cố Thừa Diệu lên xe, trước khi khởi động xe, đột nhiên dừng động tác lại.

Ánh mắt đảo qua nửa khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên, anh đột nhiên nắm lấy tay cô. "Cô Cố."

"Ừm?"

"Anh..." Vẻ mặt Cố Thừa Diệu đột nhiên trở nên hơi nghiêm túc: "Chúng ta có con đi."

Thật ra anh muốn nói là, chúng ta đừng ly hôn, cứ sống thế này cả đời đi.

Lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy không thích hợp.

Trước đây anh từng muốn ly hôn với cô, nhưng đây là chuyện của rất lâu về trước.

Bây giờ anh đã không có ý nghĩ này nữa rồi.

Bọn họ là vợ chồng. Trên thực tế, vốn là bọn họ phải sống chung cả đời.

Nếu không thể ly hôn thì cứ như vậy đi.

Cùng cô gái trước mặt sinh hai đứa trẻ, bên nhau trọn đời.

Vốn dĩ những điều đó là chuyện không có khả năng, bây giờ xem ra, hình như không phải là những chuyện kiến người ta khó mà chịu đựng đến thế.

Mà không biết tại sao anh lại có chút chờ mong. Không biết con của anh và Diêu Hữu Thiên sẽ trông như thế nào.

Sự mong chờ đó khiến trong lúc anh nói câu này, ánh mắt nhìn có vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Giọng điệu của anh, cũng có sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Giống như chuyện này là một kế hoạch, là một chuyện rất quan trọng vậy.

Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát, trong thoáng chốc không tiếp nhận được suy nghĩ của Cố Thừa Diệu.

Anh có biết anh đang nói gì hay không?

"Anh Cố ——" Đứa con có ý nghĩa gì, anh có thật sự biết không?

"Đi thôi." Trong lòng Cố Thừa Diệu đã có quyết định, trong nháy mắt tâm trạng đã trở nên nhẹ nhõm, đạp chân ga, xe lao đi như mũi tên.



Diêu Hữu Thiên nhìn nữa bên mặt hoàn mỹ của anh, lúc này ngũ quan lập thể đó lộ ra tâm trạng tương đối vui vẻ.

"Đi đâu?" Diêu Hữu Thiên nhận ra cả ngày hôm nay mình đều không theo kịp suy nghĩ của Cố Thừa Diệu.

Hôm nay anh có chút khác thường. Rốt cuộc là khác thường ở đâu, cô lại không nói ra được.

Cảm giác khó hiểu này chính là tâm trạng anh rất tốt, về phần tại sao tốt? Cô thật sự không biết.

"Sinh em bé." Cố Thừa Diệu quăng ra ba chữ, khiến cho Diêu Hữu Thiên líu lưỡi.

Một lần nữa không nhịn được giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay mình một cái.

"Anh Cố?"

"Cô Cố." Cố Thừa Diệu liếc mắt nhìn cô một cái, ngắt lời cô: "Nếu như em hỏi anh thêm một câu, anh sẽ dừng thẳng xe bên đường."

"Dừng bên đường làm gì?"

"Sinh em bé." Anh vẫn chưa từng thử cách làʍ t̠ìиɦ trên ô tô trong lời đồn đó, có điều anh cũng không ngại lấy Diêu Hữu Thiên làm thí nghiệm.

"..."

Sinh, sinh em bé? Ý nghĩa đại diện phía sau ba chữ kia đã thành công khiến Diêu Hữu Thiên ngậm miệng.

Cô có lớn gan hơn cũng không đến mức làʍ t̠ìиɦ trong xe với Cố Thừa Diệu ở bên đường.

Cô còn nhớ rõ từng đọc một bài báo, nói là có một đôi tình nhân tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làʍ t̠ìиɦ trong xe ở bên đường. Kết quả bị cảnh sát bắt quả tang, nói là bọn họ dừng xe bừa bãi.

Lúc cô gái đó xuống xe, đến quần cũng không kịp mặc ——

Mặt Diêu Hữu Thiên đã đỏ lên. Một lần nữa cô lại phát hiện ra, bàn về vô sỉ và mặt dày, cô tuyệt đối không phải đối thủ của Cố Thừa Diệu.

Thậm chí anh khiến cho cô không tìm được lời để nói, giống như bây giờ nói gì cũng không đúng.

Bởi vì xấu hổ, trên mặt đã hiện lên hai áng mây hồng.

Miệng nhỏ hơi bĩu lên, giống như là tức giận, lại giống như oán trách..

Khóe mắt Cố Thừa Diệu nhìn thấy dáng vẻ cô bị mình chặn họng không nói nên lời, tâm trạng lại cực kỳ tốt.

Anh phát hiện ra, có đôi khi nhìn Diêu Hữu Thiên vẫn rất đáng yêu.

Ý xấu dấy lên, ý muốn trêu đùa cô càng sâu sắc thêm.

"Thật ra dừng ở bên đường cũng không sao." Cố Thừa Diệu liếc nhìn cửa kính xe của mình một cái: "Cửa kính xe của anh là đặt làm, bên trong nhìn được ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không nhìn được vào bên trong."

Nhìn thấy mặt Diêu Hữu Thiên càng đỏ hơn, anh nói thêm một câu: "Nếu như em không tin, chúng ta có thể thử xem."

"Ai, ai muốn thử với anh?"

Mặt Diêu Hữu Thiên chỉ thiếu nước chưa bị thiêu cháy.

Đối diện với vẻ mặt đầy bỡn cợt của Cố Thừa Diệu, lần thứ hai cô ngậm miệng không nói gì. Nói thêm nữa, nói không chừng người này sẽ lại nói ra mấy lời vớ vẩn mất.

Quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài. Nơi đây còn cách nội thành một vài con đường.

Đi thẳng theo đường cái xung quanh thành phố, có thể nhìn thấy biển khơi ở phương xa.

Biển mùa đông, gió cuốn sóng biển lên cực cao, sóng biển một cao một thấp, giống như tâm trạng lúc này của Diêu Hữu Thiên.

Cùng Cố Thừa Diệu sinh một đứa bé?

Cho dù anh nói những lời này vì nguyên nhân gì, trái tim cô đều có chút mong đợi.

Có con rồi, quan hệ giữa bọn họ sẽ hoàn toàn ổn định. Nhìn con người Cố Thừa Diệu là biết, nhất định anh là một người đàn ông gánh vác trách nhiệm với gia đình.

Anh đồng ý sinh con với mình, cho thấy giữa bọn họ đã bước vào một mối quan hệ mới.

Quan hệ vợ chồng chân chính.

Vợ chồng có thể bên nhau cả đời.

Con sao? Cô đã bắt đầu tưởng tượng. Sau khi bọn họ có con, sẽ có cuộc sống như thế nào.
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc