Cô hơi ngẩng đầu, nhìn anh với đôi mắt mang theo nghi hoặc, giữa khuôn mặt lộ ra vẻ khuyến khích mơ hồ.
Cô gian xảo mà thông tuệ.
Trước đây không cảm nhận được, chung sống lâu mới phát hiện ra, thật ra cô có chút tính khí nóng nảy.
Đối với người càng thân, càng dễ dàng phát ra.
Nghĩ đến dáng vẻ hung hãn của cô lúc mới quen, ban đầu còn có vài lần vật lộn với tính khí chọc tức chết người không đến mạng của cô.
Thậm chí Cố Thừa Diệu có một cảm giác những cảnh tượng đó dường như ở ngay trước mắt. Lại giống như đã cách anh quá xa.
Diêu Hữu Thiên bất mãn đầy mặt đó, lúc nào cũng không quên giương móng vuốt ra với anh, giống như một con mèo nhỏ vậy.
Từ khi nào đã biến thành như bây giờ, nhu thuận giống như một chú thỏ nhỏ.
Dựa vào trong lòng anh, lúc nào trong mắt cũng mang theo ý cười nhạt trong trẻo.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, muốn nói với cô chuyện của Bạch Yên Nhiên, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được.
Ly hôn sao? Không. Không được.
Dường như ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị anh phủ nhận.
Nhưng Bạch Yên Nhiên thì sao?
Cô ấy đã yêu mình hơn một năm, đã chờ anh hơn một năm.
Vì anh, thậm chí còn bị người ta nhốt lại.
Anh không biết rốt cuộc là ai nhốt Bạch Yên Nhiên, nhưng biết có liên quan đến anh.
Bởi vì đối phương lại lấy tin tức anh kết hôn cho Bạch Yên Nhiên xem.
Mặc dù Bạch Yên Nhiên có một người cha là ma cờ bạc, song cuộc sống có vẻ tương đối đơn giản.
Hàng ngày ngoài đi làm ở quán bar thì là ở trong nhà. Anh thật sự không nghĩ ra cô lại đắc tội với ai.
Như vậy khả năng lớn nhất chính là người đó nhốt cô bởi do anh ——
Cũng bởi vì trong lòng suy đoán như vậy, anh không có cách nào bỏ mặc Bạch Yên Nhiên không quan tâm.
Cho dù thế nào, tất cả những chuyện cô phải trải trải qua đều là do anh.
Nhưng Diêu Hữu Thiên thì sao?
Bọn họ đã kết hôn rồi. Cho dù anh thừa nhận hay không, Diêu Hữu Thiên cũng là vợ của anh.
Mà anh thật sự không muốn ly hôn với cô.
Bỏ qua nhân tố chính trị, bỏ qua sự hợp tác giữa hai nhà Diêu – Cố.
Chính anh cũng không muốn. Về phần tại sao không muốn, lúc này anh lại rất không muốn suy nghĩ sâu xa.
Trong lòng mơ hồ cảm thấy, nguyên nhân của sự không muốn đó sẽ khiến anh càng cảm thấy có lỗi với Bạch Yên Nhiên hơn.
Cố Thừa Diệu tâm phiền ý loạn đưa tay ra ôm Diêu Hữu Thiên.
Sức của anh rất lớn, gần như muốn dụi cô vào trong người mình vậy.
Cằm tựa trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve, ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người cô. Đột nhiên có một suy nghĩ, hi vọng thời gian dừng lại từ đây. Anh có thể không cần lựa chọn.
Diêu Hữu Thiên bị anh ôm mà chẳng hiểu tại sao.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô thật sự cảm nhận được. Trong cái ôm của Cố Thừa Diệu, mơ hồ lộ ra một chút bất an?
Anh đang bất an điều gì?
Diêu Hữu Thiên không biết, có điều lại không do dự an ủi người đàn ông trước mặt.
Đưa tay ôm ngược lại anh, vỗ vỗ lưng anh.
Ngoài tiếng gió ở bên ngoài, vào lúc này thế giới hoàn toàn yên tĩnh, không một ai mở miệng nói chuyện.
Cố Thừa Diệu chỉ nhắm mắt lại, phải giải quyết sự hỗn loạn trước mắt như thế nào?
Mà mặc dù trong lòng Diêu Hữu Thiên có nghi hoặc, có điều anh không mở miệng, cô cũng không hỏi.
Là phụ nữ, có đôi khi phải thông minh một chút thì tốt hơn.
Lúc đàn ông muốn nói, tự nhiên sẽ nói với bạn.
Có điều, có phải thời gian để những cảm xúc đó của Cố Thừa Diệu giảm bớt sẽ hơi lâu một chút không?
Diêu Hữu Thiên được anh ôm đứng đó, chân đã sắp tê rần, nhưng anh vẫn chưa buông mình ra.
Diêu Hữu Thiên đành phải vỗ vỗ lưng anh, ý bảo anh buông mình ra.
Nhưng Cố Thừa Diệu không buông, ngược lại càng ôm chặt hơn.
"Cố Thừa Diệu?" Rốt cuộc anh làm sao vậy? Kết hôn lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Cho dù là lúc vừa mới kết hôn anh không muốn nhìn thấy cô, cũng chỉ lạnh mặt thôi.
Giống như bây giờ thật sự là lần đầu tiên.
"Anh Cố?"
Lại gọi một tiếng nữa, cuối cùng Cố Thừa Diệu đã buông tay ra, cúi đầu nhìn Diêu Hữu Thiên: "Anh không sao."
Có một số chuyện, nếu như đã sớm quyết định rồi, vậy cứ làm theo trái tim mình thôi.
"..." Nói dối, nhìn dáng vẻ đó không giống như dáng vẻ không sao: "Anh chắc chắn chứ?"
Mặc dù cô không có thói quen đào gốc bới rễ, nhưng lại rất hi vọng anh có thể chia sẻ một chút phiền não của anh với cô, cho dù là về công việc, hay là chuyện riêng.
Cố Thừa Diệu gật đầu, nhìn thời gian: "Thời gian không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi thôi."
Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, mắt đẹp mang theo vài phần chỉ trích nhìn anh: "Chân em tê rồi, không đi được."
Vừa rồi anh ôm quá lâu, để phối hợp với anh, cô cũng rất vất vả mà.
"..." Cố Thừa Diệu hơi bật cười, hình như cô gái này cực kỳ dễ tê chân: "Lần sau bảo dì Tô chuẩn bị nhiều đồ bổ máu một chút cho em ăn nhé."
"Cái này thì liên quan gì đến bổ máu?" Diêu Hữu Thiên không ngại phổ cập kiến thức khoa học thường thức cho anh một phen: "Là vì em phối hợp với anh, cho nên cứ đứng dán vào anh, trọng lực liên tục đặt ở trên một chân, cho nên mới tê đấy chứ?"
Lúc cô nói chuyện, dùng ngón tay bướng bỉnh chọt vào vai anh, giọng điệu đó lại giống như cô giáo đang lên lớp cho học sinh ŧıểυ học vậy.
Trong mắt lại có ý cười rõ ràng, mỗi lần cô khẽ nhếch khóe môi, mắt mày cong cong, sẽ khiến người trước mắt sáng lên.
Giờ khắc này, anh chỉ hi vọng thời gian dừng lại. Cô có thể vĩnh viễn cười xinh đẹp rạng rỡ như thế này, bây giờ tất cả những chuyện khác đều không ở trong đầu anh.
Anh không nói lời nào, khóa phổ cập khoa học của Diêu Hữu Thiên cũng đã kết thúc, vỗ vỗ lưng anh, ra hiệu cho anh quay sang: "Em không đi được, anh cõng em đi."
Khóe môi Cố Thừa Diệu hơi nhếch lên, mang theo vài phần cười nhát: "Em có vẻ cực kỳ thích anh cõng em?"
Không phải cô gái bình thường đều thích ôm kiểu công chúa sao?
"Đúng vậy. Em thích anh cõng em." Cô sẽ không nói cho anh biết, bờ vai anh rất có cảm giác an toàn, được anh cõng cảm giác cả thế giới đều trở nên nhỏ bé.
Hơn nữa cho dù thời gian trôi qua bao lâu, cảm giác được anh cõng trên lưng đều khiến cô động lòng như thế: "Anh cõng hay không cõng?"
"Cõng." Cúi nửa người xuống, để Diêu Hữu Thiên nhoài người lên lưng anh. Cõng cô đi từ ban công về phía phòng.
Lúc qua phòng khách, Diêu Hữu Thiên vỗ vỗ lưng anh: "Đi quanh bàn trà hai vòng."
"..."
Cô gái này coi anh là cái gì vậy? Vẫn đi vòng quanh hai vòng.
Cố Thừa Diệu hơi bật cười, lại phát hiện ra trong lúc không để ý nỗi buồn bực vừa rồi đã biến mất.
Dường như Diêu Hữu Thiên luôn có bản lĩnh khiến tâm trạng anh khá hơn.
"Em cho anh cơ hội rèn luyện cơ thể đấy." Diêu Hữu Thiên dõng dạc mở miệng.
Bước chân Cố Thừa Diệu dừng lại: "Em có biết cái gì gọi là rèn luyện cơ thể không?"
"Cái gì?" Vào lúc Diêu Hữu Thiên còn chưa kịp phản ứng, anh đột nhiên ngã về phía trước.
"A ——"
Diêu Hữu Thiên kêu lên, vào lúc cô cho rằng sắp ngã sấp xuống, hai tay Cố Thừa Diệu lại vững vàng chống lên mặt đất, anh nghiêng mặt sang đối diện với ánh mắt của cô: "Đoán thử xem, anh có thể chống mấy lần."
Lúc này Diêu Hữu Thiên nằm sắp trên lưng anh, nhìn anh chống hai tay xuống đất, đôi mắt bỗng chốc mở to: "Anh đừng nói với em, anh định cõng em trên lưng thế này để chống đẩy nhé."
"Trả lời đúng rồi." Cố Thừa Diệu cười, có lòng thi với cô: "Đoán thử xem, anh có thể chống được mấy cái, đoán đúng có thưởng."
Diêu Hữu Thiên cắn môi, cõng một người trên lưng, có thể chống được mấy cái?
"Hai mươi cái đi." Cứ đoán ước lượng. Dù sao cô cũng không nhẹ.
"Nếu đoán sai, em phải chịu phạt." Phản ứng của Cố Thừa Diệu là cho cô một cái liếc sắc bén: "Bây giờ, vịn chặt."
Vừa nói xong, hai tay anh đã gập xuống.
"Á." Diêu Hữu Thiên hít ngược lại một hơi, cẩn thận bám lấy vai anh để không ngã xuống.
"Một, hai, ba, bốn......... một trăm hai mươi, một trăm hai mươi mốt, một trăm hai mươi hai...... một trăm sáu mươi, một trăm sáu mươi ——"
Trời ạ.
Lúc chống được cái cuối cùng, Diêu Hữu Thiên đã hoàn toàn thán phục.
Cố Thừa Diệu khẽ buông tay, nghiêng người nằm trên sàn, bàn tay to không quên kéo Diêu Hữu Thiên đến trước mặt mình.
"Có phục hay không?" Hơi thở của anh hơi gấp gáp.
Suy cho cùng, người nào mà cõng một người trên lưng, còn chống được một trăm sáu mươi cái chống đẩy thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì?
Lúc này Diêu Hữu Thiên đã không còn quan trọng vấn đề phục hay không phục nữa, cô thật sự cảm thấy Cố Thừa Diệu không phải là người: "Quá khoa trương rồi, rốt cuộc anh có phải là người không vậy?"
"Đã thụt lùi rồi." Trên trán Cố Thừa Diệu túa ra một lớp mồ hôi mỏng. Vào ngày mùa đông này, anh lại cảm thấy cả người đều là mồ hôi: "Trước đây anh có thể chống hai trăm cái."
"Anh ——" Một tay Diêu Hữu Thiên chống trên ngực anh: "Không phải lúc anh nói là lúc anh làm quân nhân chứ?"
"Ừm." Tay Cố Thừa Diệu vòng vào, khiến eo cô dán lên người mình: "Em thua rồi."
"Anh muốn thế nào?" Diêu Hữu Thiên trải qua “vận động” vừa rồi, sức lực cũng đã trở lại bình thường, chân cũng không tê nữa.
"Anh không còn sức nữa rồi." Khóe môi Cố Thừa Diệu hơi nhếch lên: "Cho nên, anh muốn em ở phía trên."
"Em ở phía trên ——"
Diêu Hữu Thiên có một thoáng không phản ứng kịp: "Chẳng phải bây giờ em đang ở phía trên sao?"
"Cái anh nói, là cái này."
Bàn tay ấn đầu cô vào môi mình, bốn phiến môi chạm vào nhau. Nụ hôn này nóng bỏng mà lại mạnh mẽ.
Cho dù Diêu Hữu Thiên không hiểu đi nữa, lúc này cũng đã rõ ý tứ của anh. Mặt ửng hồng, thuận thế dán lên, con rắn nhỏ đinh hương tiện thể trườn vào khoang miệng anh.
Ra sức phối hợp.
Sàn nhà rất cứng, cơ thể của cô lại rất mềm. Cô rất nhiệt tình, nhưng thể lực thật sự không đủ.
Thời gian ở phía trên chỉ là một lát, cô đã nói thắt lưng mình không có sức rồi.
"Thể lực quá kém, cần rèn luyện thêm."
Cố Thừa Diệu dùng thể lực tốt của người tham gia quân ngũ, cứ như vậy ôm Diêu Hữu Thiên đứng dậy, đặt cơ thể cô lên ghế sofa của phòng khách.
Đêm vẫn còn tiếp tục, ngay ở trong phòng khách, Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu bố trí thành đủ loại tư thế. Hết lần này đến lần khác, makelove nhiệt tình.
Ngọn lửa chiến tranh lan thẳng từ phòng khách đến phòng ngủ, rồi lại lan từ phòng ngủ đến phòng tắm.
Sự nhiệt tình này qua đi như hàng đêm.
Sau cơn mệt mỏi vì gắng sức, Diêu Hữu Thiên cũng không phát hiện ra, Cố Thừa Diệu của hôm nay vô cùng khác thường.
Anh cực kỳ dịu dàng, cực kỳ săn sóc.
Anh thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô.
Sau khi chuyện xảy ra còn thân thiết giải quyết tốt hậu quả.
Sau khi makelove tận tình, Diêu Hữu Thiên gần như hết sức nằm ngủ trong lòng Cố Thừa Diệu.
Trên chiếc giường có kích thước lớn trong phòng ngủ, hai người ôm nhau ngủ.
Diêu Hữu Thiên dán sát mặt vào lồng ngực Cố Thừa Diệu, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, ngủ rất ngon.