Hai cánh tay cô vùng vẫy không ngừng. Cố Thừa Diệu sợ cô làm chính mình bị thương chỉ còn cách giữ chặt cổ tay cô.
Cách này lại càng khiến cô giãy giụa kịch liệt hơn.
Cánh tay đang truyền nước kéo theo ống truyền và chai nước truyền rung lắc.
“ Yên Nhiên, Yên Nhiên em tỉnh lại đi, em đã an toàn rồi, không sao nữa rồi.”
“ Không, buông tôi ra.” Cổ tay bị nắm chặt, Bạch Yên Nhiên không ngừng giằng co, uốn éo.
Cố Thừa Diệu chỉ còn cách dùng sức hơn.
Bạch Yên Nhiên vùng vẫy không ngừng cuối cùng cũng chịu từ bỏ, cũng ngay thời điểm này thì cô mở mắt.
Đoạn ký ức hỗn loạn trong đầu khiến cả người cô hoảng loạn: “ A.”
Tiếng hét thất thanh ấy ngay khi nhìn ra là Cố Thừa Diệu thì ngưng bặt.
Cô thở hổn hển nhìn chằm chằm vào mặt của Cố Thừa Diệu hồi lâu.
“ Thừa Diệu?”
Cô ngước đầu, cả người được Cố Thừa Diệu ôm trong ngực.
Cô nuốt nuốt nước miếng, bất ngờ ôm chặt lấy Cố Thừa Diệu: “ Thừa Diệu là anh sao? Thật sự là anh sao? Không phải là em đang nằm mơ chứ? Đúng không? Thật sự không phải em đang mơ đúng không?”
“ Là anh, là anh, không phải là em nằm mơ, em đã an toàn rồi. Yên Nhiên em không sao rồi.”
“ Em, em….” Bạch Yên Nhiên kích động vô cùng, không thể thốt nên lời.
Cố Thừa Diệu buông cô ra, rót cho cô một cốc nước ấm.
Bạch Yên Nhiên nương theo tay anh uống hết nước trong cốc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đôi mắt sợ hãi, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào anh, rất lâu rất lâu sau cuối cùng cô cũng bật khóc, dựa người vào lòng Cố Thừa Diệu.
“ Thừa Diệu…..”
Những lời tiếp theo đều không thốt lên nổi một chữ, chỉ có tiếng khóc không ngừng.
Nước mắt của cô rất nhanh thấm ướt vạt trước áo sơ mi của Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu đứng yên, đối mặt với sự gần gũi của Bạch Yên Nhiên toàn thân anh cứng đơ tại chỗ.
Đưa tay lên định an ủi Bạch Yên Nhiên nhưng không hiểu sao lại buông xuống, thả dọc bên người.
Hồi lâu, Bạch Yên Nhiên khóc hồi lâu, đôi mắt vì khóc mà đỏ ửng.
Cố Thừa Diệu thầm than trong lòng, lấy khăn giấy ở tủ đầu giường lau nước mắt cho cô.
Bạch Yên Nhiên trong lúc mơ hồ chỉ nhìn được ra gương mặt diu dàng như lúc ban đầu của Cố Thừa Diệu.
Sự diu dàng của anh vẫn như trước. Sự dịu dàng ấy khiến cô chìm sâu trong đó nhưng cũng khiến cô đau lòng.
“ Thừa Diệu, anh sống tốt chứ?”
Không nói về những gì cô đã trải qua dù chỉ một chữ, cô chỉ quan tâm đến anh. Cô muốn biết những ngày không có cô anh đã sống như thế nào.
Cố Thừa Diệu nhất thời ngây người, môi mấp máy nhưng lại không nói gì.
Anh muốn nỏi bản thân không tốt, không hề tốt chút nào.
Ngay sau khi cô rời đi, anh giống như một kẻ điên.
Anh tìm cô khắp nơi, vừa nghe ngóng được tin tức của cô thì lập tức bay nhanh tìm đến.
Nhưng chỉ nhận được sự thất vọng hết lần này đến lần khác. Cuối cùng anh thất vọng tột cùng, không còn ôm bất kỳ sự hy vọng nào.
Định sống cuộc sống của chính mình nhưng cô lại quay trở về.
Vì vậy lúc này nhìn thấy côanh không nói được dù chỉ một lời.
Nói anh sống không tốt? Đó là chuyện từ rất lâu rồi.
Nói anh sống tốt? Thì sự tốt đẹp của anh đem ra so sánh với tình trạng hiện tại của cô thì….
Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt của Cố Thừa Diệu.
Đám râu lún phún dưới cằm đã được làm sahcj từ sớm. Anh vẫn tuấn tú như ngày nào, thậm chí còn đẹp hơn cả ngày trước. nɠɵạı trừ những đường tơ máu trong mắt anh.
Cảm giác anh thậm chí còn phong độ hơn cả lúc ở bên cạnh cô.
Trong lòng tràn đầy chua xót.
“ Xem ra anh sống rất tốt.”
Sắc mặt của Cố Thừa Diệu càng khó coi, anh đột nhiên thấy mình rất đê tiện, thậm chí là khốn nạn.
“ Yên Nhiên.” Tiếng gọi thấm đẫm xót xa. Lần đầu tiên Cố Thừa Diệu thấy hoảng loạn đến vậy.
“ Không sao, anh sống tố là được.” Bạch Yên Nhiên buông tay, từ từ rút tay ra khỏi người anh.
Động tác rất đơn giản nhưng cô lại làm rất chậm.
Sauk hi lấy lại bình tĩnh, vết thương trên người bắt đầu có cảm giác.
Nhưng vất đau da thịt không bao giờ so sánh được với nỗi đau trong lòng.
Cô vẫn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Cố Thừa Diệu là vào lúc nào.
Anh cùng người phụ nữ ấy….
Cô nhớ rõ tin tức mà người giam giữ cô cho cô xem, đôi mắt động lognf người mở lớn: “ Thừa Diệu, anh, anh có phải đã kết hôn không?”
“ ……………” Vẫn là im lặng, Cố Thừa Diệu không thể phủ nhận.
Sự áy náy, giằng co trong anh lúc trước là bất đắc dĩ, cuối cùng trở thành không thể không làm.
Anh đã phụ lòng Bạch Yên Nhiên.
“ Anh kết hôn rồi.” Đây là câu khẳng định, không tùy thuộc vào việc cô tin hay không, tay buông thõng.
Bạch Yên tự mình nằm xuống, kéo cao chăn che khuất mặt.
Cố Thừa Diệu đưa tay ra nhưng lại thu về.Dưới chăn phát ra tiếng khóc bị kìm nén, tiếng khóc còn khiến lòng người quặn thắt hơn cả vừa rồi.
“ Yên Nhiên, em đừng như vậy.” Cố Thừa Diệu kéo chăn ra, Bạch Yên Nhiên lại xoay người co ro khóc.
Không khí trong phòng bệnh ngột ngạt đến khó thở.
Tay Cố Thừa Diệu do dự hồi lâu, cuối cùng cũng vỗ vỗ vai Bạch yên Nhiên: “ Yên Nhiên đừng khóc nữa.”
“ Anh đi đi.” Bạch Yên Nhiên bất ngờ gạt tay anh ra: “ Em không muốn nhìn thấy anh, không hề muốn thấy anh một chút nào, anh đi đi.”
“ Yên Nhiên…”
“ Anh còn ở đây làm gì? Vợ anh không phải là sẽ không vui sao? Anh kết hôn rồi, hay thật, hay thật.”
Giọng nói của Bạch Yên Nhiên còn vương tiếng khóc, nghe lại càng yếu ớt, đáng thương.
“ Lã lỗi của em, lẽ ra em không nên xuất hiện, mẹ anh nói đúng, em không hợp với anh, chúng ta vốn đã không hợp. Sao em lại có thể mơ tưởng hão huyền vào lời hứa anh sẽ cưới em chứ?”
“ Thừa Diệu, anh đi đi, em đã sai một lần thì sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai nữa.”
“ Yên Nhiên….” Cô không sai, người sai là anh.
Cố Thừa Diệu không thể rời đi, mọi lời giải thích đều là vô nghĩa: “ Người em vẫn còn yếu, hãy bình tĩnh lại đã, ăn chút đồ ăn được không?”
“ Không cần.” Bạch Yên Nhiên lắc đầu, không muốn nhìn thấy anh: “ Về với vợ của anh đi, em không cần anh nữa.”
“ Yên Nhiên….” Cố Thừa Diệu đỡ lấy cô, để cô ngồi dựa vào giường, bưng chén cháo đã để đó từ lâu: “ Muốn tức giận muốn mắng anh, đợi em ăn xong rồi nói được không?”
Bạch Yên Nhiên nuốt không nổi, cũng không muốn ăn. Cố Thừa Diệu càng dịu dàng thì cô càng không thể buông tay.
Nhắm mắt lại, cảm giác muốn khóc lại trỗi dậy, lần này thì cô không còn cách nào khống chế được nữa.
Mở mắt ra lần nữa, bên trong vẫn còn một tia hy vọng: “ Thừa Diệu, anh có yêu cô ấy không?”
………………………………………………………………
Lúc Diêu Hữu Thiên tan sở trong lòng còn đang nghĩ xem hôm nay phải mua đồ gì về nấu, lại vừa muốn ra ngoài ăn với Cố Thừa Diệu.
Vì sau mỗi lần cùng Cố Thừa Diệu ra ngoài ăn, anh sẽ đưa cô đi hóng mát, dạo một vòng quanh thành phố Y.
Có điều khi cô vừa bước chân ra khỏi công ty nhìn thấy vài bóng người đứng ở trước cửa thì cô bịt chặt miệng cố gắng kiềm chế ko để mình kích động đến mức hét lên.
“ Trời ơi, các các cậu lại ở đây?”
Điên cuồng chạy tới, dùng sức vô lên vai mấy người vừa đến.
Lý Khả Nghi, Từ Tư Nhiễm, Doanh Diễm Kiều, còn có Mạc Dư Tiệp, tất cả đều đến rồi.
“ Cậu còn nói nữa.” Doanh Diễm Kiều khí phách mở lời: “ Không có tý lương tâm nào cả, về thành phố Y lâu như vậy mà chưa từng thấy cậu nói về Bắc Đô thăm tụi tớ, ngược lại tụi tớ phải nhẫn nhịn bay đến đây thăm cậu.”
“ Đúng vậy, đúng vậy.” Mạc Dư Tiệp cũng hùa theo: “ Còn gọi là chị em nữa à, chẹp chẹp. Thật vô lương tâm.”
“ Vậy là các cậu không biết rồi, người ta bây giờ làm gì còn chỗ để nghĩ đến bọn mình nữa. Ông chồng yêu quý mới là vị trí đứng đầu đấy.” Từ Tư Nhiễm cắt ngang.
“ Hứ, các cậu dẹp sang một bên đi, người ta đã kết hôn rồi, trong lòng không có chồng lẽ nào để mấy người chúng ta vào à?”
Mỗi người một câu, chĩ mũi vào Diêu Hữu Thiên không thương tiếc.
Cô giơ tay đầu hàng: “ ŧıểυ nhân sai rồi, các vị nữ hiệp rộng lòng tha thứ, bỏ qua cho ŧıểυ nữ lần này.”
“ Không được, tuyệt đối không thể bỏ qua.”Lý Khả Nghi lắc đầu: “ Để trừng phạt cho sự trọng sắc bỏ bạn chúng tớ đặc biệt đến nói với cậu, tụi tớ sẽ nghỉ chơi với cậu.”
“ Đúng, nghỉ chơi.”
“ Nghỉ chơi.”
“ Không sai, chính là nghỉ chơi.”
Nhìn tình hình này Diêu Hữu Thiên muốn bật cười, nhún vai bộ mặt chán nản: “ Thôi vậy, các vị nữ hiệp dù sao cũng đã quyết định nghỉ chơi với tôi, vậy thì đại tiệc tối nay tôi có thể tiết kiệm luôn rồi. Tôi vốn định mời các vị đại tiệc hải sản hoặc Mãn Hán Toàn Tịch nữa chứ?”
“ Đương nhiên là phải Mãn Hán Toàn Tịch rồi.”
“ Ăn đại tiệc hải sản đi.”
“ Các cậu không phải định nghỉ chơi với tớ sao?” Diêu Hữu Thiên nhướng nhướng chân mày, cười rất vui vẻ: “ Bây giờ hết nghỉ chơi rồi à?”
Diêu Hữu Thiên cười lớn, thật sự bái phục Từ Tư Nhiễm.
…………………………………………
Mấy người phụ nữ xinh đẹp mỗi người một vẻ vừa bước chân vào nhà hàng đã thu hút được không ít ánh mắt của mọi người.
Mà họ sớm đã quen với những ánh mắt như vậy nên không còn gì ngại ngùng nữa.
Người phục vụ trực tiếp đưa họ vào phòng riêng, đặt menu xuống.
Lý Khả Nghi lấy menu trước, ánh mắt quét qua Diêu Hữu Thiên: “ Nghe nói dạo này cậu sống sung sướиɠ lắm, vị kia nhà cậu giờ này cũng tan sở rồi nhỉ? Có phải là nên dắt anh ấy đi dạo tý không?”
“ Cậu biến đi, cứ như ng ta là chó ấy?” Dắt đi dạo…
“ Chẹp chẹp.” Doanh Diễm Kiểu đặt một tay lên vai Diêu Hữu Thiên, ánh mắt quét qua những người còn lại: “ Các cậu hãy nhìn người phụ nữ này đi, bảo vệ chồng đến thế cơ mà, thật khiến người khác ghen tị.”
“ Chi không biết là chị càng như thế này thì tụi em lại càng muốn gặp à?” Mạc Dư Tiệp không phải là chưa từng gặp Cố Thừa Diệu, có điều thời gian gần đây đã khác xưa rồi.
“ Mẹ em ngày nào cũng nói là phải học theo chị ấy, chị câu được người chồng tốt, vừa có tiền vừa có sắc, lại rất dịu dàng chăm sóc chị. Chị em thì càng khỏi phải nói ghen tị đến mức thiếu hắt axit lên mặt chị thôi.”
“ Có nói quá không thế?” Mọi lần nhà họ Diêu họp mặt, Tuyên Tĩnh Ngôn cũng đưa Mạc Tuyết Linh theo vài lần, có hai lần chạm mặt Cố Thừa Diệu.
Ánh mắt chỉ còn thiếu mỗi nước dán chặt lên người anh.
Đối với người chị họ lệch tông ấy của Diêu Hữu Thiên thật sự không còn gì để nói.
“ Mau gọi điện cho anh rể đến đây.” Mạc Dư Tiệp giơ nắm đấm: “ Cướp mất chị em tốt của em, thì phải đãi em một bữa cũng không có gì quá đáng chứ?”
“ Đúng vậy, Thiên Thiên mau gọi điện đi, gọi vị kia nhà cậu đến đây. Chúng ta cùng xét xử.”
“ Thật sự chào thua các cậu.” Trái một câu phải một câu, Diêu Hữu Thiên cơ bản không chen lời vào được, đành chấp nhận số phận lấy điện thoại ra: “ Bây giờ mình sẽ gọi bảo anh ấy đến là được chứ gì?”