Trong sảnh tiệc hình tròn, cả cả phòng đều chìm trong bóng tối.
Nơi duy nhất phát ra ánh sáng là sân khấu hình tròn ở giữa sảnh.
Ngọn đèn màu trắng sáng rực chiếu thẳng vào bục sân khấu, không lâu sau có hai thân hình cao lớn kéo một người phụ nữ lên bục.
Tay chân của người phụ nữ ấy đều bị cột chặt đến mức hằn lên vằn đỏ.
Nhưng tấm vải mỏng manh không che hết được cả cơ thể kia thoắt ẩn thoắt hiện làn da trắng mịn của người phụ nữcùng với thân hình thon thả…..
Một người đàn ông gầy gò bước lên bục, gõ gõ vào chiếc bàn đặt giữa sân khấu: “ Đây là vật rao bán cuối cùng của đêm nay, một phụ nữ trẻ tuổi người Trung Quốc, giá khởi điểm là 500 ngàn.”
Dưới sân khầu vang lên tiếng xùy khinh bỉ, còn có tiếng chửi rủa bằng tiếng Anh.
Người đàn ông cũng không thèm quan tâm, phất phất tay, một người đàn ông cao lớn nhấc mạnh khuôn mặt của người phụ nữ đó lên.
Khi ngũ quan hiện ra trước mắt mọi người, trong mắt đám đàn ông kia phát ra tia sáng rực rỡ.
“ Giá khởi điểm 500 ngàn, bước giá là 100 ngàn một bước.”
Có người bắt đầu ra giá, người đàn ông ngồi hàng cuối cùng nhìn vào người phụ nữ trên bục, hứ tiếng lạnh lùng.
“ Cuộc bán đấu giá nhàm chán, Jackson làm việc ngày càng lệch lạc rồi đấy.”
Tên thủ hạ đứng bên cạnh anh ta chỉ dám cúi đầu, cho dù ông chủ có nói gì đi nữa cũng không nói lại.
“ Đi thôi, chán quá đi mất.” Người đàn ông nói xong liền đứng dậy.
Ánh mắt quét qua bục sân khấu người phụ nữ kia bắt đầy giãy giụa, trong mắt cô ta ánh lên sự không cam tâm, phẫn nộ.
Ánh mắt đó…..
Người đàn ông nheo mắt, đột nhiên ngồi thẳng dậy, người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu thông báo những bước giá cuối cùng, lúc này giá đã lên đến 1 triệu.
Người đàn ông đưa tay làm một tư thế, thủ hạ của anh ta cúi người rồi quay về hướng sân khấu đưa tay ra hiệu.
Ngay lập tức một giọng nói chấn động vang lên giữa cuộc đấu giá: “Mười triệu….”
Búa gỗ gõ xuống, một tiếng khô khốc.
Ánh mắt của người phụ nữ trên bục ngày càng phẫn hận, cuối cùng chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Nhắm mắt lại không còn bất kỳ cảm giác nào…..
…………………………………………………
Trong tiệc rượu tại thành phố Y.
Trong sảnh đứng chật người. Âm nhạc nhẹ nhàng mang hơi hướng vui nhộn tràn khắp không gian sảnh tiệc.
Diêu Hữu Thiên tìm khắp một lượt nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Cố Thừa Diệu.
Dọc hai bên sản tiệc có vài phòng nghỉ, cô cầm điện thoại định gọi cho Cố Thừa Diệu.
Nhưng lại bị người ta chặn lại ở hành lang.
Hà Nhược Băng nhìn vào Diêu Hữu Thiên, ánh mắt hiện rõ sự tức giận.
Một tháng trước Triệu Bách Xuyên nhận được lời mời của tập đoàn Chính Phát làm người đại diện cho dự án bất động sản của họ.
Mà cô biết ngoài Triệu Bách Xuyên thì trong quảng cáo còn có một nghệ sĩ nữ khác.
Cô đến tìm Triệu Bách Xuyên định nhờ anh giới thiệu mình vào vị trí cặp đôi với anh.
“ Chọn ai làm người đại diện đấy là việc của phía công ty, tôi không có quyền can thiệp.” Triệu Bách Xuyên đã từ chối cô ta.
Tròng lòng mình anh không hy vọng Hà Nhược băng xuất hiện trước mặt Diêu Hữu Thiên.
Người phụ nữ này quá chợ búa, quá cực đoan, đồng thời thủ đoạn rất ác liệt.
Diêu Hữu Thiên ít ra cũng được coi là bạn bè của anh.
“ Triệu Bách Xuyên nếu anh không giới thiệu cho em, anh có tin rằng em sẽ tung hình của anh ra không?”
“ Tùy cô.” Triệu Bách Xuyên cười khẩy: “ Dù sao đi nữa hiện giờ chúng ta cũng đang đóng phim cùng nhau, nếu thật sự có scandal phát tán, cũng là tuyên truyền giúp bộ phim thôi. Người ta đồn thổi xong thì cũng chẳng có hứng thú gì nữa đâu.”
“ Hứ, đúng rồi, người ta không đồn thổi scandal của chúng ta, mà đổi thành anh với Diêu Hữu Thiên thì thế nào?”
“ Cô có ý gì?” Người đàn ông vẫn luôn điềm đạm, trong mắt toát lên hơi lạnh lẽo.
Hà Nhược Băng cười khẩy: “ Anh và người phụ nữ đó cũng có dính líu đến nhau nhỉ? Người phụ nữ trong scandal lần trước chính là cô ấy phải không?”
Sắc mặt của Triệu Bách Xuyên lập tức cứng ngắc, đưa tay bóp chặt cổ cô ta: “ Hà Nhược Băng tôi cảnh cáo cô, cô nói về tôi như thế nào cũng được. Nhưng nếu cô quay ra kéo theo cô ấy, cô có tin rằng tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết không?”
Sự tuấn tú nhã nhặn trên mặt anh hoàn toàn biến mất, trong mắt chỉ còn lại nét nguy hiểm, Hà Nhược Băng không hề nghi ngờ rằng chỉ cần cô nói thêm bất kỳ câu nào thì người đàn ông trước mắt cô đây sẽ bóp chết cô.
Cuối cùng Hà Nhược Băng chỉ còn cách từ bỏ, cuối cùng nhìn tập đoàn Chính Phát hợp tác với một diễn viên nhạc kịch của thành phố Y.
Bây giờ cô mới biết, Triệu Bách Xuyên lạnh lùng kia cũng có điểm chí mạng, điểm chí mạng ấy chính là Diêu Hữu Thiên…….
Điều này khiến cô gần như phát điên, trong lòng tức giận không nguôi.
Hôm nay cô muốn Triệu Bách Xuyên đi cùng cô đến bữa tiệc này, anh cũng từ chối.
“ Tôi sẽ không để cô lấy danh nghĩa là bạn gái của tôi xuất hiện trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”
Muốn dựa vào anh mà thành danh, dựa vào anh để nổi tiếng cũng còn phải xem anh có chấp nhận hay không đã.
Mà người này, anh không hề quan tâm. Cộng thêm anh càng không muốn Hà Nhược Băng xuất hiện trước mặt Diêu Hữu Thiên.
Hà Nhược Băng gần như nghiến nát hết răng, Triệu Bách Xuyên không cho cô đến phải không? Vậy thì cô lại càng phải có mặt.
Tìm đại một người đàn ông nào đó ghép cặp với anh ta là được. Cô chẳng phải đã xuất hiện ở đây rồi sao?
Lúc này nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, cô ta cảm thấy hận không kể sao cho hết.
Người đàn bà không biết xấu hổ này, rõ ràng là đã có chồng, mà còn quyến rũ đàn ông khắp nơi.
Nếu không phải là cô luôn cho người theo dõi Triệu Bách Xuyên, chắc chắn sẽ không thể nào biết được người phụ nữ này lại lả lơi, đê tiện đến vậy.
Người phụ nữ trước mặt, Diêu Hữu Thiên thấy có chút quen mặt nhưng nhất thời lại không thể nhớ được là đã gặp ở đâu.
Nhìn đối phương mặc nguyên bộ lễ phục màu đỏ, trên tay còn cầm chiếc ví cùng màu.
Có vẻ như là đi chung với người nào đó đến dự tiệc. Diêu Hữu Thiên chào đối phương rồi cầm điện thoại định gọi.
Người phụ nữ kia lại chặn trước mặt cô lần nữa, không để cô đi.
“ Có chuyện gì sao?” Hôm nay là tiệc rượu của tập đoàn Chính Phát cơ mà, Diêu Hữu Thiên cũng được coi là chủ đấy.
Ánh mắt của Hà Nhược băng quét lên người Diêu Hữu Thiên một lượt.
Hôm nay Diêu Hữu Thiên mặc một bộ lễ phục hai dây dài màu bạc. Hai sợi dây mảnh vắt chéo phía sau lưng xuống tận dưới eo.
Cô vốn đã thon thả, thiết kế của chiếc váy càng tăng thêm nét yểu điệu thục nữ sang trọng của cô.
Mái tóc đen dài búi gọn phía sau, lộ ra cần cổ mảnh mai.
Các đường nét trên khuôn mặt được phủ một lớp trang điểm nhạt lại càng rõ nét, xinh đẹp.
Hà Nhược băng dán mắt vào chiếc điện thoại trên tay Diêu Hữu Thiên, trong lòng đang tìm cách xem pahir làm thế nào để gây ra phiền phức cho Diêu Hữu Thiên.
Một nhân viên phục vụ đúng lúc này đang bê chiếc khay rượu đi về phía đại sảnh.
Hà Nhược Băng mỉm cười, bước đến bên cạnh nhân viên phục vụ cầm một ly rượu lên, quay về phía Diêu Hữu Thiên nghiêng ly rượu.
“ Tôi mời cô một ly….”
Chữ rượu còn chưa nói ra, Hà Nhược Băng đã dốc hết ly rượu vào trước ngực Diêu Hữu Thiên.
Đổ xong, cô trợn mắt, cả mặt “ hối lỗi” nhìn Diêu Hữu Thiên: “Xin lỗi nhé, tay tôi hơi run.”
Diêu Hữu Thiên nhìn vào bộ lễ phục bj rượu làm ướt của mình, trước ngực là một mảng màu đỏ của rượu trên nền lễ phục màu bạc rất gây chú ý.
Tiệc còn chưa bắt đầu, lễ phục của cô đã bị dơ rồi.
Tạm thời không quan tâm đến lễ phục nữa, ngước mắt nhìn người phụ nữ kia có hơi khó hiểu.
Cô hoàn toàn chắc chắn rawngfminhf chưa từng gặp cô ta, cũng không quen cô ta: “ Cô là ai?”
Cô ta không biết mình, càng làm Hà Nhược Băng căm ghét, dù gì đi chăng nữa ít nhiều cô cũng là một người nổi tiếng, Diêu Hữu Thiên tưởng rằng mình là thiên kim ŧıểυ thư thì giỏi lắm à?
Hứ, chỉ là một nhà giàu mới nổi mà thôi.
“ Nhìn cô ngứa mắt.” Nói toạc ra, Hà Nhược Băng cũng không sợ, lạnh lùng lên tiếng: “ Nhìn như là hồ ly tinh ấy, thảo nào quyến rũ nhiều đàn ông đến thế.”
Sắc mặt Diêu Hữu Thiên xụ xuống, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên sự lạnh lùng: “ Cô à, hình như chúng ta không quen biết thì phải?”
“ Không quen.” Hà Nhược Băng lắc đầu, sự châm chọc trong ánh mắt hiện lên ngày một rõ: “ Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tôi có thể kể những việc xấu xa mà cô đã làm. Cô cho rằng cô không nói ra thì sẽ không ai biết sao? Người phụ nữ đê tiện như cô, tôi dạy cho cô bài học cũng chỉ là thay trời hành đa͙σ thôi.”
Diêu Hữu Thiên còn chưa kịp lên tiếng thì ngay lúc này một giọng nam trầm ấm vang lên: “ Vị này, tôi nghĩ hôm nay cô ra khỏi nhà hẳn là chưa đánh răng đấy nhỉ, miệng mồm thối quá.”
Cố Thừa Diệu không biết đã đến từ bao giờ, mặc một bộ vest màu xám bạc thân hình cao lớn đứng cạnh Diêu Hữu Thiên, cánh tay rộng lớn vòng lấy eo cô.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ bất thường trước mặt.
“ Anh…”
“ Tôi làm sao? Ba mẹ cô không dạy cô là phải đánh răng trước khi ra khỏi nhà à?”
“ ……………………”
“ Không đánh răng thì thôi lại còn phun nước bọt khắp nơi, não của cô mọc dưới chân à?”
“ Anh……”
“ Tôi nói sai rồi, loại người như cô là không có não mới đúng.”
Cố Thừa Diệu căn bản không chừa cho Hà Nhược băng một cơ hội phản kích, lúc nói còn liếc mắt đánh giá Hà Nhược băng, nhìn thấy bộ lễ phục màu đỏ kia khóe miệng cong lên.
“ Rõ ràng là đám ruồi nhặng, cứ cố khoác lớp da người ra ngoài, chả trách lại bay mùi đến vậy.”
“ Anh…” Hà Nhược Băng không kịp cãi lại, Cố Thừa Diệu vẫn trưng bộ mặt ghê tởm mà nhìn cô ta: “ Muốn ăn phân thì đến hố xí, chỗ này không phải là nơi dành cho ruồi nhặng, vẻ ngoài xấu xí đến phát nôn mửa thì đừng ra ngoài làm ng ta phải sợ.”
Mặt Hà Nhược băng tái mét, cho dù thái độ của Triệu Bách Xuyên cũng coi là lạnh lùng nhưng vẫn chưa thể ác độc đến thế này.
“ Anh là đồ….”
Quá mức tức giận, quá mức phẫn nộ khiến lời nói của Hà Nhược Băng không thể thốt ra nổi.
Diêu Hữu Thiên vẫn biết Cố Thừa Diệu rất độc miệng, nhưng chanh chua đến mức như ngày hôm nay thì là lần đầu tiên cô thấy.
Bây giờ cô mới biết được rằng anh cũng đã nương tay với cô lắm rồi.
“ Rõ ràng phải ở trong đống phân nhưng lại cứ thích chạy lung tung.” Ánh mắt của Cố Thừa Diệu đảo quanh, người phục vụ vừa rồi còn chưa đi, anh phất tay ra hiệu cho anh ta lại gần.
Nhân viên phục vụ vẫn đứng xem màn kịch hay, lúc này nhanh chóng bưng rượu đến.
Cố Thừa Diệu lấy rượu trên khay hắt hết vào mặt của Hà Nhược Băng.
Một ly, hail y, ba ly, cho đến khi hết sạch rượu trên khay thì thôi.
Bộ lễ phục màu đỏ của Hà Nhược Băng ướt đẫm, trên mặt cũng đầy vết rượu, lớp trang điểm khỏi nói sớm đã trôi hết, đầu tóc rối mù, có vài sợi rơi xuống dính lên mặt, nhìn thê thảm vô cùng.
Cô run rẩy định lên tiếng, Cố Thừa Diệu phất tay ra hiệu người phục vụ có thể rời đi.
Cùng lúc đó đưa tay vòng lấy eo Diêu Hữu Thiên, kéo cô lại gần mình.
Thái độ vênh váo kèm theo ánh mắt coi thường: “ NGười phụ nữ của tôi mà cô cũng dám bắt nạt? Chán sống rồi à?”