Diêu Hữu Thiên không thể giải thích được, thấy anhkhông có bất kỳ động thái nào, cô mới đặt túi xuống, thay dép.
Xong xuôi cô lướt ngang Cố Thừa Diệu mà đi thẳng về phòng mình.
Cái gì cần giải thích cô đều đã nói hết, tin hay không là chuyện của anh.
Cánh tay bị kéo ngược lại rất chặt. Giây tiếp theo cả người cô bị anh ép chặt lên tấm ván cửa.
“ Lẽ nào cô không định nói cho tôi biết, hôm nay cô và Triệu Bách Xuyên đã làm những gì à?”
“ Anh ta được đàn bà bao nuôi thì xem ra công phu cũng không tồi nhỉ, có thỏa mãn được cô không?”
“ Lúc vào cửa còn ngâm nga hát, có vẻ như anh ta khiến cô rất sung sướиɠ đấy chứ.”
Vung ra hàng loạt những câu hỏi ấy, khiến Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt.
“ Anh đừng nói bừa, Bách Xuyên không hề được đàn bà bao nuôi. Những điều đó chỉ là lời đồn nhảm nhí.”
Diêu Hữu Thiên không ngờ Cố Thừa Diệu cũng chỉ là một người thiếu hiểu biết như vậy.
Trong ánh mắt u ám của Cố Thừa Diệu phát ra tia sáng, ánh mắt của anh ngày càng nguy hiểm.
“ Không có à? Vậy cô nói cho tôi biết, tin nào mới là thật?”
Giọng điệu của anh rất nhẹ giống như là chỉ thoáng qua tai cô.
Nhưng sức lực anh dòn vào cánh tay đang siết tay cô kia, khiến cô đau nhói.
“ Cố Thừa Diệu.” Tay cô bị sết rất khó chịu. Diêu Hữu Thiên theo bản năng ngọ nguậy: “ Có chuyện gì thì nói cho tử tế, anh có thể buông em ra trước không?”
“ Cô nói đi.” Cố Thừa Diệu vẫn không buông tay, ngược lại anh siết cổ tay cô chặt hơn nữa: “ Tôi đang nghe đây.”
“………………….”
Cổ tay Diêu Hữu Thiên đau nhói, đối mặt với sự hung tợn trong ánh mắt của Cố Thừa Diệu, cô đột nhiên cảm thấy như mình đang quay lại thời điểm lúc mới kết hôn.
Cố Thừa Diệu cũng như thế này, thường dùng gương mặt lạnh lùng với cô giống như là cô thiếu nợ anh cả trăm ngàn vậy.
“ Thực ra chỉ là hôm nay tâm trạng anh ấy không tốt, em nói chuyện cùng anh ấy mà thôi.”
“ Ồ….” Cố Thừa Diệu gật gật đầu, kéo dài âm cuối, nghe không ra ý từ gì: “ Tâm trạng anh ta không tốt? Cô nói chuyện cùng anh ta? Như vậy phải không?”
“………………….” Lẽ ra Diêu Hữu Thiên nên gật đầu nhưng chỉ đơ ra đó bất động: “ Cố Thừa Diệu, anh giận à?”
“ Tại sao tôi phải giận?” Cố Thừa Diệu giảm bớt sức trên bàn tay: “ Giận vợ tôi vượt rào à?”
“ Em không có.” Hai chữ vượt rào nghiêm trọng quá: “ Anh ấy là bạn của em, em chỉ là….”
“ Bạn.” Cố Thừa Diệu bật cười, gật đầu lia lịa: “ Tôi lại không hề biết cô thích lên giường với bạn đến vậy đấy. Quả nhiên là do tôi chưa thỏa mãn cô cho nên cô mới ra ngoài tìm người đàn ông khác phải không?”
Thật là đổ dầu vào lửa, cổ tay Diêu Hữu Thiên bị anh siết chặt cứng.
“ Anh buông em ra.”
Xét về sức mạnh thì Diêu Hữu Thiên tuyệt đối không phải là đối thử của Cố Thừa Diệu, cô hoàn toàn không vùng ra khỏi bàn tay của Cố Thừa Diệu.
Anh không lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm vào Diêu Hữu Thiên, trong ánh mắt u ám ấy còn toát lên vẻ cướp đoạt của người đàn ông.
Cô lẽ ra phải tức giận về sự thô lỗ của anh, những lời định cãi lại hoàn toàn tan biến trong ánh sáng chói lòa ấy.
Anh vừa mới nói, vợ anh vượt rào, anh nói, anh chưa thỏa mãn cô?
Ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt còn kèm theo sự chịu đựng đau đớn nhưng hướng mắt không trốn chạy, nhìn thẳng vào Cố Thừa Diệu.
Anh thật sự có biết anh vừa nói gì và anh đang làm gì không?
Thái độ của anh hiện giờ giống như một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi vậy.
Rốt cuộc là Cố Thừa Diệu tức giận vì vật thuộc quyền sở hữu của anh không nghe lời hay là vì anh cũng để tâm, trong lòng anh có cô vì vậy mới tức giận?
Diêu Hữu Thiên không hiểu nhưng tình trạng ngay trước mắt chính là cơ hội tốt nhất để cô lấy được câu trả lời.
Cắn môi, lý trí của cô tỉnh táo lại nhanh chóng.
Trong đầu không ngừng suy tính xem cô phải làm thế nào mới có thể đạt được mục đích của mình.
Cổ tay vẫn rất đau, cô không cần nhìn cũng biết chỗ đấy chắc chắn tím xanh lại rồi. Cũng chính trong nỗi đau ấy, cô dùng tốc độ nhanh nhất mà hành động.
Ngước mặt lên, cô đột nhiên bật cười. Trên gương mặt thanh lệ xuất chúng hiện lên nét cười diễm lệ: Bây giờ anh mới biết, anh chưa thỏa mãn em sao?”
“ Anh mặc dù là chồng em, nhưng anh không chịu thực hiện nghĩa vụ của mình, thì em chỉ còn cách tìm người khác giúp đỡ thôi, không được sao?”
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, con người di chuyển qua lại, trong phòng khách sáng lên bất ngờ là vì nụ cười của cô.
Nụ cười ấy khiến Cố Thừa Diệu nhìn đến ngây người, càng khiến anh không thể cãi lại lời cô nói: “…….”
Mặc dù Cố Thừa Diệu giữ chặt tay Diêu Hữu Thiên lại ép chặt cô trên vách cửa không động đậy được.
Nhưng thật ra không hề định làm gì cô.
Anh chỉ biết hôm nay lúc anh nhận được hai bức ảnh kia vô cùng bất mãn. Càng không cần phải nói đằng sau hai bức ảnh đấy cònmột bức ảnh nữa.
Đó chính là sau khi Diêu Hữu Thiên rời khỏi nhà Triệu Bách Xuyên, cái thái độ mà Triệu Bách Xuyên tiễn cô kia.
Diêu Hữu Thiên nở nụ cười thỏa mãn, còn Triệu Bách Xuyên cả gương mặt rạng rỡ……
Bộ dạng thỏa mãn như vậy cho dù anh không cần chính mắt nhìn thấy cũng đủ hiểu là đã có chuyện gì xảy ra.
Anh chỉ cần biết Diêu Hữu Thiên ở chung phòng với một người đàn ông đến mấy tiếng đồng hồ.
Anh chỉ cần biết Diêu Hữu Thiên là vợ anh, vợ anh.
Anh chỉ cần biết vợ anh bị người đàn ông khác nhìn trộm, mà suốt quá trình ấy cô rất hưởng thụ.
Trong cổ họng có một ngọn lửa nuốt không trôi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra đốt cháy người khác.
Anh tin chắc chắn người anh yêu là Bạch yên Nhiên, anh chắc chắn sẽ không thích người phụ nữ trước mặt.
Cho dù thời gian này hai người sống rất vui vẻ nhưng với anh mà nói nó chỉ giống như những người bạn, nhiều hơn nữa là sống chung một cách hòa bình mà thôi.
Chắc chắn không thể tiến thêm một bước, anh còn đang đợi đến thời hạn người phụ nữ này sẽ ly hôn với anh.
Nhưng bây giờ anh nghe được những cô nói ra.
Cô nói, anh không thực hiện nghĩa vụ của người chồng, cô chưa thỏa mãn, vì vậy cô chỉ còn cách ra ngoài tìm người đàn ông khác…….
Hơi thở thơm ngọt trên người cô hòa quyện vào những gì trong trí nhớ.
Những cảnh tưởng bị lãng quên trong phòng anh vẫn luôn được đè nén thì nay lại trỗi dậy.
Anh còn nhớ rõ cô mặc váy ngủ ngọ ngoạy trong lòng anh như thế nào.
Anh còn nhớ rõ khuôn mặt đỏ ửng của cô khi được anh hôn.
Anh còn nhớ rõ trên người cô không mặc quần áo chỉ choàng chiếc khăn tắm dựa vào người anh thơm như thế nào.
Những ký ức ấy anh cho rằng mình đã quên hết nhưng lại không ngờ nó đã khắc sâu trong tâm trí anh rồi lúc này hiện lên rõ nét đến vậy.
Hơi thở ngày càng dồn dập, phần bụng dưới căng chặt, lưỡi anh ngày càng mạnh mẽ.
Tay anh bắt đầu di chuyển xuống dưới.
Chiếc áo khoác của cô bị ảnh cởi bỏ, rơi xuống chân nhưng không ai thèm để ý.
Tay anh mất kiêm nhẫn cởi bỏ nút áo trên người cô.
Những chiếc nút ấy lúc này không hề phối hợp, cởi ra rất khó. Tay anh dùng sức giật mạnh toàn bộ nút trên áo sơ mi đứt phựt.
Làn da trước ngực cô chứ thế mà phơi bày tiếp sức với không khí.
Cả người nóng lên, giờ đã vào thu, trời hơi lạnh nhưng hai người không hề cảm thấy điều đó.
Cố Thừa Diệu lúc này càng gia tăng tốc độ cướp đoạt của anh, toàn bộ quần áo trên người nhanh chóng bay khỏi người cô.
Cô cảm nhận được lớp da lộ ra trong không khí tiếp xúc với lớp vải trên người anh, nhiệt độ cơ thể dần cao lên. Chân tay cô vô thức mà vòng lên cơ thể rắn chắc của anh.
Sự chào đón quá mức rõ ràng này khiến mắt Cố Thừa Diệu vằn đầy tia máu.
Lột bỏ lớp phòng bị cuối cùng trên người cô, anh cúi đầu ngậm lấy nơi mẫn cảm ấy.
Sự hong tợn, lạnh lùng trong ánh mắt sớm đã tan biến.
Lúc này trong mắt Cố Thừa Diệu chỉ còn lại sơ thể trắng muốt của Diêu Hữu Thiên.
Môi dịch chuyển dần xuống.
Tay bắt đầu lướt khắp người cô.
Sự nhiệt tình đốt cháy không gian trong phòng khách.
Cơ thể không ngừng nóng lên, nóng đến mức muốn đốt cháy hai người.
Cố Thừa Diệu gấp gáp đến nỗi không kịp về phòng ngủ để thực hiện bước tiếp theo, ôm chặt lấy vòng eo Diêu Hữu Thiên.