Ba của Diêu Hữu Thiên đối với cô rất tốt. Nhưng ba của anh thì ngược lại hoàn toàn.
Trong trí nhớ của anh, không thân thiết với ba anh lắm.
Thỉnh thoảng gặp một lần, ba của anh thậm chí không dạy dỗ anh như những người ba khác.
Anh làm tốt cũng không được ba anh khen, làm không tốt cũng không bị ba trách mắng.
Anh còn nhớ có lần anh mang bài kiểm tra đạt 100 điểm đến cho Cố Học Vũ xem, ông cũng chỉ ừ một tiếng.
Sau đó anh cố ý làm bài kiểm tra bị điểm 0, ba anh cũng vẫn chỉ ừ một tiếng.
Anh đánh nhau trong trường, người ra mặt chỉ có Uông Tú Nga.
Anh được nhảy cấp, người ra mặt cũng vẫn là Uông Tú Nga.
Anh thâm chí còn không nhớ nổi, ba anh khen anh lần gần nhất là lúc nào.
Hoặc là Cố Học Vũ từ trước đến giờ chưa từng khen anh?
“ Cố Thừa Diệu?”
Diêu Hữu Thiên dường như cảm thấy tâm trạng của Cố Thừa Diệu suy sụp, cô không nhịn được mà sát lại gần anh hơn.
Cố Thừa Diệu bất ngờ lấy lại được ý thức, nhìn thẳng vào cặp mắt sáng long lanh của Diêu Hữu Thiên, trong đó phát ra tia sáng mà anh không hiểu được, cặp mắt ấy cũng đang nhìn thẳng vào anh.
Cố Thừa Diệu chớp chớp mắt, lúc này mới thấy chính mình tưởng rằng không quan tâm, nhưng thật ra lại hơi khó chịu.
Mặc dù nhiều năm như vậy, không có được sự quan tâm che chở của Cố Học Vũ, anh cũng đã tự mình lớn lên.
Nhưng điều này làm cho mối quan hệ giữa anh và Cố Học Vũ thực sự không thể thân thiết hơn nữa.
Anh còn nhớ rõ lúc trước trong lớp mình có một thằng nhóc, lúc nào cũng thi không đủ điểm. Sau đó ba hắn luôn đánh hắn.
Lúc đó Cố Thừa Diệu đặc biệt hâm mộ hắn.
Anh từng nghĩ nếu có một ngày Cố Thừa Vũ ra tay đánh anh, vậy cũng không tồi. Ít ra trong mắt ông vần còn tồn tại đứa con trai này.
Nhưng anh thi không đủ điểm, Cố Thừa Vũ cũng không hề đánh anh, anh chỉ còn biết tìm cách khác.
Vì vậy anh đã đánh nhau với một bạn nam trong trường bên cạnh.
Anh đánh gãy hay cây xương sườn của đối phương. Sau đó bị trường gọi điện cho phụ huynh, anh tưởng ba anh sẽ tức giận, sẽ mắng anh, sẽ dạy cho anh một bài học.
Anh thậm chí còn mong đợi Cố Học Vũ sẽ giống ba của bạn học rút chổi lông gà ra đập cho anh một trận.
Nhưng lại không có, ông thậm chí còn không đến trường.
Người đến là Kiều Tâm Uyển, bà vô cùng tức giận. Giận anh làm loạn, mắng anh là luôn làm người khác lo lắng.
Bà mắng anh một trận, rồi bà nội lại bênh anh, Kiều Tâm Uyển cũng chỉ nói một lúc rồi thôi.
Nhưng ba anh vẫn là vẻ mẹ không hề có cảm xúc như cũ. Giống như là anh làm cái gì cũng đều không lien quan đến ông.
Sau này ông biết anh đánh nhau với người ta, cũng chỉ dung ánh mắt không đồng tình mà nhìn anh.
Sự dạy dỗ mà anh đã tưởng tưởng không hề xuất hiện, cũng vào ngày ấy anh mới biết được rằng, anh có làm gì đi chăng nữa thì ba anh cũng không thèm quan tâm.
Chính vì điều này mà có một khoảng thời gian, anh nghi ngờ chính mình có phải là con ruột của Cố Học Vũ hay không.
Rất đáng tiếc, xét nghiệm AND viết rõ, anh và Cố Học Vũ là cha con 100%.
Điều bất ngờ là khi anh học đại học, cùng gây rối thị trường cổ phiếu, lại làm cho ba anh nổi giận.
Trong lúc tức giận ông nói muốn vứt anh vào trong quân đội.
Đó là lần đầu tiên sự chú ý của Cố Học Vũ đặt lên người anh. Vì vậy mặc dù không thích ông can thiệp vào cuộc sống của anh, nhưng lại rất nghe lời mà nghỉ học hai năm đi bộ đội.
Cũng ở trong đó anh thấy được rất nhiều cuộc sống khác nhau, những gương mặt khác nhau. Dần dần cũng mở rộng lòng hơn.
Vì vậy mấy năm nay anh rất bận, vô cùng bận.
Bận mở rộng sự nghiệp của chính mình, bận sống cuộc sống mà mình mong muốn.
Anh không muốn bản thân bị bất kỳ ai ảnh hưởng.
Nheo mắt nhìn vào Diêu Hữu Thiên.
Không chịu sự ảnh hưởng của bất kỳ ai đấy, còn bao gồm cả Diêu Hữu Thiên.
“ Cô có thể đi ngủ được rồi.”
“ Anh không sao chứ?” Diêu Hữu Thiên thấy rõ khoảnh khắc tâm trạng Cố Thừa Diệu trầm xuống ấy.
Mà anh mắt anh hiện lên sự đau thương mà cô chưa từng thấy.
Đau thương?
Vừa rồi cô có nói chủ đề gì khiến anh cảm thấy đau thương sao?
Những vị công tử nhà giàu như anh thì có chuyện gì để mà đau thương chứ?
Lẽ nào là vì người phụ nữ tên Yên Nhiên kia?
Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên hơi biến đổi.
Có lúc cô muốn cứ thế này mà rời đi.
Nhưng nhớ đến sự quyết tâm của cô, thì cô lại không nỡ.
Bây giờ buông xuôi còn quá sớm.
“ Cố Thừa Diệu anh không sao chứ?”
Hỏi thêm câu nữa, cô không quên dùng khửu tay chạm vào trán anh.
Cố Thừa Diệu vô thức trốn tránh sự đụng chạm của cô, nhưng vẫn bị cô chạm vào má anh.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại còn kèm theo nhiệt độ ấm áp của cô, nhẹ nhàng lướt qua má anh, giống như bị một cọng lông vũ vuốt qua.
Cả người Cố Thừa Diệu ngây tại chỗ không cử động, nhất thời khựng lại nhìn Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên từng thấy rất nhiều biểu cảm khác nhau của Cố Thừa Diệu: tức giận, phẫn nộ, giằng co, phẫn hận, nhưng cô chưa từng nhìn thấy Cố Thừa Diệu như thế này bao giờ.
Ánh mắt anh hiện rõ nét đau thương.
Giống như là cảm thấy vô cùng bất lực trước một sự việc nào đó.
Anh vẫn luôn tự cao tự đại, tại sao lại có loại tâm trạng này?
Cách giải thích duy nhất chính là sự tồn tại của người phụ nữ kia.
Lúc này cô có thể bỏ đi, nhưng cô không muốn đi. Bàn tay vuốt trên mặt Cố Thừa Diệu không thu về, ngược lại tiếp tục dán trên mặt anh.
“ Cố Thừa Diệu.”
Anh thật sự yêu người phụ nữ ấy đến vậy sao?
Lúc này việc mà Cố Thừa Diệu nên làm chính là đẩy người phụ nữ trước mặt ra, nhưng đối diện với ánh mắt sáng ngời của Diêu Hữu Thiên, cùng với những gì hiển hiện trong mắt cô.
Anh lại không đẩy tay cô ra, chỉ ngây ngoiwf nhìn vào cô.
“Cố Thừa Diệu?” Dáng vẻ của anh càng khiến Diêu Hữu Thiên lo lắng, đưa tay lên, lần này thuận lợi sờ được trán anh.
Không bị sốt, ngược lại vì hóng gió quá lâu nên hơi lạnh.
“ Anh lạnh à? Hay là vào trong đi?”
Cố Thừa Diệu vẫn đứng yên, anh nhìn Diêu Hữu Thiên, hôm nay cô mặc một bộ đồ ngủ sát nách.
Kiểu dáng chắc chắn không hề gợi cảm nhưng vì động tác giơ tay lên của cô mà cổ áo hơi lệch về một bên, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy sự đầy đặn của cô.
Dưới bầu trời đêm, đường cong như ẩn như hiện ở nơi ấy nhìn vào vô cùng sừng sững, lại còn trắng nõn.
Ánh mắt tối sầm lại, anh đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Diêu Hữu Thiên.
Trên ban công vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thổi vù vù của gió.
Hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau như thế không có bất cứ động tác nào. Cố Thừa Diệu nhìn thẳng vào mặt Diêu Hữu Thiên, mím chặt môi, mắt sâu thẳm.
Cô hoàn toàn không nhìn ra được là anh đang nghĩ gì.
Áo ngủ của cô vừa mỏng vừa nhẹ, bị gió thổi khiến cô thấy hơi lạnh.
Cơ thể hơi run rẩy, do dự một giây, cô nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy eo Cố Thừa Diệu.
Anh đơ người một lúc, cơ thể cứng ngắc tại chỗ bất động.
Mặt cô dán vào nửa thân trên trần trụi của anh, da anh bị gió thổi nên hơi lạnh.
Vẫn là cảm giác rộng lớn, chắc chắn ấy, tai cô dán vào trước ngực anh, thậm chí cô có thể nghe thấy rõ nhịp đập của trái tim anh, trầm ổn mạnh mẽ.
Bản thân Diêu Hữu Thiên cũng không biết tại sao lại ôm anh, cô chỉ có thể dựa vào bản năng mà làm vậy.
Gương mặt nhỏ nhắn cọ đi cọ lại trong ngực anh, cái cảm giác an toàn lại trỗi dậy.
Mà cô thật sự rất thích cảm giác này, thích vô cùng.
“ ………………….”
Hai bàn tay buông hai bên của Cố Thừa Diệu vốn định đẩy Diêu Hữu Thiên ra.
Nhưng lúc này điểm đầy đặn nhất của cô, vì động tác cọ vào người anh vì vậy mà nó cũng nhẹ nhàng lướt qua ngực anh.
Cơ thể anh căng cứng.
“ Diêu Hữu Thiên….”
Người phụ nữ này, cô lại muốn làm gì đấy?
“ Em lạnh.” Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, trên mặt mang theo dáng vẻ tội nghiệp nhìn anh: “ Lạnh quá.”
Lanh thì về phòng mình đi.
Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, định đẩy tay cô ra. Nhưng Diêu Hữu Thiên lại vòng chặt trên eo anh, không chịu buông.
“ Cố Thừa Diệu, em đứng lâu quá tê cả chân rồi, anh bế em về phòng nhé.”
“ ……………” Đồng tử trong mắt Cố Thừa Diệu co lại, gần như là nghiến răng mà nói: “ Tự về đi.”
“ Chân em tê thật mà.” Diêu Hữu Thiên vừa nói vừa dựa vào người Cố Thừa Diệu, nghiêng mặt: “ Không tự mình về phòng được.”
Cố Thừa Diệu đẩy tay cô ra, căn bản không muốn để ý đến người phụ nữ này.
Ai mà biết được lúc anh đẩy tay cô ra thì lập tức cả người cô mềm oặt sắp ngã xuống đất đến nơi.
Cố Thừa Diệu bất đắc dĩ phải đưa tay ra ôm cô vào lòng lần nữa.
Lần này da thịt hai người chạm vào nhau. Diêu Hữu Thiên đổi mưu kế khác, đưa tay vòng lên cổ anh.
“ Cô, cô định làm gì?”
Chủ động ôm ấp như vậy, cô thật là không biết xấu hổ.
Diêu Hữu Thiên chỉ chớp chớp mắt, bộ mặt khó hiểu nhìn anh.
“ Vừa rồi không phải anh nói anh là chồng em sao? Anh đã là chồng em vậy thì chân em tê rồi, để anh ôm rất bình thường thôi phải không?”
“ Diêu Hữu Thiên.” Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên gần như là đang đu trên người mình: “ Cô cô có thể không biết xấu hổ thêm tý nữa không?”
“ Nếu nói về không biết xấu hổ thì như vậy mới đúng này.”
Diêu Hữu Thiên gật đầu, chữ cuối cùng vừa thốt ra, Diêu Hữu Thiên thu cánh tay lại, đặt môi mình lên trên môi anh.
Cố Thừa Diệu không ngờ cô sẽ ra chiêu này, bị cô hôn đúng chỗ.
Trọng lượng cả người cô đều dồn lên Cố Thừa Diệu, mà cánh tay vừa rồi đang đỡ cô nay đã đặt trên eo cô.
Cố Thừa Diệu bị Diêu Hữu Thiên hôn cả người đều trở nên bất thường.
Anh muốn đẩy Diêu Hữu Thiên ra, nhưng tay cô vòng chặt cứng, thậm chí cô còn dung lưỡi liếʍ trên môi anh.
Chiếc lưỡi mềm mại thơm ngọt ấy giống như một cọng lông vũ lướt qua môi anh.
Cố Thừa Diệu đơ người tại chỗ, trước khi lấy lại được ý thức thì bàn tay đặt trên eo cô siết chặt hơn.
Môi hé ra mυ"ŧ nhẹ, lưỡi của cô bị anh nuốt vào trong miệng.
Mỗi lươi giao thoa, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp.
Lòng bàn tay có những vết chai sần, nóng bỏng dày dặn, cách một lớp vải mỏng Diêu Hữu Thiên cảm nhận được những nơi mà anh chạm vào nóng như bị lửa đốt vậy.
Nhắm mắt lại cô buông mình chìm đắm trong nụ hôn ấy.
Cơ thể sát lại gần hơn.
Bàn tay của Cố Thừa Diệu trượt dần xuống, ngay lúc định vén váy ngủ của cô lên thì bàn tay còn lại đã theo bản năng mà tìm kiếm đến nơi đầy đặn nhất của cô.
Nắm nhẹ lấy.
“ Hưm….” Diêu Hữu Thiên không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Tiếng rên ấy đánh thức lý trí của Cố Thừa Diệu, lúc này anh mới phát hiện mình đã làm gì.
Mặt vừa đen vừa tái, bế Diêu Hữu Thiên lên, hô hấp của Diêu Hữu Thiên loạn nhịp. Ánh mắt long lanh nhìn anh.
Nhưng anh lại trưng ra bộ mặt lạnh lung bế cô về phòng, gần như là ném cô lên giường của mình.