Nhìn thấy Cố Thừa Diệu, ánh mắt Diêu Hữu Thiên vô cùng kinh ngạc.
Nhưng cô che giấu rất tốt, nhanh chóng đứng lên đi về phía Cố Thừa Diệu: “ Anh không phải nói là anh có việc sao?”
“ Đúng vậy.” Cố Thừa Diệu coi như không nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của Diêu Hữu Thiên, chỉ nhìn về phía Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn.
Đưa những món đồ trong tay ra: “ Ba, mẹ. Đây là quà mẹ con nhờ người đưa tới.”
“ Bà thông gia khách sáo quá.”
Tuyên Tĩnh Ngôn đối với bên thông gia này không có điểm nào chê trách. Lễ nghĩa chu đáo, lại khách khí với họ. Người ít đến thành phố Y nhưng lễ vật thì không thiếu.
Diêu Hữu Thiên có chút bất ngờ, nhìn mẹ mình nhận đồ từ tay của Cố Thừa Diệu.
“ Anh đi lấy đống đồ này rồi mới đến à?”
Không phải chứ? Nếu Kiều Tâm Uyển kêu người đưa đồ tới, sao hôm qua không nhắc?
“ Uhm.” Cố Thừa Diệu lạnh nhạt nhìn cô, sự bình tĩnh trong ánh mắt không nhìn ra vui buồn.
Vô duyên vô cớ khiến tim Diêu Hữu Thiên đập lỗi một nhịp.
Hôm Qua cô mới làm Cố Thừa Diệu mất mặt, hôm nay anh lại bày ra bộ dạng này.
Cô không muốn nghi ngờ Cố Thừa Diệu có âm mưu gì nhưng làm thế nào cũng không tin anh lại tốt đến vậy.
Lẽ nào anh là cho cô nếm vị ngọt xong rồi đợi khi về nhà sẽ tính sổ với cô sau?
Không cần biết những lễ vật kia có phải là Kiều Tâm Uyên chuẩn bịhay không, lúc này Cố Thừa Diệu đến nhà đã đủ để nói lên ý nghĩ và lập trường của anh.
“ Được được được.” Giọn nói sang sảng của Diêu Đại Phát lại vang lên, không quên dùng sức vỗ vỗ vào lưng của Cố Thừa Diệu: “ Bà thông gia thực sự quá khách sáo rồi. Lần sau ba đến Bắc Đô nhất định đến nhà thông gia uống vài ly.”
Cố Thừa Diệu cười nhẹ, thái độ không có ý ningj bợ nhưng cũng hiện rõ sự thân thiết: “ Được. Lần sau ba đến Bắc Đô nhớ nói với con. Con và Thiên Thiên cùng đi với ba.”
“ Con rể tốt, con rể tốt.” Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên ngày càng rạng rỡ. Tiếng cười giòn rã vang khắp phòng khách.
“ Thừa Diệu, con ngồi đợi một chút, sắp được ăn cơm rồi.”
“ Dạ.” Cố Thừa Thiệu lễ phép khom người ngồi xuống sofa, mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên: “ Anh ba và anh tư đâu ạ?”
“ Hữu Quyền có một ca mổ, Hữu Thế gần đây bận việc chuyển thể truyện tranh, không thấy mặt mũi đâu, mẹ tìm nó mà cũng không tìm được.”
Lúc Tuyên Tĩnh Ngôn nói câu này, trong lòng còn thở dài vài tiếng. Con cái lớn rồi, mỗi đứa đều bận việc của riêng mình.
Bọn chúng giống như trở thành người lạ vậy, một tháng khó mà thấy mặt con mình một lần, kể cả đứa ngay bên cạnh muốn ăn cơm cũng khó.
“ Không sao, sau này con với Thiên Thiên siêng đến đây ăn cơm, chỉ cần mẹ không chê phiền phức là được.”
Lời của Cố Thừa Diệu khiến Diêu Hữu Thiên giật mình, cái tên này hôm nay lại bị ma nhập rồi à?
“ Đứa trẻ này, nói cái gì vậy, chỉ cần tụi con chịu đến mẹ không biết là sẽ vui mừng đến nhường nào nữa.”
Tuyên Tĩnh Ngôn đối với người con rễ này càng nhìn càng vừa ý.
Cầm điều khiển tivi lên bấm: “ Các con xem tivi đỡ, mẹ đi nhìn xem đồ ăn xong chưa. Xong rồi thì có thể ăn cơm.”
Nói xong thì đi vào nhà bếp.
Mà lúc này Diêu Dại Phát mới nhở ra bản thân có việc tìm con rể, nói với anh về hai miếng đất ỏa thành phố T mà ông mới mua được.
“ Con rể tốt, lần sau giúp ba tư vấn một chút, cái này có thể dùng vào việc gì. Đương nhiên nếu Có Thị có hứng thú mọi người cùng nhau kiếm tiền.”
Sự nghiệp nhà họ Diêu bây giờ lớn như vậy, đương nhiên càng làm càng lớn. Trên thương trường thời gian nhà họ Cố lâu hơn mình.
Diêu Đại Phát vẫn tin tưởng vào con mắt của Cố Thừa Diệu lắm.
“ Ba nếu ba tin tưởng con, lần sau con tự mình đến thành phố T thị sát. Đến lúc đó con có thể nói người ta mang vài phương án đến cho ba. Ba xem cái nào hay thì chọn cái đó.”
“ Được, được.”
Như vậy là tốt nhất: “ Gần đâygiá nhà thành phố lớn mặc dù tăng lên nhưng về tổng thể vẫn không lạc quan cho lắm, mặc dù ba mua được đất rồi nhưng lại không muốn kinh doanh bất động sản, nguy hiểm quá lớn.”
“ Chính xác.” Thành phố lớn thì không cần phải nói, đất của thành phố vừa và nhỏ nếu muốn phát triển cũng có thể suy nghĩ thêm.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, Diêu Hữu Thiên ngồi bên cạnh nhưng không thể nói xen vào một câu nào, nên đem sự chú ý chuyển đến tivi.
Sự xuất hiện của Cố Thừa Diệu khiến cô rất bất ngờ, đối với Cố Thừa Diệu cảm giác của cô ngày càng phức tạp.
Mỗi lần cô muốn cải thiện mối quan hệ với anh nhưng giữa hai người luôn xảy ra những hiểu lầm thế này thế khác.
Mà muốn cô cúi đầu trước Cố Thừa Diệu, cho dù cô có cảm giác động lòng với anh cũng tuyệt đối không làm điều đó.
Tùy ý chuyển đến kênh tin tức của đài thành phố, trên tivi đang phát tin tức sinh hoạt của người dân sau đó xen vào một tin tức giới show biz.
“ Theo phóng viên của đài ghi nhận. Vào lúc sau giờ chiều ngày hôm qua, ngôi sao điện ảnh hạng A Triệu Bách Xuyên cùng ăn cơm với một người phụ nữ bí mật. Người nụ nữ này hình như là nhân viên của công ty. Người chứng kiến nói rằng đã nhìn thấy Triệu Bách Xuyên đã đến công ty của người chị dâu này để đón người.”
Trên màn hình thực ra chỉ có vài tấm hình bị làm mờ, một tấm là Diêu Hữu Thiên, một tấm nữa là Diêu Hữu Thiên được Triệu Bách Xuyên ôm trong lòng, che chở cho cô đi ra ngoài.
Còn có một tấm là khung cảnh Triệu Bách Xuyên ăn cơm cùng Diêu Hữu Thiên trong nhà hàng, hai người đang nói chuyện rất vui vẻ.
Tấm hình đó chụp không được rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên.
Bàn tay cầm điều khiển của Diêu Hữu Thiên đơ tại chỗ bất động.
Đây đây đây là chuyện gì vậy? Cô chỉ là ăn bữa cơm với Triệu Bách Xuyên. Tại sao lại chiếu lên tivi rồi?
Thật ra sáng nay trên báo đã có từ sớm rồi, mà tại Diêu Hữu Thiên vừa ngủ dậy đã về nhà họ Diêu đương nhiên không xem tin tức.
…………………….
Cố Thừa Diệu vốn là đang cùng Diêu Đại Phát bàn chuyện miếng đất ở thành phố T, nghe thấy tên của Triệu Bách Xuyên liền ngước mắt nhìn màn hình tivi.
Diêu Đại Phát cũng nhìn theo anh, hai người đều nhìn thấy trên màn hình Triệu Bách Xuyên đang ăn cớm với Diêu Hữu Thiên, mà lại còn trò chuyện rất vui vẻ.
Phóng viên vẫn còn đang nói dự đoán thử, người phụ nữ này là ai…………
Người khác thì không nhìn ra. Chứ Diêu Đại Phát tuyệt đối không thể nào mà không nhận ra con gái của chính mình.
Phản ứng đầu tiên của ông không phải là nhìn Diêu Hữu Thiên mà là nhìn Cố Thừa Diệu.
Trong con mắt sâu hút của Cố THừa Diệu phát ra vài tia sáng, ngoài ra trên gương mặt bình tĩnh ấy không thấy được chút suy nghĩ nào trong lòng anh.
Diêu Đại Phát lại nhìn về phía con gái. Bộ dạng ngơ ngác không nói lên lời của con gái nếu đổi là lúc khác ông chắc chắn đã cười ầm lên rồi.
Nhưng hiện giờ ông cười không nổi.
Nhìn trên tivi đem mói quan hệ của con gái và cái tên ngôi sao điện ảnh hạng A kiadự đoán lung tung hết cả, tâm trạng của ông còn rối tinh rồi mù hơn cả đám người dự đoán kia.
“ Thiên Thiên. Đây là chuyện gi?”
Trước khi con rể lên cơn tức giận, Diêu Đại Phát đã lên cơn trước rồi.
Con gái mình có khi nào thật sự có người thứ ba, sau đó đội cho con rể cái kia chứ?
“ Ba.” Diêu Hữu Thiên cảm thấy hơi oan uổng, lườm Cố Thừa Diệu một cái, phát hiện trên mặt anh chỉ là sự bình tĩnh, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “ Chẳng qua là ăn bữa cơm với bạn, còn có thể là gì chứ?”
“ Ăn cơm?” Giọng nói đặc biệt còn có âm điệu địa phương thành phố Y của Diêu Hữu Phát lại vang lên: “ Ăn cơm ăn đến mức được lên tivi? Còn nói con là bạn gái của cậu ta?”
“ Ba.” Diêu Hữu Thiên hơi choáng váng: “ Chúng con thật sự chỉ là ăn bữa cơm mà thôi. Còn nữa hôm qua anh ấy…..”
Cô nhìn Cố Thừa Diệu, thật ra muốn nói hôm qua anh ta cũng có mặt.
Chỉ có điều cô chưa kịp nói Diêu Đại Phát đã nói trước: “ Thiên Thiên à, không phải là ba cố ý nói con. Con bây giờ cũng đã là người có gia đình. Phải giữ khoáng cách với người đàn ông khác. Con cũng không phải là trẻ con nữa. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm phải phân biệt rõ ràng.”
Ông đương nhiên tin tưởng nhân phẩm của con gái mình. Nhưng Cố Thừa Diệu vẫn còn ngồi bên cạnh.
Cũng phải bày ra tự thế một tý chứ.
Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên không lo lắng, mắt dài lườm Cố Thừa Diệu một cái, anh vẫn cứ im lặng.
Chỉ là ngay lúc này lấy mất cái điều khiển trên tay cô sau đó chuyển sang kênh kinh tế…..
“ Thiên Thiên, ba đang nói con đó, con nhìn Cố Thừa Diệu làm gì?”
Diêu Đại Phát thấy con gái hoàn toàn không có bộ dạng hối lỗi, giọng nói lại to thêm vài phần.
Cố Thừa Diệu cuối cùng cũng có lòng tốt giúp đỡ Diêu Hữu Thiên, nhìn vào Diêu Đại Phát mà nói: “ Ba, hôm qua thật ra con cũng có mặt.”
…………………………………..
Diêu Đại Phát khựng lại, Cố Thừa Diệu mỉm cười: “ Có điều con đến sau, vì vậy đám phóng viên không chụp được con.”
Anh lại đi giải thích cho cô?
Diêu Hữu Thiên lần này lại càng kinh ngạc, ánh mắt không che đậy được sự bất ngờ.
Cố Thừa Diệu anh rốt cuộc có biết mình đang nói gì không?
Lẽ ra anh phải nhân cơ hội này mà mách tội. Sau đó để ba cô giáo huấn cô một trận mới đúng chứ?
Anh……
Diêu Đại Phát lúc này không còn gì để nói: “ Dù sao con rể cũng có mặt vậy thì đương nhiên không có vấn đề rồi. Nhưng đám truyền thông này thật sự quá đáng ghét .”
“ Đúng vậy.” Cố Thừa Diệu cười hùa theo, trong lòng nổi lên suy nghĩ vài việc.
Nghĩ đến việc Triệu Bách Xuyên mặc dù là ngôi sao điện ảnh hạng A, nhưng thân phận của Diêu Hữu Thiên cũng không phải là bí mật phải che giấu.
Chỉ cần điều tra một chút thì có thể tra ra thân phận của cô, phải biết là hôn lễ ở Bắc Đô là truyền hình trực tiếp đó.
Không chỉ như vậy, họ và Triệu Bách Xuyên đã từng hợp tác, lễ cắt băng và nghi thức chào đón Triệu Bách Xuyên đều xuất hiện chung với Diêu Hữu Thiên nữa.
Hai người cùng nhau ăn cơm thật ra cũng coi như chuyện bình thường. Rốt cuộc là ai công bố tin tức này ra?
Người đó là nhằm vào Triệu Bách Xuyên hay là nhằm vào Diêu Hữu Thiên?
Chuyện này, bản thân chắc phải điều tra lại.
Thời gian còn lại, mọi người cố tình gạt bỏ tin tức này, Diêu Hữu Thiên cũng như Cố Thừa Diệu và Diêu Đại Phát càng hy vọng không nhắc đến chuyện đó nữa.
Có điều ăn cơm xong lại gọi Diêu Hữu Thiên đến thư phòng dặn dò một trận. Cũng chỉ để nói nhà họ Cố thế nào, Cố Thừa Diệu ra sao, để Diêu Hữu Thiên biết trân trọng hạnh phúc đang có.
Từ nhà họ Diệu đi ra, Diêu Hữu Thiên ngồi lên xe của Cố Thừa Diệu.
Nhìn gương mặt Cố Thừa Diệu tập trung lái xe, gương mặt màu lúa mạch tràn đầy trầm tĩnh, không nhìn ra ý nghĩ gì.
Hướng nhìn rời ra ngoài xe, lại rời lên người Cố Thừa Diệu.
“ Cảm ơn.”
Cảm ơn anh hôm nay đã đến, cảm ơn anh vừa rồi trước mặt Diêu Đại Phát không làm mất mặt cô.
Cảm ơn sự biện hộ cho cô trước mặt ba.
Cố Thừa Diệu nghe thấy hai chữ ấy, bình thản nhìn cô một cái rồi tiếp tục lái xe, chỉ là nói có hai chữ ấy mà đã khiến cho sợ cảm kích trong lòng Diêu Hữu Thiên, bay hết không còn dấu vết.