Diêu Hữu Thiên nằm ngửa trong bồn tắm. Đằng sau làn hơi nước là gương mặt đỏ ửng của cô.
Cô nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên, bộ dạn giống như rất hưởng thụ. Mái tóc thả dài sau gáy.
Càng lộ ra khuôn mặt mềm mịn trắng hồng.
Trên chiếc cổ thon dài cũng nhuộm một màu hồng, bờ vai thấp thoáng dưới nước có đường cong tuyệt mỹ.
Men theo đường cong tuyệt mỹ đó có thể thấy rõ được xương quai xanh của cô. Hướng xuống dưới là làn da trắng hồng như ẩn như hiện trong làn nước.
Anh thậm chí có thể nhìn thấy loàng thoáng hai gò bồng đảo.
Vẫn nhớ như in cảm giác mềm mại của người trong lòng đêm hôm đó. Bụng dưới lập tức co thắt.
Cố Thừa Diệu vì phản ứng của mình mà nhăn mày.
Ý thức chống chọi lại phản ứng của cơ thể: “ Cô làm gì ở đây vậy?”
Nhiệt độ nước trong bồn tắm rất vừa, lực mát xa vô cùng tốt.
Diêu Hữu Thiên đang ngâm mình một cách thoải mái không đề phòng nghe được câu nói đó, mở to mắt nhìn thấy Cố Thừa Diệu, dọa cô một trận, không nghĩ được nhiều lập tức vùi mình vào trong nước.
Có điều động tác quá nhanh, cô vừa vặn bị sặc nước.
Lúc này có chút hoảng loạn, bồn tắm vốn đã rộng, thân hình cô lại nhỏ nhắn.
Cú vùi mình này khiến cô bị sặc nước, làm cho cô có cảm giác giống như sắp đuối nước.
“ Uhm uhm.” Muốn kêu hai tiếng nhưng lại càng sặc nước nhiều hơn. Hai tay đập nước muốn đứng dậy, nhưng đáy của bồn tắm rất trơn, không những không dậy được mà còn chìm sâu hơn.
Cố Thừa Diệu nhìn động tác của người phụ nữ trước mặt này, phút kinh ngạc qua đi, nhanh chóng đưa tay ra.
Đem thân mình của Diêu Hữu Thiên vớt lên, vừa ra khỏi nước Diêu Hữu Thiên bắt đầu ho dữ dội.
Thấy cô ho, Cố Thừa Diệu theo phản xạ đưa tay vỗ lưng cho cô.
Da mềm mịn thật. Mang theo hơi nước nên khi chạm vào cảm giác rất mềm….
Cố Thừa Diệu vỗ nhẹ vài cái, tay đỡ sau lưng cô không động đậy.
Diêu Hữu Thiên lấy lại hô hấp, nhưng do sặc nước, tay chân mềm nhũn, ngay lúc này đang tựa vào người Cố Thừa Diệu, toàn bộ trọng tâm đặt trên người anh.
“ Cảm ơn.”
Lúc nói chuyện cô ngẩng đầu lên còn Cố Thừa Diệu lại cúi xuống, động tác ngẩng đầu của cô quá nhanh khiến bờ môi không đề phòng mà chạm vào môi của Cố Thừa Diệu.
Bốn mắt đối diện, cả hai đều nhìn thấy hình bóng mình trong mắt của đối phương.
Cố Thừa Diệu cảm nhận được phần bụng dưới co rút thêm lần nữa.
Trước khi lý trí của anh được lấy lại thì cơ thể đã có phản ứng trước tiên.
Bàn tay vốn đặt trên lưng của Diêu Hữu Thiên rời lên trên, đỡ láy gáy của cô, anh tăng thêm lực trên môi mình.
Ngay lúc này, chiếc lưỡi của anh không e dè tiếng thẳng vào trong.
Cố Thừa Diệu không phải là lần đầu tiên hôn Diêu Hữu Thiên. Có điều hai lần trước đều là trong lúc say.
Đây là lần đầu tiên anh hôn cô trong lúc tỉnh táo.
Mềm mại, ngọt ngào, thơm mát.
Cả phòng tắm tràn đầymùi vị nóng bỏng, trong không khí còn phảng phất mùi hoa oải hương.
Mặc dù vậy Cố Thừa Diệu vẫn ngửi được mùi hương đặc trưng chỉ có trên người của Diêu Hữu Thiên.
Mùi hoa mai thanh mát, nhẹ nhàng.
Mùi hương đó khiến anh giống như bị quyến rũ.
Bụng dưới co rút ngày một tăng. Nụ hôn của anh cũng càng lúc càng mạnh bạo.
Bờ môi vô cùng mềm mại, hương thơm ngọt ngào bất tận. Anh giống như say mất rồi.
Diêu Hữu Thiên lúc đầu bị dọa sợ, cô hoàn toàn không ngờ rằng con người vốn nói là mai mới về thì hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Cô càng không ngờ được bản thân lại gây ra lỗi này, nhìn thấy Cố Thừa Diệu lập tức bị dọa đến mức rơi vào bồn tắm.
Thật xấu hổ quá đi mất.
Trước mặt Cố Thừa Diệu khiến mình xấu hổ, tuyệt đối không phải là ý muốn của cô.
Càng không ngờ được lúc cảm ơn lại chạm vào môi anh.
Cho đến khi chiếc lưỡi ấm áp kia linh hoạt tiến vào. Cô hoàn toàn ngơ ngẩn.
Đây không phải nụ hôn đầu của cô. Càng không phải lần đầu tiên Cố Thừa Diệu hôn cô. Cô còn nhớ lần trước trong đêm tân hôn anh uống say.
Nhưng lúc đó chỉ chạm vào trong một thời gian ngắn, khác hẳn với cảm giác lúc này.
Cô thậm chí còn không biết phải làm thế nào.
Khi còn hẹn hò với Triệu Nhân Uyên, không phải là chưa từng hôn môi, nhưng cũng không có cảm giác như hiện nay.
Giống như cả linh hồn đều bị Cố Thừa Diệu hút đi.
Cô đứng trong bồn tắm, dựa vào người anh.
Vòng ngực của anh rắn chắc, cường tráng, Anh đem cô bao bọc hoàn toàn. Hơi thở của anh trùm khắp xung quanh cô.
Trong hơi thở của cô toàn bộ đều là mùi hương của anh.
Mùi hương nam tính nồng đậm đó khiến cô ngất ngây.
Cô thậm chí không đẩy anh ra, biết rõ việc phải làm lúc này là đẩy anh ra sau đó tặng thêm cho anh một cái tát.
Cô không biết phải làm thế nào, cả người không chút sức lực mà tựa vào anh, vòng eo được anh ôm chặt, bỏ mặc cho anh ngang tang xâm chiếm môi mình.
Sự cho phép của cô chính là động lực tốt nhất.
Cố Thừa Diệu cảm nhận được ngọn lửa tại một nơi trên cơ thể bùng phát. Anh khép hờ mắt giống như bỏ mặc mình tiếp tục.
Trên thực tế Cố Thừa Diệu đã cấm dục rất lâu rồi.
Điều này khiến động tác của anh có chút gấp gáp. Một tay không khách khí mà công kích vào nụ hoa mềm mại của cô.
Có chút nhột, Diêu Hữu Thiên vì động tác của anh vô thức khẽ rên lên vài tiếng.
Tiếng rên đó khiến Cố Thừa Diệu tỉnh táo lại, lúc này anh mới phát hiện bản thân đang làm cái gì.
Không nghĩ nhiều mà buông tay ra, cả người lùi về sau vài bước. Diêu Hữu Thiên không ngờ được anh lại làm như vậy, cả người lại rơi vào trong bồn tắm.
“ Ai ui.”
Lần này không phải là Diêu Hữu Thiên làm nũng nữa mà thật sự là đau vì bị ngã.
Đầu gối của cô đập vào thành của bồn tắm. Trân đầu gối bị va thành vết tím, chân không còn sức, lại ngã xuống.
Cố Thừa Diệu muốn đưa tay ra đỡ nhưng lại nhớ đến khoảnh khắc vừa rồi liền thu tay về.
Nhìn Diêu Hữu Thiên nửa ngồi nửa quỳ trong bồn tắm, cả người ửng đỏ. Hai mắt long lanh đầy ý xuân.
Anh thu tay về, xoay người trên mặt vẫn còn ngượng ngùng.
Cũng không nòi gì, bỏ đi mất.
Diêu Hữu Thiên nghe thấy tiếng đóng cửa, cô cố gắng đứng dậy, nhất thời chưa lấy lại ý thức.
Cố Thừa Diệu, anh đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Cố Thừa Diệu đứng ở ban công ngoài phòng khách, nhìn về ánh đèn rực rỡ khác hẳn với Bắc Đô.
Tối qua anh nhận được tin tức của Bạch Yên Nhiên, Lý Sinh gọi điện báo có tin tức của cô.
Cố Thừa Diệu gần như không dám chậm một bước, đặt vé máy bay sớm nhất bay về Bắc Đô.
Nhưng khi thật sự về được Bắc Đô mới phát hiện ra Lý Sinh nhầm rồi.
Người phụ nữ đó không phải Yên Nhiên….
Thất vọng, lạc lõng, chắc chắn rồi.
Nhưng sự đau lòng đã vơi đi không ít.
Tìm cả nửa năm, thực ra Lý Sinh đã không còn ôm nhiều hy vọng, nếu không phải số tiền anh trả quá nhiều, chỉ e sớm đã buông tay rồi.
Nhưng muốn anh buông tay anh lại không làm được.
Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Bạch Yên Nhiên, cô bị một đám người say rượu ức hiế, vừa mất mặt lại vừa thất thần.
Anh trượng nghĩa cứu giúp, cô yêu ớt trốn sau lưng anh, dáng người mảnh mai đó bị dọa đến mức run rẩy không ngừng. Đôi mắt tràn đầy nước mắt sợ hãi.
Đáng thương như vậy, yếu ớt như vậy, lại khiến người ta thương tiếc như vậy.
Bây giờ anh không còn bên cạnh cô, bảo vệ cô, cô sẽ ở đâu được chứ? Sống như thế nào chứ?
Nếu có lúc khó khăn thì ai sẽ giúp cô đây?
Những điều này trong đêm tối yên tĩnh cứ luôn xông lên đầu anh, khiến anh lo lắng đến không thể ngủ được.
Anh nhất định, nhất định phải tìm được Bạch Yên Nhiên.
Cho dù tạm thời không cho được cô một danh phận thì cũng phải xác định được cô sống yên ổn…
Gió đêm thổi đến, kèm theo vị tanh của biển nhưng lại có cảm giác mát mẻ.
Nghĩ về chuyện mình vừa làm, càng khiền cho tâm trạng không tìm được Bạch Yên Nhiên của anh thêm bực bội.
Nghĩ thông rồi anh ngồi xuống sofa, liếc qua Diêu Hữu Thiên một cái.
“ Sự việc của công trường, ra sao rồi?”
Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại khiến Diêu Hưu Thiên đơ người.
Có chút khó hiểu nhìn về ánh mắt của Cố Thừa Diệu, thấy anh không hề có chút tức giận hay chỉ trích gì hết.
Diêu Hữu Thiên cũng ngồi xuống ghế sofa.
“ Người bị thương đã được đưa vào bệnh viện, không nguy hiểm đến tính mạng, trước khi tôi về nhà có vòng qua bệnh viện thăm lần nữa. Anh ba của tôi nói nếu ngày mai người bị thương nặng nhất kia tỉnh lại, về cơ bản thì không còn vấn đề gì.”
Cố Thừa Diệu gật đầu vài cái: “ Nguyên nhân sự việc thì sao? Điều tra rõ ràng chưa?”