Ngôi nhà cũ nát vốn đứng sừng sững trên công trường của bà Đinh đã sớm bị máy ủi đất ủi bằng.
Cảnh sắc mùa hè tươi đẹp, nồng nhiệt mà rực rỡ, tôn lên núi xanh cao thấp xen nhau ở phương xa. Mặt biển kéo dài liên tục đến đầu bên kia.
Phong cảnh tuyệt đẹp, từng áng mây trắng lững lờ trôi trên trời. Thỉnh thoảng che mặt trời lại, mang đến cảm giác mát mẻ.
Nếu như nơi này xây dựng làng du lịch, nhất định là một thắng cảnh nghỉ mát.
,
Hôm nay công trường đã được trang trí lại một chút. Phía sau hòn đá khắc ngày tháng đặt móng, dựng một cái đài cực lớn.
Trên đài trải đầy thảm đỏ, kéo thẳng đến mặt đường quốc lộ bên ngoài. Sau lưng lễ đài là tấm phông đỏ thắm đầy không khí vui mừng.
Bên trên là kế hoạch quy hoạch làng du lịch, nét chữ hoàn toàn tràn đầy khí thế.
Phía sau tấm phông là một dãy bong bóng bồng bềnh trên không, được mảnh vải cực lớn kéo lại. Trên mỗi một mảnh vải đều viết lời chúc mừng.
Cảnh tượng rất sôi động, cũng rất long trọng náo nhiệt.
,
Hôm nay rất nhiều người tới đây. Đại biểu của Cố thị, đại biểu của tập đoàn Chính Phát, lãnh đa͙σ của phủ thị chính.
Trên công trường cực kỳ náo nhiệt, không thể đứng trên lễ đài đã dựng xong trước đó, vì thế mọi người đều đứng trước hòn đá khắc ngày tháng đặt móng ở dưới lễ đài.
Cả một đoàn người mặc sơ mi trắng, quần tây thẫm màu.
Một mình Triệu Bách Xuyên mặc một bộ tây trang màu đen đứng ở đó.
Giữa một loạt màu trắng, nhìn cực kỳ nổi bật. Nhưng đối với gương mặt lạnh lùng cao ngạo của Triệu Bách Xuyên, lại cảm thấy dường như phải như vậy.
Diêu Hữu Thiên không nhịn được lại nhìn anh thêm hai cái.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, Triệu Bách Xuyên thản nhiên quay mặt sang, con ngươi trong trẻo nhìn thẳng vào ánh mắt cô.
,
Không hiểu sao Diêu Hữu Thiên lại đỏ mặt.
Đã rất lâu rồi, không còn cảm giác tựa như cô bé con lén nhìn trộm bề trên này.
Cố Thừa Diệu không nhìn thấy cảnh tượng đó, anh chỉ thấy mặt Diêu Hữu Thiên ửng đỏ bất bình thường.
Mặt trời cay nghiệt không hề khách khí phát ra ánh sáng chói lọi, gần như muốn nướng cháy người vậy.
Đi tìm ŧıểυ Mã lấy một bình nước, lại cầm một chiếc ô đưa tới tay Diêu Hữu Thiên.
,
"Nếu như cảm thấy nóng, có thể ra bàn chủ tịch phía sau nghỉ ngơi một lát, bên đó nắng không tới đầu."
Dù sao hôm nay, cũng không còn chuyện gì của cô.
Diêu Hữu Thiên nhìn nước trên tay anh, nhất thời hơi ngơ ngác, sự quan tâm bất thình lình của anh khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh*. Cố Thừa Diệu thần sắc nghiêm nghị ngày hôm qua lại bị ai ám rồi sao?
*thụ sủng nhược kinh: được yêu chiều sinh ra sợ hãi.
"Cho này." Thấy cô không nhận, tay Cố Thừa Diệu lại đưa lên phía trước một chút.
Diêu Hữu Thiên nhìn nước trên tay anh, lại nhìn Cố Thừa Diệu một cái.
Anh đứng ngược sáng, được mặt trời phủ lên một lớp màu vàng, mày kiếm mắt sáng, anh đứng trước mặt cô, lại lóa mắt tựa như Apollo. Diêu Hữu Thiên không mở mắt ra nổi.
,
Cố Thừa Diệu thấy Diêu Hữu Thiên vẫn không nhận lấy, cầm lấy tay cô, chuyển bình nước và cả chiếc ô vào trong tay cô.
Tay anh dày mà nóng rực, cô cảm thấy mua bàn tay giống như đã bị bỏng vậy.
Vừa mới muốn nhìn rõ ánh mắt của anh, nhưng vào lúc cô nhận nước xong, anh đã rời đi chào hỏi những người khác.
,
Người tới ngày hôm nay, ngoài lãnh đa͙σ thị chính, còn có ba con Diêu Đại Phát, Diêu Hữu Quốc.
Ngày mai là Đoan Ngọ, Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia đã về đến thành phố Y. Hôm nay là nghi thức đặt móng, tập đoàn Chính Phát với tư cách là người hợp tác, đương nhiên cũng phải tham dự.
Trước đó Diêu Hữu Quốc vẫn luôn hàn huyên với bí thư Lâm, nhìn thấy động tác đưa nước của Cố Thừa Diệu cho Diêu Hữu Thiên, trên mặt thêm vẻ hài lòng.
Coi như Cố Thừa Diệu này còn có chút tấm lòng.
Anh nhìn thấy, đương nhiên Diêu Đại Phát cũng thấy. Nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Xem ra màn châm biếm mấy hôm trước vẫn có tác dụng.
,
Nghi thức đặt móng đã bắt đầu, đầu tiên mời lãnh đa͙σ phát biểu, sau đó Cố Thừa Diệu phát ngôn với tư cách là người phụ trách của Cố thị.
Sau khi phát ngôn kết thúc, nữ nhân viên hỗ trợ cắt băng đưa dải ruy-băng màu đỏ lên, khi Triệu Bách Xuyên lên lễ đài, vừa hay đứng ngay bên cạnh Cố Thừa Diệu.
Hai người đàn ông này, một người rạng rỡ tuấn dật phóng đãng bất kham, một người hờ hững như bụi trần cao ngạo tao nhã. Lại thêm Cố Thừa Kỳ kiên nghị chững chạc.
Nhất thời đã giết chết vô số cuộn phim trong nháy mắt.
,
Cắt băng kết thúc, đến phần đặt móng. Mãi đến lúc này Triệu Bách Xuyên cũng không cởi tây trang trên người ra.
Một nhóm người dùng xẻng xúc bùn đất lên đổ xuống đá khắc ngày tháng đặt móng.
Xem như nghi thức này đã hoàn thành rồi.
Sau khi nghi thức kết thúc, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đã vội vàng đi đến khách sạn Vân Hải.
Nên biết rằng Triệu Bách Xuyên đã hai lần là Ảnh Đế. Mặc dù anh là người của thành phố Y, nhưng mấy năm nay bận đóng phim, làm quảng cáo ở địa phương khắp toàn quốc, thời gian thật sự quay về thành phố Y rất ít.
Hiếm khi xuất hiện, hơn nữa là xuất hiện ở nghi thức đặt móng của một công trường nho nhỏ.
Tại sao lại không thu hút ánh mắt người khác đây?
Dáng dấp anh tuấn nhã, mặc dù không đậm khí chất quý tộc bằng Cố Thừa Diệu và Cố Thừa Kỳ.
Nhưng lại thắng ở sự điềm tĩnh ung dung do mò mẫm lăn lộn nhiều năm trong làng giải trí.
,
Lúc này Diêu Hữu Thiên lại không có tâm tình thưởng thức trai đẹp.
Hôm nay người đến rất đông, hơn nữa có rất nhiều người tập đoàn Chính Phát nhất định phải tạo dựng tốt quan hệ.
Mà cơn co rút đau đớn mơ hồ truyền đến từ bụng dưới khiến sắc mặt cô hơi trắng bệch. Người bà con này sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào hôm nay.
Khom người với tổng giám đốc của công ty xây dựng trước mặt, Diêu Hữu Thiên nói tiếng xin lỗi rồi đi đến toilet.
,
Diêu Hữu Thiên từ toilet ra ngoài, lúc đi qua chỗ rẽ, một giọng nói đột nhiên truyền vào tai cô.
"Cô đừng đến đây."
Bước chân cô dừng lại ở đó, nhìn chỗ rẽ trước mặt, vừa mới định đổi đi sang hướng khác, giọng nói kia lại vang lên: “Cô có đến tôi cũng sẽ không gặp cô."
Giọng nói này thật quen tai.
"Thế ư? Vậy cô cứ đi chết cho xong."
,
Lời nói lạnh giá mà không hề khách sáo, nói tương đối cay nghiệt. Mi tâm Diêu Hữu Thiên nhíu lại.
Khi nhận ra đối phương đang gọi điện thoại mà không phải đang nói chuyện với cô, cũng không hề có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Mà cảm thấy tại sao người này cay nghiệt vô tình như vậy? Cô không nhịn được bước lên phía trước hai bước, muốn nhìn xem là ai đang nói chuyện.
"Phải rồi. Hà Nhược Băng, tôi nhắc nhở cô một chút, khi muốn tìm cái chết thì hãy tìm nơi nào không ai để ý."
Lúc cô bước chân ra, vừa vặn nhìn thấy bóng người kia. Một tay cầm điện thoại, tay kia đút vào túi quần.
,
Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, Triệu Bách Xuyên đã nhìn thấy Diêu Hữu Thiên.
Sắc mặt anh khẽ biến đổi.
Triệu Bách Xuyên ra mắt lần đầu cũng đã gần mười năm rồi.
Mười năm nay, rõ ràng anh xuất thân chính quy, nhưng ngay từ đầu thời vận đã không tốt. Tiền đồ vẫn luôn tối tăm.
Mấy năm đầu phiêu dạt phương Bắc, đóng vai phụ, suýt chút nữa ngay cả cơm cũng không đủ ăn.
Về sau may mắn được một đa͙σ diễn lớn nhìn trúng, quay một bộ phim văn nghệ có rất nhiều tranh luận.
,
Bộ phim này cấm truyền bá trong nước. Nhưng lại được khen ngợi ở nước ngoài.
Cũng nhờ bộ phim này, anh đã được đề cử Ảnh Đế một lần. Sau này, đương nhiên giá trị con người cũng khác trước.
Có điều, anh rất cẩn thận, cũng rất thận trọng.
Anh rõ hơn ai hết, có được địa vị ngày hôm nay vô cùng khó khăn.
Vậy nên anh tương đối trân trọng danh dự của mình.
,
Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ truyền ra tai tiếng với nữ minh tinh, thậm chí cũng không có chút tin tức tiêu cực nào về anh.
Mà bây giờ ——
Anh vươn tay ra, dùng tốc độ nhanh nhất giữ chặt lấy vai Diêu Hữu Thiên. Vừa xoay tay Diêu Hữu Thiên đã bị anh đè lên tường.
Ở đây không có ai khác, sắc mặt anh nặng nề, tròng mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo chút cảm giác lạnh lẽo: "Cô, đã nghe thấy gì?"