Diêu Hữu Thiên có chút lo lắng nhìn Cố Thừa Diệu một cái.
Nếu như anh không ăn cơm bà Đinh nấu, chỉ sợ bà Đinh sẽ lại nổi giận.
Đến lúc đó, sẽ đuổi bọn họ ra ngoài, vậy cả buổi sáng hôm nay của anh đã vô ích rồi.
Trong lòng biết rõ, cho nên trên mặt không nhịn được đã để lộ ra chút vẻ lo lắng.
Nhìn về phía Cố Thừa Diệu, muốn ra ít ám hiệu với anh.
,
Nhưng hành động kế tiếp của Cố Thừa Diệu lại một lần nữa khiến cô kinh ngạc.
Anh bước lên không hề khách sáo, xới cho mình một bát cơm, sau đó ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Thậm chí anh còn cầm cái bát bị mẻ lớn nhất.
Anh vừa ngồi xuống, Diêu Hữu Thiên cũng khôi phục tinh thần, vội vàng ngồi xuống theo, bắt đầu ăn cơm.
,
Đồ ăn rất mặn, vô cùng mặn. Cơm còn hơi sống . Ăn vào miệng khó chịu như đang nhai ngũ cốc.
Thỉnh thoảng thức ăn sẽ rơi từ chỗ khuyết trên miệng bát xuống tay.
Lúc ăn cơm, Diêu Hữu Thiên không quên nhìn Cố Thừa Diệu một cái.
Muốn tìm được chút không vui nào đó trên mặt anh.
Nhưng đã làm cô thất vọng rồi, vẻ mặt Cố Thừa Diệu rất bình tĩnh, hoàn toàn không có một chút biểu cảm ăn không quen hay gì khác.
Diêu Hữu Thiên không nhịn được bèn nghĩ, nếu như hôm nay Cố Thừa Diệu đang diễn kịch, vậy diễn xuất của anh ta đúng là tuyệt vời.
,
Cố Thừa Diệu cảm nhận được ánh mắt quan sát mình của Diêu Hữu Thiên, không hề để trong lòng.
Giải quyết xong một bát cơm, rồi lại ăn thêm bát nữa.
Lúc này mới đặt bát đũa xuống, nhìn bà Đinh một cái: "Bà à, mấy món này là bà tự trồng phải không?"
,
Bà Đinh không trả lời, chỉ vùi đầu ăn thức ăn của mình.
Mặc dù bà Đinh không trả lời, nhưng Diêu Hữu Thiên vẫn thấy vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt bà.
Giống như việc Cố Thừa Diệu biết có hơi kỳ lạ.
"Tại sao anh biết?" Diêu Hữu Thiên thật sự rất tò mò.
,
"Đằng sau có mảnh đất trồng rau, trồng hai loại thức ăn này."
Vừa rồi Cố Thừa Diệu thu dọn có nhìn thấy.
Mặc dù bà Đinh không mở miệng, có điều biểu cảm trên mặt đã ôn hòa đi không ít.
Hôm nay từ sáng đến trưa Diêu Hữu Thiên đều bận dọn dẹp những phế phẩm kia.
Cô không chú ý xung quanh căn nhà này có cái gì.
Trầm mặc. Diêu Hữu Thiên yên lặng ăn xong một bát cơm, nhưng dù thế nào cũng không ăn tiếp được bát thứ hai.
,
Đồ ăn thật sự quá mặn, vốn dĩ đã bận rộn đến trưa, cảm thấy rất khát, lại còn ăn món mặn như vậy sẽ cảm thấy khát nước hơn.
Cố Thừa Diệu không để ý đến Diêu Hữu Thiên. Mặt trời giữa trưa lên rất cao, anh không hề nghỉ ngơi. Lại đi ra ngoài bắt đầu thu dọn.
Diêu Hữu Thiên đi theo sau, đội nắng chói chang, lại bắt đầu dọn dẹp lần nữa.
,
Không biết có phải ông trời cũng cảm thấy bọn họ vất vả hay không, rất nhanh vài đám mây đã bay tới.
Cùng với cơn gió nổi lên, lúc này Diêu Hữu Thiên mới nhớ ra, hình như dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa rào sấm chớp.
Sau khi bà Đinh ở trong nhà một lát đã đi ra ngoài.
Bắt đầu thu dọn cùng bọn họ.
,
Sức lực của ba người cộng lại, động tác thu dọn cũng nhanh hơn nhiều.
Diêu Hữu Thiên nhìn bóng lưng dọn dẹp của bà Đinh, lại nhìn Cố Thừa Diệu một cái.
Phế phẩm đã thu dọn gần xong rồi, chỉ cần cho chúng vào túi thôi.
Bà Đinh tìm được hai chiếc túi da rắn cực lớn.
Diêu Hữu Thiên xếp những chai nhựa kia vào bên trong, nhìn Cố Thừa Diệu đứng bên cạnh cô đang xếp vỏ lon, đột nhiên nở nụ cười.
,
"Thật ra trước đây nhà tôi chính là người thu dọn phế phẩm."
Cô nói với Cố Thừa Diệu, nhưng ánh mắt lại nhìn bà Đinh một cái.
Cố Thừa Diệu thản nhiên liếc nhìn cô, con ngươi sâu thẳm không hề có biểu cảm gì, nhưng lại mơ hồ ẩn chứa sự cảnh cáo.
Nếu như cô nói lung tung , khiến bà Đinh này lại bắt đầu nổi giận, anh sẽ không khách khí với cô.
Diêu Hữu Thiên mặc kệ ánh mắt của anh, trên mặt đầy vẻ hoài niệm.
"Hồi nhỏ trong nhà rất nghèo, lúc ba tôi còn trẻ, không hề chăm chỉ đọc sách, cũng không học làm gì khác. Bèn mở một trạm thu mua phế phẩm."
Mặc dù bà Đinh vẫn đang thu dọn, có điều Diêu Hữu Thiên chú ý thấy bà đang vểnh tai lên nghe cô nói.
,
"Người khác gọi ba tôi là Vua Đồng Nát, gọi mẹ tôi là Mụ Đồng Nát. Tôi và các anh chính là Đứa Đồng Nát."
Mấy năm qua, không ít lần các anh và cô đã đánh nhau với đám trẻ con xung quanh.
Ngay cả cô cũng đã từng động tay vài lần với trẻ con gần đó.
Thuở nhỏ cô vừa bướng bỉnh, lá gan lại lớn. Cho dù bị đánh, cũng không chịu nhận thua.
"Bởi vì trẻ con quá đông, thu nhập lại quá ít. Chúng tôi thường xuyên ăn cơm không đủ no."
Ngày nào cũng là rau xanh đậu hũ. Hiếm khi nhìn thấy thịt được một lần.
,
"Có điều tôi cảm thấy lúc ấy rất tốt, rất vui. Mặc dù người một nhà ngay cả cơm cũng không đủ ăn, nhưng ở cùng nhau là được rồi."
Tay nghề của ba cũng rất khá, cho dù cuộc sống không sung túc, rau xanh đậu hũ, nhưng cũng cố gắng nấu rất ngon, khiến họ ăn uống rất vui vẻ.
"Còn nữa, mỗi lần thu phế phẩm về, có thể thu được rất nhiều sách mà người khác không cần. Mỗi lần thu được sách chính là lúc chúng tôi vui nhất."
Sách anh cả cảm thấy hứng thú nhất chính là loại về vũ khí quân sự.
Khi ấy anh hai thích đọc nhất là tạp chí thời trang, anh ba lại thích đọc sách y.
Anh tư nghịch ngợm nhất, ngày ngày chỉ thích đọc truyện tranh.
,
Bà Đinh Diêu Hữu Thiên một cái, cuối cùng đã đáp lại một câu: "Cô có rất nhiều anh chị em sao?"
"Dạ. Cháu có bốn anh trai." Diêu Hữu Thiên nghĩ đến bốn người anh của mình, không kìm được để lộ ra vẻ mặt khá là vui vẻ.
"Năm đứa trẻ à? Ba mẹ cô thật là có phúc." Bà Đinh nhìn Diêu Hữu Thiên, trong mắt có vẻ hâm mộ.
Diêu Hữu Thiên cười cười, ném một cái chai vào túi da rắn, sau đó lắc đầu: "Cũng rất mệt mỏi. Thu nhập của ba mẹ có hạn, chưa đến ngày Tết thì không thể nhìn thấy thịt trên bàn. Cho nên khi còn nhỏ sức ăn của chúng cháu rất khỏe, ngày nào cũng phải ăn rất nhiều bát cơm."
,
"Lúc còn bé, phải đến năm mới chúng cháu mới có quần áo mới để mặc. Bình thường đều là nhặt quần áo cũ. Anh hai bướng nhất, lúc nào cũng nói tại sao tôi phải nhặt quần áo thừa của người khác? Sau này tôi nhất định phải trở thành nhà thiết kế thời trang, chuyên thiết kế trang phục cho mình mặc."
Một câu nói đùa lúc còn bé đã thật sự khiến Diêu Hữu Gia lớn lên trở thành một nhà thiết kế thời trang.
Đây coi như là thu hoạch ngoài ý muốn rồi.
"Vậy những người anh khác của cô đang làm gì?"
Bà Đinh nghe đến đây thì hào hứng, tán gẫu với Diêu Hữu Thiên để giết thời gian.
,
"Anh cả của cháu báo oán trong nhà ăn cơm không đủ no, vừa tròn mười tám tuổi đã đi làm bộ đội rồi."
Ít nhất ở bộ đội, cơm có thể ăn đủ no.
"Anh ba là bác sĩ, bởi vì anh ấy nói khi người trong nhà vừa sinh bệnh đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền rồi, cho nên lớn lên anh ấy muốn làm bác sĩ, nếu như trong nhà có người sinh bệnh thì anh ấy có thể chữa trị."
Diêu Hữu Thiên nghĩ tới đây lại cười một lát: "Đâu ngờ bây giờ anh ấy đã làm bác sĩ rồi, bận đến mức chân không chạm đất. Có lúc một ngày có đến hai ba ca phẫu thuật. Nếu như chúng cháu thật sự ngã bệnh, sao có thể tìm anh ấy được đây."
,
Đề tài câu chuyện của Diêu Hữu Thiên chuyển đi, liếc nhìn căn nhà của bà Đinh.
"Trạm thu mua phế phẩm hồi trước của ba cháu còn to hơn khu của bà. Là một nhà máy cũ nát."
"Ba mẹ đã ngăn nhà máy ra, đằng trước thu phế phẩm, đằng sau là chỗ ở."
"Sau này, trạm thu mua phế phẩm của nhà cháu được chính phủ quy hoạch vào khu mở rộng. Nhà cháu được một khoản tiền lớn, cuối cùng cuộc sống đã bắt đầu cải thiện."
Khi đó, cô đã sắp sửa lên trung học rồi.
,
Cho nên cô nhớ rất rõ, vào lúc biết sắp phá bỏ và dời đi nơi khác, cả nhà họ đã vui mừng đến mức nào.
Cũng bởi vì như thế, cô thật sự không thể lý giải tại sao bà Đinh phải giữ chặt lấy nơi này không chịu chuyển đi.
"Khi ấy nghe nói có thể chuyển sang ngôi nhà mới, cả nhà cháu rất vui. Bởi vì cuối cùng không phải ở chung với phế phẩm nữa."
Lúc Diêu Hữu Thiên nói lời này, đã cẩn thận nhìn bà Đinh một cái. Động tác trên tay cũng dừng lại, vẻ mặt có một chút khó hiểu.
"Bà Đinh, một mình bà ở đây, lại không có ai, tại sao không nhận tiền trợ cấp phá bỏ và dời đi nơi khác của Cố thị, cầm một khoản tiền lớn đến ở trong ngôi nhà mới, sống cuộc sống tốt hơn chứ?"
,
Bà Đinh im lặng, bà đã sớm nhận ra Diêu Hữu Thiên là cô gái đến đây ngày hôm qua.
Vốn dĩ ngay từ đầu đã muốn đuổi bọn họ đi, tiếc rằng Cố Thừa Diệu không nói đến chuyện muốn bà rời đi.
Còn nói muốn giúp bà dọn dẹp, cho nên bà chỉ nhìn bọn họ bắt tay vào làm, cũng không ngăn cản.
Bây giờ nghe thấy Diêu Hữu Thiên lại nhắc tới chuyện này, bà kiên quyết lắc đầu.
"Tôi sẽ không chuyển đi. Cho dù nhiều tiền hơn nữa, tôi cũng sẽ không chuyển."
"Cho dù tôi phải chết, tôi cũng sẽ chết ở đây."
"Tôi già rồi, cũng không sống được bao lâu nữa. Cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"