Ngày thứ hai, Từ Trác Dư bị gọi vào phòng làm việc của sư phụ.
“Trác Dư, phía bệnh viện đối với hành động lần này của cậu có chút không vừa lòng, tuy rằng bọn họ đều biết cậu là vì lợi ích của bệnh nhân nên mới làm vậy, nhưng nếu cấp trên đã ra lệnh cho cậu đợi, cậu phải tuân thủ. Lần này không có xuất hiện tình huống gì ngoài ý muốn với bệnh nhân là điều may mắn, nhưng nếu quả thực xuất hiện sự cố vậy thì không thể vãn hồi lại được. Cậu hiểu rồi chứ?”
“Đúng vậy, lão sư, là em lỗ mãng.” Từ Trác Dư cúi đầu.
Ở một vài phút đợi chờ kia, cậu cũng đã nghĩ tới hậu quả của việc này. Thế nhưng tình huống lúc đó khẩn cấp, chậm một giây, một phút nữa là tính mạng của Kỷ Hòa càng thêm nguy cấp, làm bác sĩ, cậu không cho phép loại tình huống này xảy ra.
Cho nên cho dù có cần cậu gánh vác hậu quả, cậu cũng sẽ thẳng thắn chấp nhận.
“Dựa vào lời Khang Húc nói, cậu ta lúc ấy có nhắc nhở cậu, thế nhưng cậu không có nghe theo. Phải không?”
Tiểu tử nhát gan kia khẳng định lại nói linh tinh…. Từ Trác Dư khinh thường nghĩ đến, “Đúng vậy, nhưng em là vì an nguy của bệnh nhân..”
“Trác Dư, điều này… Tôi cũng hiểu. Nhưng mặc dù tài nghệ cao siêu, em vẫn chỉ là một thực tập sinh, nếu như những người khác đều noi theo em, vậy sau này không chỉ bệnh nhân xảy ra sự cố mà còn đối với bệnh viện có tổn thất lớn hơn?” Phàn bác sĩ thở dài, “Em còn quá nhỏ, luôn hành động theo tình cảm.”
Từ Trác Dư im bặt.
“Thầy nghe nói bệnh viện muốn cảnh cáo mọi người, đối với em sẽ xử phạt nặng hơn. Thầy sẽ tận lực vì em nói chuyện, em yên tâm.”
“Mấy ngày này, tốt hơn hết là em nên ở nhà nghỉ ngơi để đợi quyết định cuối cùng.”
Từ Trác Dư ngẩng đầu, mắt mở to.
Cậu thật không ngờ lại bị phạt nặng như vậy, cậu tưởng rằng cùng lắm là viết thư xin lỗi thôi.
…. Đến bây giờ, ngay cả bệnh viện cũng muốn bỏ rơi cậu?
Từ Trác Dư vô tri vô giác đi ra khỏi bệnh viện, trên đường bắt gặp không ít ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Từ sau khi biết Tiếu Viễn Trình, cuộc sống của cậu bị thay đổi, từng chuyện một xảy ra không ngừng khiêu chiến thần kinh cậu.
Không được tín nhiệm, lại mất người yêu, đã quá sức chịu đựng.
Hiện tại ngay cả việc làm cũng bất lợi, không được thừa nhận, thầy của cậu cũng thất vọng rồi.
Từ Trác Dư dừng bước lại, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Cậu mệt mỏi quá.
Cậu nghĩ muốn tìm một chỗ trốn một chút.
Lúc đứng dưới nhà trọ trước kia, cậu không khỏi cảm thán.
Vừa mới bắt đầu bị an bài gặp mặt Tiếu Viễn Trình, kết hôn, tuần trăng mật, biết đến sự tồn tại của Kỷ Hòa, sau giải phẫu, rồi bị xử phạt, cậu lại biến thành một mình.
Nguyên lai đi quanh quẩn mãi lại về thời điểm bắt đầu.
Sau ngày thứ ba, Từ Trác Dư nhận được thư của bệnh viện.
“….. Căn cứ vào quyết định cuối cùng của ủy ban bệnh viện, thực tập sinh Từ Trác Dư bị cấm tham gia các cuộc phẫu thuật ba tháng, lấy làm cảnh cáo.”
Từ Trác Dư nhắm mắt lại.
Không phẫu thuật ba tháng cũng đồng nghĩa với việc thiếu kinh nghiệm trong ba tháng, làm thời gian tốt nghiệp của thực tập sinh chậm lại. Trừ lần đó ra, cậu làm uy tín của thầy hao tổn không ít,
Tuy nghĩ thầy đã nói hộ cậu một chút, nhưng cậu vẫn không cam lòng.