Có câu nói, con người trong cả một đời dù sao cũng phải làm vài chuyện khiến bản thân hối hận, như thế cuộc đời mới hoàn chỉnh. Cho đến tận bây giờ, tôi chỉ làm hai việc giúp cuộc đời mình hoàn chỉnh. Việc đầu tiên là yêu anh. Một việc khác, là gả cho anh.
Có hối tiếc quá khứ cũng không thay đổi. Tôi chỉ có thể đóng gói, nén chặt và cất giấu thật sâu trong ký ức. Nhưng vào một thời khắc vô ý nào đó, tôi vẫn nhớ lại tất cả.
***
Ba năm trước.
Đám cưới của tôi xa hoa cực độ, được tổ chức ở một nơi trời biển xanh biếc nối liền.
Không thể không công nhận, đám cưới này tương đối có thanh , có sắc . Theo lời quan khách, đám cưới của tôi ấn tượng hơn hẳn đám cưới con gái một ông chủ lớn nào đó cách đây không lâu. Trên thực tế, ba tôi không phải là người cực kỳ giàu có. Chỉ có điều, tính ông thích khoe khoang. Tôi gả cho Cảnh Mạc Vũ là một tin tức gây chấn động, tất nhiên ông phải khoe cho cả thiên hạ đều biết. Điều này phù hợp với tính cách ông chủ Cảnh gia Cảnh Thiên Hạo, tức ba tôi.
Sau khi kết thúc màn tuyên thệ không một chút mới mẻ của mục sư, ba tôi và những người anh em thân thiết của ông bắt đầu nâng ly trò chuyện rôm rả.
Tôi đang nhớ tới lời thề trước mục sư lúc nãy: dù là bệnh tật hay khốn khổ, dù giàu có hay nghèo khó, em sẽ một đời trung thành với anh, ở bên anh cả đời, không bao giờ rời xa nhau , đột nhiên tôi thấy một bóng dáng cô độc và kiêu ngạo đi xuyên qua đám người, vào khu rừng dừa phía trước mặt.
Rừng dừa rậm rạp ẩn hiện hình bóng một mỹ nhân. Tuy tôi không nhìn rõ dung mạo của cô, nhưng tôi có thể cảm nhận được vẻ đẹp dịu dàng của cô. Hình bóng cô toát ra một vẻ u buồn khiến người khác không thể rời mắt, chắc chắn tôi chưa từng gặp mỹ nhân này. Nếu đã gặp, tôi nhất định sẽ không quên.
Cảnh Mạc Vũ dừng lại bên cô gái, bóng lưng anh thẩm thấu một sự bất lực...
Chả trách Cảnh Mạc Vũ kiên quyết không cho bất cứ phóng viên nào béng mảng tới gần khu vực tổ chức đám cưới, anh cũng đề nghị khách mời không tùy tiện chụp ảnh, để tôn trọng chuyện riêng tư. Tôi còn tưởng anh không thích phô trương, cho rằng đám cưới là phạm trù cá nhân. Hóa ra, anh sợ một chuyện riêng tư khác của anh bị phơi bày ra ánh sáng.
Tôi nở nụ cười châm biếm, cầm ly champagne đi tới một gốc dừa xù xì, chọn một góc độ không nhìn thấy bọn họ, cũng không để bọn họ nhìn thấy rồi đứng tựa vào thân cây.
Tôi nâng ly rượu lên cao, quan sát trời biển qua nước rượu champagne màu vàng nhạt. Bầu trời và mặt biển xanh biếc qua ly rượu chỉ còn lại một màu xám mù mịt.
Ngôn Ngôn, anh chúc em và Cảnh Mạc Vũ song hỉ lâm môn , thân lại càng thân!
Một giọng đàn ông trêu chọc mang đầy ý cười vọng tới. Tôi không cần quay đầu cũng biết là ai, cảnh vật trước mắt tôi càng mù mịt hơn.
Anh từ Italy xa xôi về đây xem trò hề của tôi, tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi bất giác cười khẽ: Nhưng xin anh hãy tránh xa tôi một chút, đừng để tôi nhìn thấy gương mặt xúi quẩy của anh trong ngày vui này.
Em đừng hiểu lầm, không phải anh về để xem trò hề của em. Anh có một chuyện nghĩ mãi cũng không ra, nên mới đặc biệt về đây thỉnh giáo em.
Tôi đưa mắt qua Tề Lâm, người đàn ông này hôm nay ăn mặc còn nổi bật hơn chú rể. Anh ta khá đẹp trai, đủ tiêu chuẩn làm bạch mã hoàng tử. Nhưng trong mắt tôi, anh ta vẫn đáng ghét như hồi nhỏ. Đôi mắt hoa đào biết phóng điện của anh ta có thể quyến rũ đàn bà con gái ở mọi nơi mọi lúc, nụ cười trên khóe miệng anh ta như chỉ chực chờ tôi làm chuyện mất mặt để chế giễu tôi bất cứ lúc nào.
Thấy Tề Lâm tiến lên một bước, tôi cảnh giác tựa về đằng sau: Anh hỏi đi!
Em dùng thủ đoạn gì, có thể trói được Mạc Vũ?
Biết ngay anh ta chẳng hỏi câu gì ra hồn, tôi tùy tiện đáp: Tôi kề dao vào cổ anh ấy, rồi đe dọa anh ấy: một là cưới tôi, hai là xuống âm phủ.
Tề Lâm lắc đầu: Anh không tin.
Tôi lấy một lý do có tính thuyết phục hơn: Tôi nói với anh ấy, tôi yêu anh ấy đến mức không thể sống thiếu anh ấy. Nếu anh ấy không cưới tôi, tôi sẽ nhảy lầu tự tử.
Anh không tin. Tề Lâm vẫn lắc đầu.
Ba tôi ra lệnh, nếu Cảnh Mạc Vũ không chịu cưới tôi, ông sẽ đuổi anh ấy ra đường, cho anh ấy trắng tay.
Tề Lâm tiếp tục lắc đầu: Đừng lừa anh, mau nói cho anh biết sự thật đi.
Sự thật ư? Tôi cúi xuống uống một ngụm champagne. Rượu hơi đắng, nhấm nháp kỹ có vị chua cay.
Tôi mang thai đứa con của anh ấy.
Nụ cười trên khóe miệng Tề Lâm cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc của anh ta dừng lại ở cái bụng phẳng lỳ của tôi: Thật à?
Tôi hết nói nổi, trừng mắt với anh ta: Anh học vẽ ở Italy, học đến mức biến thành kẻ ngốc rồi sao? Một lý do ngớ ngẩn mà anh cũng tin.
Anh cảm thấy...dùng thủ đoạn này để trói Cảnh Mạc Vũ, tuyệt đối đáng tin cậy. Tề Lâm sờ cằm, ra chiều suy tư, ánh mắt anh ta bất giác dừng lại ở cái bụng tuyệt đối bằng phẳng của tôi: Có điều, anh vẫn nghĩ không thông, em làm thế nào để cưỡng bức anh ta vậy?
Hờ, hờ! Tôi cười khan hai tiếng: Anh không cảm thấy, vấn đề này nên hỏi ngược lại hay sao?
Anh ta cưỡng bức em...hờ, hờ! Tề Lâm bắt chước tôi cười khan: Anh quen biết Cảnh Mạc Vũ hai mươi năm nay, anh ta mà làm chuyện đó, anh đem đầu của anh cho em làm bô đi đái đêm.
Trong phòng tôi có bồn cầu tự động, cám ơn anh!
Tôi cầm ly rượu đi vòng qua Tề Lâm, chuẩn bị rời khỏi chỗ đó. Anh ta đột nhiên nói: Em có dám đánh cược với anh không?
Tất nhiên là tôi có hứng thú với trò cá cược của Tề Lâm, một người được coi là vua cờ bạc đánh đâu thắng đó: Anh muốn cá cược thứ gì?
Cá em và Cảnh Mạc Vũ sẽ ly hôn trong vòng hai năm.
Nói vớ vẩn. Nếu không phải đang mặc bộ váy cưới thánh thiện, chắc chắn tôi sẽ tung một cước vào đúng chỗ hiểm của Tề Lâm.
Nếu hôn nhân của hai người có thể duy trì hai năm trở lên, em bắt anh làm gì anh cũng làm. Nếu chưa đầy hai năm đã ly hôn, đến lúc đó em hãy gả cho anh. Em thấy thế nào?
Tề Lâm, nhân lúc còn chưa muộn anh hãy quên ngay ý tưởng đó cho tôi. Tôi và anh ấy tuyệt đối không ly hôn. Chúng tôi sẽ yêu nhau trọn đời, đến lúc đầu bạc răng long.
Ờ, hai người yêu nhau như thế đó... Tề Lâm giơ ngón trỏ, chỉ về phương hướng sau lưng tôi. Tôi quay đầu, liền nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau.
Tề Lâm nói tiếp: Đám cưới còn chưa kết thúc, anh ta đã vội vã đi ôm tiểu tam rồi. Ngôn Ngôn, em xác định hôn nhân của em có thể duy trì hai năm?
(Tiểu tam: từ quen thuộc trong ngôn tình, chỉ người thứ ba)
Thật ra tôi không hề bận tâm đến chuyện một người đào hoa như Cảnh Mạc Vũ ôm từ biệt hồng nhan tri kỷ trước đó của anh. Thế nhưng...bọn họ ôm nhau ngay trước mặt Tề Lâm, thử hỏi mặt mũi tôi quẳng đi đâu?
Thế là tôi nhét ly rượu vào tay Tề Lâm, kéo gấu váy cưới trắng lên cao, kiên quyết đi bảo vệ thể diện của tôi.
Khụ... Tôi cố ý hắng giọng. Sau khi xác định Cảnh Mạc Vũ đã phát hiện ra tôi và rời tay khỏi người mỹ nhân, tôi mới mở miệng: Nếu anh không muốn ba ném cô ta xuống biển nuôi cá, tốt nhất anh nên tìm một nơi không ai nhìn thấy tiếp tục dây dưa với cô ta.
Cảnh Mạc Vũ chỉnh lại bộ comple hơi nhàu rồi nhướng mắt nhìn tôi.
Bầu trời mùa thu trong vắt, bóng cây rậm rạp đã che khuất gương mặt điển trai với ý cười lạnh lùng của anh, nhưng không thể che giấu sự ngông cuồng không một người nào có thể trói buộc trong đáy mắt anh: Ờ, kiến nghị của em không tồi, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ!
Tôi hít một hơi sâu, cố không bận tâm đến ẩn ý trong câu nói của Cảnh Mạc Vũ. Tôi quan sát mỹ nhân trước mặt. Cô ta đúng là nhân vật nữ chính tiêu chuẩn trong ngôn tình, thân hình mảnh mai, gương mặt thanh tao, đẹp mà không tục. Từ người cô ta tỏa ra một vẻ u buồn hút hồn. Cảnh Mạc Vũ đúng là có mắt nhìn người, dù tôi có thua, cũng thua một cách oanh liệt.
Ngôn Ngôn? Ngôn Ngôn!
Nghe tiếng ba tôi gọi, tôi khoác tay Cảnh Mạc Vũ, kéo váy cưới màu trắng được may thủ công tinh tế, chậm rãi đi qua mỹ nhân mắt ngấn lệ, đi qua Tề Lâm đang nhếch miệng cười, đi qua đám khách mời vô tư lự.
Những hạt đá quý trên áo cưới lấp lánh dưới ánh mặt trời làm tôi nhức mắt.
Vào giây phút đó, tôi đột nhiên tỉnh ngộ. Nếu đây là tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi chính là nữ phụ đáng ghét bị mọi người chửi rủa. Tôi tưởng tôi có chút sắc đẹp là có thể khống chế anh. Quan trọng hơn, tôi tưởng tôi có một người cha lợi hại, chuyện gì cũng có thể giải quyết lại hết mực yêu thương chiều chuộng tôi, là tôi có thể thành công trong việc chiếm hữu nhân vật nam chính, người khiến phái nữ điên đảo. Tôi còn tưởng, có thể chờ đợi một tình yêu mà tôi cho rằng sớm muộn cũng sẽ đến với tôi...
Chỉ có điều, chờ đợi tôi ở phía trước, liệu có phải là tình yêu?