Hôn Nhân Hợp Đồng, Thái Tử Gia Vậy Mà Lại Động Lòng

Chương 5

Trước Sau

break

Khiến Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thôi mà trong lòng cũng thấy ớn lạnh.

Lời anh nói cứ như đang mô tả một nàng trapgirl.

Cứ thấy “trai đẹp” là chân cẳng cứ “rụng rời”.

Huống hồ lại là “cực phẩm” đẹp trai đến mức “khóc thét”/

Nhớ lại cái “cảm giác” tối qua chạm vào.

Khụ!

Đúng là “nghiệp chướng” mà!

Dù đã nói tới vậy nhưng cô vẫn cố cãi: “Thế sao anh không đuổi tôi ra khỏi cửa đi!”

Đây mới là hành động của người bình thường!

Người đàn ông vừa mới còn “hùng hổ” bỗng “tắt đài”.

Môi anh khẽ run lên.

Rặn mãi mới thốt ra được một câu: “Em… xinh!”

“Mẹ nó!”

Sao lại có người thật thà vậy chứ!

Thẩm Chiêu Chiêu không kìm được mà giơ ngón giữa với ai đó.

Cũng như với cả bản thân.

Ngày nào cũng thấy trai đẹp là đứng hình.

Không ngờ có ngày lại vướng vào rắc rối.

“Tôi tên Vinh Hạc Nghiêu, nam, 27 tuổi, đang mở một công ty ở Thủ đô.

Trong nhà chỉ có một mình tôi, cha mẹ đều khỏe mạnh, họ có công việc ổn định, về già có lương hưu, không cần chúng ta phải lo. Bản thân tôi không có thói hư tật xấu, thích trượt tuyết, đua xe, lướt sóng.”

Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt.

Chuyện gì thế này?

Tự dưng giới thiệu bản thân.

Bọn họ đâu có đang đi xem mắt?

Chỉ là nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương.

Lời trong cổ họng không thốt ra được một câu nào.

Ánh mắt của đối phương ngày càng trở nên dồn ép.

Môi Thẩm Chiêu Chiêu run lên, cô nói mà không suy nghĩ: “Tôi tên Thẩm Chiêu Chiêu, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Gia đình tôi rất nghèo, không có hộ khẩu Thủ đô, nhà ở một huyện nhỏ hạng bét thuộc tỉnh H.

Tôi còn có một em trai đang đi học, sức khỏe cha mẹ không tốt nên tôi phải đi làm để nuôi em trai ăn học, sau này còn phải mua nhà cưới vợ cho em trai nữa.

Sau này nếu chúng ta kết hôn, anh có chấp nhận cả gia đình tôi sẽ chuyển đến sống ở nhà anh không?”

Đôi mắt cô nghiêm túc và chân thành.

Vinh Hạc Nghiêu chậm rãi liếc nhìn bộ đồ Chanel màu xanh hồng thêu hoa kiểu mới nhất đang vương vãi trên mặt đất.

Nếu không nhầm, tháng trước em họ anh cũng mặc bộ tương tự.

Lại liếc nhìn chiếc túi đeo vai của Prada.

Cùng đôi giày da nhỏ kiểu cổ điển của Prada.

“Hàng giả.”

Thẩm Chiêu Chiêu nhắm mắt lại, mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Tôi là người ham hư vinh, là tiểu thư giả. Tôi vay tiền mua những món đồ giả này chỉ để câu một anh chồng đại gia thỏa mãn lòng hư vinh của mình.

Mua cho tôi biệt thự lớn, mua cho tôi xe thể thao, tiện thể nuôi sống cả gia đình tôi nữa.”

Anh gì ơi, mau đá tôi đi.

Nhanh lên!

Vinh Hạc Nghiêu nén cười.

Thú vị!

“Vậy thì thu dọn đồ đạc đi thôi!”

Giọng nói nhàn nhạt vang lên từ phía trên đầu Thẩm Chiêu Chiêu.

Vẻ mặt vui sướng gần như lộ rõ ra ngoài.

Dù có cố gắng thế nào thì sự vui sướng ấy cũng không thể che giấu được.

Môi đỏ tươi cong lên, Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, khẽ hỏi: “Anh định đi rồi sao?”

“Đương nhiên là không!”

Bước chân của Vinh Hạc Nghiêu đang đi về phía phòng tắm khẽ khựng lại.

Người đàn ông nghiêng người, để lộ bằng chứng của một đêm hoang đường, giọng điệu lại vô cùng khiêu khích: “Đương nhiên là để mua biệt thự lớn và xe thể thao cho em!”

Thẩm Chiêu Chiêu: ???

Anh trai, đầu óc anh thật sự vẫn ổn đó chứ?

Cô đã nói đến mức này rồi.

Vậy mà vẫn còn đòi kết hôn nữa!

Rốt cuộc anh là loại người ngốc nghếch đến mức nào vậy!

"Đừng hòng chạy trốn, vừa nãy tôi quên nói với em, khách sạn này là của nhà tôi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc