“Tôi tưởng người cậu nhắm đến là Bạch Nhạn, không ngờ lại là cô gái kia.” Nhậm Gia Dĩnh hướng Hứa Chí Quan nhếch mép cười như không nói.
“ Rất giống Mộ Dung Vân.” Hà Bách nhàn nhạt lên tiếng, những người phụ nữ bên cạnh Hứa CHí Quân mấy năm qua chỉ có vài nét nhỏ tương đồng giống Mộ Dung Vân, nhưng cô gái này lại có nhiều nét khá giống khiến anh lầm tưởng Mộ Dung Vân có chị em sinh đôi. Vì sao anh lại lầm tưởng Mộ Dung Vân có chị em sinh đôi đơn giản vì vẻ đẹp của Mộc Hạ là xinh đẹp thanh thuần, tuy cô luôn tỏ ra lạnh lùng khó gần nhưng anh nhìn ra được cô ấy đang che giấu cảm xúc thậm chí là kéo mình vào khoảng không chỉ riêng của cô ấy rất khó có ai bước vào thế giới của cô. Còn Mộ Dung Vân là vẻ đẹp quyến rũ gơi cảm, cô giống như một tiểu hồ ly mê người khiến đàn ông ham muốn chiếm hữu, nhưng Mộc Hạ lại khác, cô đem lại cho người khác chỉ có cảm giác muốn yêu thương bảo vệ cô một cách chân thành, nét đẹp thanh thuần của cô khiến anh cảm giác như một đóa hoa anh đào tuy chỉ sống ở nơi lạnh mát nhưng cảm giác rất khó diễn tả.
“ Chí Quân, Dung Vân đã mất bảy năm rồi, cậu vẫn không buông được sao?” QUý Ngạn Lâm cũng lên tiếng hỏi, anh quen biết HỨa CHí Quân không phải ngày một ngày hai, chuyện của Hứa CHí QUân và Mộ Dung Vân anh là người biết rõ nhất, nhưng mấy năm qua anh chứng kiến Hứa CHí Quân thay phụ nữ còn hay thay áo, cưa người phụ nữ nào ở bên cạnh anh ta quá mười ngày.
“ Tôi là thấy cậu ta sắp buông được rồi!” Nhậm GIa Dĩnh nhàn nhạt lên tiếng, anh không rõ hết về tình cảm của Hứa CHí Quân và Mộ Dung Vân sâu đậm như thế nào, nhưng hôm nay gặp Mộc Hạ anh tin chắc cậu ta có thể vì người phụ nữ này buông bỏ quá khứ.
“ Chí Quân, đừng đem tình yêu của cậu đối với Mộ Dung Vân đặt lên người phụ nữ khác, cậu xem người ta là thế thân của Mộ Dung Vân sao?” Hà Bách không nóng không lạnh nhàn nhạt mở miệng thật tâm là muốn khuyên bạn tốt của anh.
“ TÔi muốn cô ấy!” giọng điệu thật kiên quyết lạnh lùng, Hứa CHí QUân nắm trong tay điện thoại đang còn sáng màn hình có hình một cô gái mà anh không biết từ lúc nào anh liền đổi hình trên điện thoại từ Mộ Dung Vân thành Mộc Hạ.
“ Bạch Nhạn có nói, cô ấy vừa mới biết Mộ Hạ kết hôn, hình như là gần một năm rồi, cậu ngay cả vợ của người khác cũng muốn sao? Chí QUân ậu không thiếu phụ nữ làm ấm giường cho cậu, đừng chỉ vì một người giống Dung VÂn mà hành động lỗ mãn.” Nhậm GIa Dĩnh là nghiêm túc khuyên anh, lúc Bạch Nhạn nói MỘ Hạ đã kết hôn anh có chút bất ngờ kèm theo sự hụt hẫng khó nói, tuổi của cô ấy cùng Bạch Nhạn sắp xỉ cũng tầm hai tư tuổi mà thôi.
“ Mặc kệ cô ấy kết hôn tôi vẫn muốn là cô ấy.” Hứa CHí QUân anh một khi đã kiên quyết ai nói gì cũng sẽ không nghe. Ba người đàn ông chỉ biết nhìn anh lắc đầu bất lực, người trong bang giới hắc bạch đạo còn gọi cậu ta một tiếng nhị ca thì so với các anh đã là gì mà có thể can thiệp chuyện của Hứa Chí QUân.
Bán đảo hào môn, lúc vào nhà cô thấy Thời TUấn đi từ trên thư phòng của Hàn Thiên Ngạo xuống cô đoán chắc anh đã về.
“ Cô chủ!” THời Tuấn cung kính chào hỏi cô,Mộc Hạ gật đầu sua đó Thời Tuấn liền rời đi.
“ Các anh đã anh tối chưa?” Mộc Hạ bỗng dưng gọi Thời Tuấn lại.
“ Vẫn chưa, tôi cùng cậu chủ vừa xuống máy bay liền về đây.” Thời Tuấn có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường trả lời.
“ Anh ở lại đi, đợi tôi một lát tôi làm chút gì cho hai người ăn.” Mộc Hạ nói xong liền lên phòng thay quần áo rất nhanh đã xuống và vào phòng bếp. Thời Tuấn có chút bất ngờ đứng ngây người một chỗ, theo anh thấy Mộc Hạ là cô gái lạnh lùng, anh không nghĩ cô sẽ chủ động nói chuyện cùng ai, còn nói anh ở lại dùng cơm, anh nhất thời không biết phải làm sao, lệnh cô chủ anh không thể không nghe.
“ Còn chưa về sao?” Hàn Thiên Ngạo nghe thấy giọng nói của Mộc Hạ liền đến phòng ngủ tìm nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu, anh liền xuống lầu thì bắt gặp Thời Tuấn còn ngân người đứng ở phòng khách.
“ Cô chủ nói tôi ở lại dùng cơm.” Thời Tuấn khó sử lên tiếng, không phải anh và Hàn Thiên Ngạo chưa từng ăn cơm cùng nhau, tuy anh chỉ là thuộc hạ của Hàn THiên Ngạo nhưng anh chưa bao giờ giữ khoản cách chủ tớ với Thời Tuấn.
“ Vậy ở lại cùng ăn đi, xem tay nghề của vợ tôi và vợ cậu ai hơn ai.” Hàn THiên Ngạo thoải mái lên tiếng, nhắc từ vợ tôi liền nghe được giọng nhẹ nhàn ôn nhu của anh. Đây cũng là lần đầu tiên Thời Tuấn nghe Hàn THiên Ngạo nhắc đến Mộc Hạ bằng từ vợ tôi.
“ Cậu chủ, là vợ cũ của tôi, đã lâu rồi tôi chưa ăn cơm vợ cũ tôi làm rồi.” Thời Tuấn cười khổ nói, anh và vợ cũ đã li hôn ba năm nhưng anh không hề đề cập đến với Hàn Thiên Ngạo, giờ vợ cũ anh cũng đã tái hôn cùng một người đàn ông bình thường, mà người đàn ông kia xem ra rất tốt với vợ cũ anh và con trai anh.
“ Vợ cũ sao? Hai người li hôn lúc nào sao tôi chưa từng nghe anh nhắc đến?” Hàn Thiên Hàn nhíu mày nhìn Thời Tuấn, anh ngồi xuống ghế cũng ra hiệu cho Thời Tuấn ngồi xuống. Thời Tuấn chỉ cười không nói, Hàn Thiên Ngạo hiểu ý nên cũng không hỏi nữa, anh liếc nhìn cô vợ nhỏ xinh đẹp của mình qua cửa kính trong bếp suy nghĩ đăm chiêu.
Mộc Hạ làm mấy món ăn vì có them Thời Tuấn nên cô làm nhiều một chút, hai người đàn ông nghiêm túc ăn cơm, lâu lâu nói một hai câu chỉ lien quan đến công việc, sức ăn của hai người này cũng lớn nha, đồ ăn cô làm đề được họ ăn sạch.