Biệt thự của Hứa Chí Quân, là một căng biệt thự nằm trên núi hoang vu. Lý Ca cùng thuộc hạ mang Tống Tịnh Hiểu đến trước mặt Hứa Chí Quân, cô ta bị hộ vệ đẩy ngã nhào trên sàn nhà, cô ta tức giận trừng mắt nhìn họ nhưng lại không dám mở miệng nói.
“ Tôi tưởng người phụ nữ đi theo bên cạnh Hàn Thiên Ngạo bấy lâu cũng là một người thông minh hiểu chuyện, hóa ra ũng là loại phụ nữ độc ác ngu ngốc.” Hứa Chí Quân quay người lại híp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, anh lạnh giọng lên tiếng. Tống Tịnh Hiểu bị gương mặt điển trai của Hứa Chí Quân thu hút, so với Hàn Thiên Ngạo ma mị yêu nghiệt hơn nhiều, cô ta nhất thời nhìn đến ngây người.
“ Anh, là Hứa thiếu sao?” Tống Tịnh Hiểu nuốt nước bọt nhỏ giọng yêu kiều lên tiếng hỏi, bộ dáng dịu dàng yểu điệu là kiểu đàn ông thường thích.
“ Tống Tịnh Hiểu! Tôi không thích kiểu giả ngốc của cô, trở lại hiện thực đi, tôi không phải Hàn Thiên Ngạo thích loại như cô.” Hứa Chí Quân bị ánh mắt thèm thuồn của Tống Tịnh Hiểu làm chán ghét, anh ghét bỏ lạnh giọng nói.
“ Vậy anh đưa tôi đến đây làm gì? Dùng tôi để dụ Hàn Thiên Ngạo đến sao? Rất xin lỗi tôi không có khả năng đó?” Bị Hứa Chí Quân dội cho một ca nước lạnh, Tống Tịnh Hiểu liền lộ ra gương mặt kiêu ngạo, cô ta đứng lên phủi bụi trên người hất cằm nhìn về phía Hứa Chí Quân.
“ Cô nghĩ cô có sức thu hút Hàn Thiên Ngạo sao?” Hứa Chí Quân cười lạnh giọng nói giống như sa tăng từ địa ngục lên tiếng.
“ Anh, vậy anh đưa tối đến đây làm gì? Tôi trước giờ không quen biết anh cũng không làm gì đắc tội với anh.” Tống Tịnh Hiểu lúc này mới cảm thấy sợ hãi, cô cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng nhỏ giọng hỏi.
“ Cô đắc tội với vật nhỏ của tôi, Mộc Hạ.” Hứa Chí Quân lạnh lùng nhìn Tống Tịnh Hiểu ánh mắt lạnh đến đông cứng người khác.
“ Lại là Mộc Hạ, chẳng phải cô ta là người phụ nữ của Hàn Thiên Ngạo sao? Vì cô mà Hàn Thiên Ngạo khiến tôi hận không giết chết cô ta.” Tống Tịnh Hiểu cười lạnh nghiến răng gằng từng chữ, ánh mắt hiện lên tia thù hận.
“ Giết cô ấy sao? Cô nghĩ cô còn mạng để sống sao?” Hứa Chí Quân đúng là không thể ngờ người phụ này còn có lá gan lớn ở trước mặt anh mà nói ra lời như vậy, thật đúng là cô ta chán sống rồi. Tống Tịnh Hiểu thất thời mà cảm thấy sợ hãi, không nghĩ Hứa Chí Quân lại để ý đến Mộc Hạ như vậy, rốt cuộc thì người phụ nữ kia có sức hút như thế nào lại khiến hai người đàn ông ưu tú như Hàn Thiên Ngạo và Hứa Chí Quân để tâm như vậy.
Tống Tịnh Hiểu bị người của Hứa Chí Quân mang đi, dù cho cô ta cố gắng cầu xin cũng đã muộn rồi.
Tống An QUốc vì sợ con gái gặp nguy hiểm cho nên để đến thỉnh cầu ông cụ Âu Dương.
Âu Dương Lãnh Hiên tuy đã hơn tám mươi tuổi nhưng khí chất của ông vẫn còn uy nghiêm cao quý như ngày nào, ông hiện giờ là trưởng lão bang hắc bạch đạo mặc dù mọi việc đều giao lại cho cháu ngoại ông là Hàn Thiên Ngạo nhưng tiếng nói của ông vẫn còn có sức ảnh hưởng.
“ Lão Tống đâu? Sao lại để người trẻ tuổi như cậu đến tìm tôi?” Ông cụ Âu Dương lạnh giọng lên tiếng, hàm ý là Tống An Quốc không biết nặng nhẹ dám xong vào trạch viện nơi ông nghỉ ngơi mà làm ồn.
“ Âu Dương lão gia, thật xin lỗi vì sự đường đột của cháu, cháu đến ba cháu không biết.” Tống An Quố vẫn là dè dặt trước khí chất của ông cụ Âu Dương, ông lúc còn trẻ sao lại không biết ông cụ là người máu lạnh giết người không bao giờ nương tay, dù cho là có phạm một lỗi nhỏ ông cũng không bỏ qua mạng sống cho kẻ đó.
“ Vậy thì có chuyện gì mà cậu giấu không để lão Tống biết mà âm thầm đến tìm ta?” Ông cụ nhàn nhã không nóng không lạnh lên tiếng âm lãnh hỏi tiếp.
“ Xin Âu Dương lão gia gia cao đánh khẽ giúp con gái cháu, Tịnh Hiểu trẻ người non dạ cho nên đụng nhầm người trong bang, Hứa Chí Quân đã cho người mang con bé đi rồi.” Tống An Quốc nuốt nước bọt, lấy hết can đảm lên tiếng cầu xin.
“ Tiểu Quân sao? Nó tuy là hơi ngang ngược cố chấp, nhưng chuyện không đụng đến người trong bang hội nó nhất định không đụng, vậy chi là con gái cậu đụng nhầm vào người nào mà khiến nó tức giận như vậy?” Ông cụ cười lạnh lên tiếng hỏi, dù gì thì trong bang hội là ông đứng ra coi trọng bọn trẻ, ông không phải vì thiên vị cháu trai mà hạ thấy bất kì ai, năm đó là cháu trai ông tài sắc vẹn toàn có thể qua được bài kiểm tra khắc nghiệt để được danh nhất ca trong bang hội mà không cần ông đây giúp đỡ âm thầm, Hứa Chí Quân tuy về sau Hàn Thiên Ngạo chỉ hai phút nhưng thua Hàn Thiên Ngạo ở điểm là sự bình tĩnh không để đối phương nắm điểm yếu. Hứa Chí Quân nóng vội cho nên mới thua Hàn Thiên Ngạo.
“ Chuyện này!” Tống An Quốc tuy đã cho người tìm hiểu nhưng lại rất khó mở miệng, trong khi ông còn đang lo sợ ngập ngừng thì tiếng nói lạnh lẽo cợt nhã của Ngải Thần vang lên, thân ảnh anh thư thái nhẹ nhàng bước vào.
“ Tiểu Thần sao lại đến đây? Ta nghĩ tiểu thử thối kia sẽ là người có liên quan đến tìm ta chứ?” Ông cụ hừ lạnh nói, không hề vì sự hiện diện của Ngải Thần mà không vui, ông là đang đợi đứa cháu ngoại đã lâu không đến thăm ông, vậy mà nó lại để Ngải Thần đến.
“ Ngạo không biết cháu đến tìm trưởng lão, chẳng qua là thuộc hạ của cháu vô tình nhìn thấy Tống chủ tịch đây đến làm phiền người cho nên cháu mới đến đây.” Ngải Thần dáng vẻ nhàn nhã nhưng lời nói đầy khí lạnh.
Tống An Quốc bị Ngải Thần nhìn có chút run sợ, ông xưa nay không đụng vào người trong bang hội mặc dù ba ông có là người trong bang hội, ông sống rất khép kín thận trọng chưa gây sự hay làm phật ý ai, ông chỉ vì quá nuông chiều vợ con cho nên mới có cớ sự như hiện tại.
“ Vậy rốt cuộc là chuyện gì?” Lúc này ông cụ đã cảm thấy chuyện không hề nhỏ, ông nhíu mày lạnh giọng hỏi. Ngải Thần nghĩ chuyện lần trước chắc chắn Hàn Thiên Ngạo không để ông cụ biết.
“ Tống Tịnh Hiểu nghĩ mình là người quan trọng với Hàn Thiên Ngạo và bang hội cho nên năm lần bảy lượt tìm chết cháu dâu người gây chuyện, hai hôm trước cô ta lái xe cố ý muốn đâm chết cháu dâu và chắt của người, cũng may Hứa Chí Quân kịp thời cứu cháu dâu người.” Ngải Thần rất điềm tĩnh từ tốn mà nói sự việc.
“ Cháu dâu, chắt!” Lúc này ông cụ cùng Tống An Quốc dường như lập lại câu này, ông cụ nghĩ từ khi nào ông có cháu dâu mà ông không hề hay biết đến cả chắt cũng có luôn rồi, ông đang vui vẻ vì từ chắt này cho nên nhất thời vẫn chưa lên tiếng, còn Tống An Quốc nghĩ Hàn Thiên Ngạo lây vợ có con khi nào mà cả giới không ai biết, thậm chí ông còn chưa nghe báo chí truyền thông đăng tin, hoặc là từ miệng ba ông nói ra.
“ Tống chủ tịch, nếu như ông muốn cầu xin cho Tống Tịnh Hiểu trước hết ông phải tìm hiểu người mà con gái ông đụng vào là ai đã.” Ngải Thần cúi người cười lạnh nhìn Tống An Quốc, ông ta nhất thời cứng họng tâm trạng rơi vào trạng thái trầm mặc một chữ cũng không nói được, sau đó là cáo lỗi xin lui với ông cụ Âu Dương.