Tại nhà hàng gần tập đoàn JK, nhà hàng này là nhà hàng hôm trước Hàn THiên Ngạo ăn ùng ba mẹ Mộc, bảng hiệu để tên tưởng niệm, đây là nhà hàng mới mở so với kim xuyên không thua kém, có đều không kiểm tra nghiêm khắc như kim xuyên, nhà hàng tưởng niệm này có nhiều tầng và sảnh trang trí khá mát mắt, không xa hoa phù phiếm như kim xuyên.
Hàn Thiên Ngạo từ lúc ra khỏi công ty chưa buông tay Mộc Hạ một giây nào, Ngải Thần còn lên tiếng trêu chọc nhưng Hàn Thiên Ngạo lạnh lùng chẳng thèm để tâm, Mộc Hạ bây giờ phát hiện đôi khi Hàn Thiên Ngạo rất ngang ngược, lại có đôi khi rất trẻ con nhưng gương mắt điển trai tuấn tú luôn là lạnh lùng không thay đổi. Mấy lần Mộc Hạ không quen với các hành động thân mật khó hiểu của Hàn Thiên Ngạo chọc cho nổi giận nhưng cô càng phản khán không thuận theo anh liền mặt dày hôn cô nơi công cộ, chính vì không muốn để anh hành đông khiến cô ngượng ngùng cô liền mặc kệ anh.
Hàn Thiên Ngạo nắm tay Mộc Hạ đi vào tưởng niệm điện thoại Mộc Hạ có tiếng thông báo tin nhắn nên một tay không bị Hàn Thiên Ngạo nắm cô lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của một số lạ, cô mở ra xem thì không khỏi nhíu mày, người gửi là Sâm Lan Hoàn, anh biết được số điện thoại của Mộc Hạ không cần nghĩ cô liền biết là ai đã cho số cô, ngoài cô bạn thân cảm mến anh ra là Bạch Nhạn ra thì còn ai vào đây.
“ Hạ Hạ!” Tiếng gọi có phần kinh ngạc của Bạch Nhạn vang lên, Mộc Hạ lúc này mới biết bọn họ đã vào phòng bao được đặt trước, biểu tình ngạc nhiên của Bạch Nhạn khiến cô khó hiểu, đưa mắt nhìn sang bên cạnh liền thấy Bạch Nhược Đông đang đưa mắt nhìn cô, thâm tình luyến tiếc trong mắt anh nhưng chỉ thoáng qua nên người khác không thể nhận ra. Bạch Nhạn đang không biết tại sao anh trai cô muốn cùng cô ra ngoài ăn trưa, hóa ra là anh trai cô đã biết chuyện Mộc Hạ kết hôn, gọi cô đến là muốn nhắc nhở cô tại sao không nói cho anh biết đây mà. Bạch Nhạn có phần chột dạ liếc mắt nhìn Bạch Nhược Đông, mà khoan đã tại sao Ngải Thần cùng ông chủ lớn cũng đến, không lẽ họ biết nhau sao, Bạch Nhạn đưa mắt cầu cứu Mộc Hạ nhưng cô lại liếc mắt cảnh cáo đưa điện thoại lên Bạch Nhạn liền hiểu cười sởi lởi không dám mở miệng.
“ Xin lỗi, mình không từ chối được thầy ấy.” Bạch Nhạn ghé sát vào tai Mộc Hạ nhỏ giọng áy náy nói.
“ Cậu đừng nói cho mình biết là ngay cả học trưởng Từ cậu cũng khai luôn rồi?” Mộc Hạ liếc mắt nhìn Bạch Nhạn nhỏ giọng hỏi.
“ Không, mình chưa gặp học trưởng Từ, anh ấy về rồi sao?” Bạch Nhạn xua tay nói sau đó lại tò mò hỏi.
“ Ừ, hôm trước tại nhà thầy Sâm.” Mộc Hạ gật đầu, ngồi bên cạnh cô là Hàn Thiên Ngạo, kế bên anh là Ngải Thần, Bạch Nhược Đông và Bạch Nhạn, vì là bàn ăn tròn khoảng cách giữa họ chỉ cách tầm một chiếc ghế.
“ Anh trai mình biết cậu và ông chủ lớn kết hôn khi nào vậy? Cậu chẳng nói gì với mình vậy?” Bạch Nhạn liếc Bạch Nhược Đông ngồi kế bên cô giọng ai oán hỏi.
“ Vậy cậu có biết anh trai cậu và Hàn Thiên Ngạo là bạn không?” Mộc Hạ liếc mắt coi thường Bạch Nhạn, chuyện anh trai mình kết giao với ai cậu còn không biết lại đi trách cô.
“ Cái gì! Không phải chứ, trước giờ mình chưa từng nghe anh ấy nhắc đến, vậy chuyện mình được vào thịnh hải là nhờ anh trai mình sao?” Bạch Nhạn đâm chiêu suy nghĩ. Mộc Hạ vừa định mở miệng trả lời thì thấy phục vụ đưa tới chỗ cô một khay đồ ăn, cô nhìn xuống liền thấy là bánh bao kim sa nhân đậu xanh trứng chảy, vì lần trước cô rất muốn ăn nhưng Hàn Thiên Ngạo không cho cô ăn nói là không có dinh dưỡng, hôm nay cư nhiên lại cho cô ăn. Mộc Hạ vui vẻ cầm một cái bánh bao đưa lên miệng ăn rất vui vẻ, Bạch Nhược Đông nhìn Mộ Hạ ăn vui vẻ trong lòng liền cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, Hàn Thiên Ngạo để biểu tình của Bạch Nhược Đôn vào mắt nhưng không hề mở miệng. Ngải Thần cảm giác hai người Hàn Thiên Ngạo và Bạch Nhược Đông hôm nay rất lạ nhưng là vẫn không thể nói rõ là lạ chỗ nào, anh chỉ có thể vừa ăn vừa quan sát.
Sau khi cơm trưa kết thúc Mộc Hạ nói muốn đi vệ sinh, Bạch Nhạn liền cùng cô đi, Bạch Nhược Đông vì có cuộc gọi khẩn từ bệnh viện nên đã rời đi trước, Hàn Thiên Ngạo nói ở dưới xe đợi cô, thang máy chỉ còn anh và Ngải Thần.
“ Cậu và Nhược Đông có chuyện gì sao?” Ngải Thần lên tiếng hỏi, mặc dù trong lòng anh đã đoán được lí do có khả năng liên quan đến Mộc Hạ.
“ Cậu biết Bạch Nhạn là em gái của Bạch Nhược Đông không?” Hàn Thiên Ngạo không trả lời câu hỏi của Ngải Thần mà hỏi ngược lại anh.
“ Họ Bạch, không lí nào? Gia tộc họ Bạch truyền nhiều đời đều là bên y, sao lại có Bạch Nhạn làm diễn viên được chứ? Còn có trước đó không nghe cậu ấy đề cập đến em gái bao giờ.” Ngải Thần biểu tình thay đổi từ ngạc nhiên đến không thể tin.
“ Ai biết cô ta lại khác người, cậu sao không đi hỏi cô ta.” Hàn Thiên Ngạo lạnh giọng liếc Ngải Thần nói.
“ Chính vì vậy cậu đang ăn giấm chua sao? Bạch Nhạn và Mộc Hạ là bạn thân từ nhỏ, mặc dù trước đây Bạch Nhược Đông đều tu dưỡng ở nước ngoài, Mộc Hạ lại là một bông hoa thu hút ông bướm. “ Ngải Thần thích thú nhìn vẻ mặt ngày càng đen thui của Hàn Thiên Ngạo liền cảm thấy vui vẻ không ngừng trêu tức anh.
Hàn Thiên Ngạo cảm thấy bây giờ anh chỉ muốn ném Ngải Thần sang châu phi cho cậu ta chịu khổ một thời gian mới khiến NgẢi Thần không thể trêu chọc anh nữa.
Hàn Thiên Ngạo anh nghĩ, cuộ đời về sau ủa anh phải đề phòng khá nhiều người đây, Sâm Lan Hoàn, Từ Diễn, Hứa Chí Quân đều là nhưng đối thủ anh không thể xem nhẹ, còn Bạch Nhược Đông anh biết tình cảnh của cậu ấy dành cho Mộc Hạ nhưng anh biết Bạch Nhược Đông không đụng vào vợ của bạn.