Hàn Tư Nguyệt muốn gặp Mộc Hạ cho nên Hàn Thiên Ngạo đưa Mộc Hạ vào trong phòng của Hàn Tư Nguyệt.
Phòng của Hàn Tư Nguyệt rất lớn lại còn trang trí theo kiểu công chúa đồ dùng và đồ trang trí đều là màu hồng, trên chiếc giường lớn màu hồng phấn Hàn Tư Nguyệt đang dựa lưng vào giường trong tay đang nắm gì đó coi rất nhập tâm đến nỗi Hàn Thiên Ngạo và Mộc Hạ bước vào cô bé ũng không hay biết.
“ Tư Nguyệt, chị dâu em đến rồi.” Hàn Thiên Ngạo là người lên tiếng, anh nhỏ giọng giọng hết sức dịu dàng.
“ Anh, chị dâu.” Hàn Tư Nguyệt ngẩng đầu cười ngọt ngào, cô bé cùng Hàn Thiên Ngạo chỉ có vài nét giống nhau, đa phần là cô bé giống mẹ còn anh sở hữu vẻ đẹp tuấn tú cả ba lẫn mẹ.
Mộc Hạ lần thứ hai nhìn thẳng con bé, trái tim cô nhói đau một lúc, lúc trướ gặp co bé cô đã có cảm giác như vậy, quen thuộc lại vừa đau thương, bây giờ khi biết trái tim trong người Hàn Tư Nguyệt là của chị gái cô càng khiến cô đau đến khó thở.
“ Chị dâu, có phải chị đau không?” Hàn Tư Nguyệt ngây thơ hỏi, nét ngây thơ của cô bé khiến người khá nhìn vào liền đau lòng.
“ Tại sao em lại hỏi như vậy?” Mộc Hạ đè nén cảm giác khó chịu nơi lòng ngực, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại khiến giọng cô có chút nghẹn ngào.
“ Tại vì ở đây rất đau, chị đau lòng tim của chị Mộc Băng liền đau.” Hàn Tư Nguyệt chỉ tay lên vị trí trái tim của mình, giọng buồn bả lại có chút ngây thơ. Nghe Hàn Tư Nguyệt nói như vậy Mộc Hạ hoàn toàn sụp đỗ,cô dường như đứng không vững nữa Hàn Thiên Ngạo phản ứng nhanh liền ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Mộc Hạ. Cái lớp ngoài ngụy trang mạnh mẽ của Mộc Hạ hoàn toàn bị câu nói của Hàn Tư Nguyệt mà sụp đỗ, cô rất nhớ chị gái nhớ đến toàn thân đều không còn sức lực.
Hàn Tư Nguyệt nước mắt tuôn trào, cô bé không biết tại sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy tim nhói đau, nước mắt cũng tự tuôn ra từ hốc mắt, cô bé vén chăn nhẹ nhàng bước xuống giường đi đến chỗ của Mộc Hạ.
Hàn Tư Nguyệt ngồi xổm trước mặt Mộc Hạ, đưa tay xòe ra trước là một lắc tay hoa anh đào, chiếc lắc liên kết với nhau bằng những mắc xích nhỏ, điểm nhắn là năm cánh hoa anh đào hồng nhạt giữ khoảng cách nhất định với nhau, đây là chiếc lắc Mộc Băng tìm thợ làm theo bản vẽ của Mộc Hạ. Mộc Hạ nhớ lần đó chị gái đến thăm cô, đưa cô ra ngoài ăn, năm đó gần đến mùa xuân khí hậu mát mẻ kèm theo không khí vui tươi, Mộc Băng đưa Mộc Hạ đến một quán ăn gần đại học H, ở xung quanh nhà hàng đó đều tròng toàn cây hoa anh đào đang chuẩn bị nở hoa, Mộc Hạ ngẫu hứng vẽ một chiếc lắc tay đơn giản nhưng đầy nét sắc xảo tuy không bằng thiết kế chuyên nghiệp nhưng lại không hề kém bao nhiêu.
“ Sau khi em tốt nghiệp đi làm em sẽ tìm người làm theo bản vẽ này tặng chị một chiếc.” Mộc Hạ vui vẻ cầm tờ giấy ăn có hình vẽ chiếc lắc tay hướng Mộc Băng cười nói.
“ Tại sao lại là hoa anh đào?” Mộc Băng thắc mắc hỏi em gái.
“ Là vì chị thích cho nên em cũng thích hoa anh đào.” Cô cười đến vui vẻ.
Mộc Hạ tuy chỉ là cô gái nhỏ nhưng cô nói được làm được, sau khi vào bách hải làm việc, phần thưởng dự án đầu tiên cô đem toàn bộ tìm người làm chiếc lắc như trong bản vẽ, sau khi làm xong Mộc Hạ liền đem tặng Mộc Băng chính tay đeo lên cho chị gái.
“ Đây là thứ duy nhất chị ấy đưa cho em trước khi vào phòng mổ, chị ấy nói đây là bù hộ mệnh của chị ấy, em giữ nó thì sẽ bình an vô sự, sớm ngày bình phục.” Hàn Tư Nguyệt nói xong Mộc Hạ càng khóc nấc lên, cô đưa tay không chút sức lực cầm chiếc lắc lên, chị gái cô lại coi nó như bùa hộ mệnh.
Hàn Thiên Ngạo không muốn thấy Mộc hạ tiếp tục đau lòng liền ôm Mộc Hạ rời đi, anh hướng lầu ba đi lên, lầu ba là phòng của anh trước đây, mọi thứ trong phòng anh đều được giữ nguyên, Hàn Thiên Ngạo ôm Mộc Hạ đặt lên giường để cô ngồi dựa lưng vào đầu giường, anh cũng ngồi xuống ôm lấy cô, hôn lên đỉnh đầu cô.
“ Đây chính là lí do anh cùng chị gái em không muốn để em biết, Hạ Hạ thay vì anh cùng chị gái em để em oán hận cũng không muốn để em đau lòng như vậy.” Hàn Thiên Ngạo đau lòng, giọng dịu dàng ôn nhu vang lên trên đỉnh đầu cô. Mộc Hạ đối với người ngoài luôn dùng vỏ bọc lạnh lùng không quan tâm để tiếp xúc với họ, nhưng có ai biết trong lòng cô chỉ là một cô gái rất mềm lòng, cô chưa từng để lộ vẻ yếu ớt với bất kì ai dù cho là chị gái hoặc ba mẹ cũng chưa từng thấy cô yếu đuối như bây giờ, người đầu tiên và cũng là người uối cùng thấy dáng vẻ này của cô có lẽ là Hàn Thiên Ngạo.
Dưới phòng khách, Bạch Nhược Đông vẫn chưa rời đi,anh có một vài chuyện muốn Hàn Thiên Ngạo xác minh.
Mộc Hạ ngủ thiếp đi, Hàn Thiên Ngạo mới bước xuống phòng khách, là bạn lâu năm cùng Bạch Nhược Đông, chỉ bằng một cái ánh mắt anh liền đoán được Bạch Nhược Đông muốn nói gì.
Ba mẹ Hàn cũng rờ đi khi Hàn Thiên Ngạo xuống, họ hiểu tính cách on trai họ, cho nên cũng không cần nói gì mà âm thầm rời đi.
“ Cậu và cô ấy kết hôn khi nào?” Câu đầu tiên Bạch Nhược Đông hỏi Hàn Thiên Ngạo.
“ Một năm bốn tháng ba ngày.” Hàn Thiên Ngạo dường như là đến từng ngày họ kết hôn ho nên mới có thể trả lời dứt khoát như vậy.
“ Trái tim người hiến tặng cho Tư Nguyệt có liên quan đến Hạ Hạ?” Bạch Nhươc Đông tiếp tục hỏi, lúc anh nghe bác sĩ phụ trách nói đã có tim thích hợp cho Hàn Tư Nguyệt nhưng hai bên đều yêu cầu không tiết lộ danh tính người tặng cho nên anh cũng không quan tâm, đây là chuyện thường hay gặp của những người hiến tặng, thân là một bác sĩ nên anh tôn trọng người hiên tặng và gia đình bệnh nhân.
“ Là chị gái cô ấy.”
“ Cậu vì muốn đền đáp ân nhân cứu mạng em gái cậu mà hấp nhận kết hôn cùng Hạ Hạ sao? Hàn Thiên Ngạo từ lúc nào mà cậu bao dung như vậy? “ Bạch Nhược Đông cười lạnh nhìn Hàn Thiên Hàn, tính cách Hàn Thiên Ngạo ngoài Ngải Thần ra anh là người hiểu rõ nhất.
“ Nhược Đông cô ấy là vợ tôi.” Hàn Thiên Ngạo biết tâm tình hiện giờ của Bạch Nhược Đông anh lạnh giọng nhắc nhở.
“ Chính vì cô ấy là vợ cậu, Thiên Ngạo cô ấy không cùng thế giới với cậu, cậu có chắc rằng mình bảo vệ được cô ấy sao? Hàn Thiên Ngạo cậu là người thuộc tần lớp nào cậu rõ hơn tôi.” Bạch Nhược Đông có phần kích động lớn tiếng, anh đau lòng lại khó chịu, trong đó phần hối hận ăn mòn trong anh khiến anh đau đến khó kiềm chế được tâm tình.
“ Vậy thì cậu nghĩ cô ấy cùng thế giới với cậu sao? Bạch Nhược Đông nể tình chúng ta là bạn lâu năm, tôi không muốn cậu có tâm tư khác với vợ tôi.” Hàn Thiên Ngạo giọng có chút lạnh lại kèm thêm vài phần cảnh cáo, anh là người có tính chiếm hữu cao, dù cho là trước đó anh đối với Mộc Hạ chưa động tâm nhưng hiện tại anh không muốn bất kỳ anh nhòm ngó Mộc Hạ kể cả là bạn bè anh.